Anh Ấy Rất Điên

Chương 22

Sau khi tất cả những người nhận được thư mời đến đông đủ, nhân viên mặc lễ phục mở cửa phòng ra, phục vụ xếp hàng nối đuôi nhau tiến vào.

Bọn họ mặc trang phục thống nhất với nhau, đeo găng tay trắng, trong tay cầm khay bạc, đem một phần điểm tâm và rượu đến khu vực đám học sinh tụ tập.

Không ít học sinh chưa từng gặp cảnh tượng như này, nhất thời bọn họ đều sững sờ tại chỗ.

Qua vài giây, mới có tiếng nghị luận ẩn ẩn vang lên trong góc --

"Trước kia có nghe nói gia cảnh Thư Vi lợi hại, hôm nay thấy được, quả nhiên không phải là chênh lệch bình thường."

"Vô nghĩa, gia cảnh bình thường có thể mở tiệc ở đây sao? Đây chính là hội sở tư nhân tốt nhất ở thành phố C, tài sản không đủ mấy con số căn bản không có tư cách trở thành hội viên ở đây."

"......"

Người vừa nói làm dấu một con số, dẫn đến ánh mắt của người xung quanh khi nhìn qua đều lộ vẻ khiếp sợ.

Qua một lát nữa mới có người hâm mộ cảm thán nói thầm: "Nếu ai có thể cưới cậu ấy về nhà, vậy không cần phải phấn đấu những hai mươi năm."

"Chậc, cậu đừng có nghĩ đến việc này, không thấy à, hoa này đã sớm có chủ......"

Lời này vừa dứt, mấy người ghé vào nhau bàn tàn tỏ vẻ tán đồng, sôi nổi cùng nhìn về một hướng --

Bên quầy bar.

Phục vụ tiến vào chia ra ba hàng, một đội trong số đó đi đến quầy bar.

Nam phục vụ dẫn đầu bưng khay đi đến quầy bar cạnh sân khấu, dừng trước Thương Ngạn và Tô Mạc Mạc.

Cách một mặt bàn màu đen bằng cẩm thạch, người phục vụ khom người trước cả hai rồi đặt điểm tâm và hai ly rượu lên đối diện hai người.

Toàn bộ tâm tư của Tô Mạc Mạc lập tức bị ly rượu trái cây màu sắc hoa mỹ kia hấp dẫn.

Chất lỏng màu cam trong ly đậm dần từ dưới lên, tựa như giọt nước vẩy vào tờ giấy Tuyên Thành, tạo nên những đám loang lổ xinh đẹp.

Đây là lần đầu tiên Tô Mạc Mạc thấy thứ như thế.

Cô tò mò quan sát vài giây, vươn tay muốn sờ vào ly rượu thoạt nhìn lạnh lạnh đó.

Khi đầu ngón tay cách vách ly khoảng mấy xăng ti mét, bàn tay trắng nõn của cô gái đột nhiên bị người khác vỗ nhẹ.

Cùng lúc đó, một bàn tay thon dài thay cô cầm ly rượu trái cây lên.

- -

Thương Ngạn đặt rượu trở về trước người phục vụ.

"Nhóc con, em bao lớn mà đòi uống rượu?"

Người phục vụ: "Quý khách, rượu trái cây của chúng tôi có hàm lượng cồn thấp hơn 3%, có thể coi như là nước trái cây."

"Không được."

"......"

Mắt thấy cái ly xinh đẹp đã sắp tới tay cứ như vậy bay đi, Tô Mạc Mạc gần như đã ngơ ra trên ghế ngồi.

Vài giây sau, cô chớp mắt, lấy lại tinh thần.

Tô Mạc Mạc xoay đầu, ánh mắt ấm ức mà lên án nhìn Thương Ngạn --

"Em không uống, em chỉ nhìn thôi."

"Vậy cũng không được."

"...... Em bằng tuổi với thầy!"

Thương Ngạn tạm dừng, nghiêng mặt cong môi.

Anh quay người, cười như không cười nhìn cô.

Ngô Hoằng Bác ngồi bên cạnh nghe thấy, không đành lòng mà nhắc nhở:

"Tiểu Tô à, thật ra sư phụ của cậu lớn hơn cậu một tuổi."

Tô Mạc Mạc: "......" Ngây người.

Thương Ngạn hơi híp mắt.

Thần thái của cô gái lọt vào mắt anh, làm anh cảm thấy từng phân biểu cảm đều gãi đúng chỗ ngứa, trong lòng anh như đang bị móng vuốt của mèo con cào nhẹ ngứa ngáy.

Anh rũ mắt, không nhìn cô nữa.

- -

"Còn muốn giãy giụa gì nữa?"

Tô Mạc Mạc nghẹn lời, "Em được uống cái gì?"

Người phục vụ cũng nhìn Thương Ngạn, đồng thời lên tiếng kiến nghị, "Chỗ này của chúng tôi có vài loại nước trái cây......"

Tô Mạc Mạc sáng mắt, chỉ vào cái khay trong tay anh ta, "Có thể làm thành như vậy không?"

Người phục vụ gật đầu, "Có thể."

Ánh nước trong con ngươi đen nhánh của cô càng tăng thêm.

Cô chờ mong quay đầu nhìn Thương Ngạn.

Thương Ngạn liếc cô, đột nhiên nheo mắt.

Ngừng hai giây.

Anh nghiêng người, ngữ khí bình tĩnh, "Cho em ấy một ly sữa bò."

Người phục vụ: "............?"

Thương Ngạn: "Tốt cho sức khỏe hơn nước trái cây, còn có thể cao lên."

Tô Mạc Mạc: ".................."

Dỗi khóc.

Cuối cùng, dưới ánh mắt lên án của cô gái, cái ly trước mặt cô vẫn đổi thành nước trái cây.

Màu sắc đồng điệu với ly rượu lúc nãy, tức khắc khiến cô quên hết phiền vừa rồi.

Lần này, sau khi đặt ly xuống, người phục vụ cũng không vội vã rời đi, mà cung kính nhìn Thương Ngạn.

"Tiên sinh, ngoài cửa có người tìm ngài."

"?"

"Đây là đồ anh ấy nhờ tôi giao cho ngài."

Người phục vụ nói, trình tấm danh thiếp trong tay lên bàn.

Tô Mạc Mạc cũng tò mò nhìn qua.

Tấm danh thiếp màu trắng trên mặt bàn cẩm thạch đen cực kỳ chói mắt.

Phong cách thiết kế đơn giản, mặt trước chỉ có một hình tứ giác trang trí hoa văn màu vàng kim, ở giữa là một logo hoa văn độc đáo lồi lõm màu đen.

- -

Lúc trước ở văn phòng Tổ Huấn Luyện, người đem quần áo đến cho cô cũng xách một cái túi in logo như vầy.

Thương Ngạn nhíu mày.

Anh cầm danh thiếp, thả một chân xuống, đứng dậy nhanh chóng rời đi.

Nhưng trước khi xoay người, Thương Ngạn nghĩ đến gì đó, xoay nửa người nhìn lại, duỗi tay gõ gõ mặt bàn trước mặt Tô Mạc Mạc.

"Vị trí này, tất cả rượu trái cây đều đổi thành nước trái cây."

Người phục vụ gật đầu.

"Được rồi."

Thương Ngạn nhìn xuống, "Nhóc con, ngoan ngoãn chờ ở đây, đừng chạy đi lung tung."

"......"

Tô Mạc Mạc không đáp.

Cô chĩ chậm rãi cúi đầu nhìn xuống đất.

Thương Ngạn nhìn theo --

Cặp chân mang giày trắng của cô gái quơ quơ giữa không trung.

......

Cách mặt đất vẫn còn một khoảng.

Thương Ngạn bật cười.

"Khá tốt."

"......"

Tô Mạc Mạc hơi banh mặt, không biểu cảm ngẩng đầu nhìn anh.

Đôi mắt đen nhánh guống như mặt hồ mùa hè, trong suốt xinh đẹp.

Ánh mắt Thương Ngạn lóe lóe.

"Anh về nhanh thôi."

Cô gái giật mình, lập tức gật đầu.

"......"

Thương Ngạn xoay người, cặp mắt không ngừng chìm nổi, dừng một chút, anh mới đi ra ngoài.

Tô Mạc Mạc nhìn bóng dáng người nọ biến mất ở cửa.

Ngừng vài giây, cô gái rũ mắt, một lần nữa quay về trước quầy bar.

Cô nếm một ngụm nước trái cây trước mặt

Chua chua ngọt ngọt, hơi lạnh. Dư vị nước trái cây theo đầu lưỡi nhẹ nhàng thấm vào.

Màu sắc chất lỏng trong ly cũng dần đậm lên, kết hợp với độ ấm trong lòng bàn tay chậm rãi giao hòa.

Tô Mạc Mạc đang xuất thần nhìn, đột ngột cảm giác được hơi thở xa lạ kế bên.

Tô Mạc Mạc quay đầu nhìn qua --

Thư Vi đứng cạnh quầy bar, dựa vào ghế cao của Thương Ngạn, khẽ mỉm cười nhìn cô.

"Xin chào, Tô Mạc Mạc."

Tô Mạc Mạc chần chờ, chậm rãi gật đầu với cô ta.

"...... Xin chào."

Thư Vi làm như vô tình liếc qua cửa phòng, "Thương Ngạn đi ra ngoài à."

"...... Ừm."

"Em biết không?"

Thư Vi không ngại việc cô gái tích chữ như vàng, chủ động ngồi lên ghế cao của Thương Ngạn, nâng mặt, môi đỏ cong lên --

"Chị đối với em...... Vô cùng tò mò."

Tô Mạc Mạc cứng ngưòi.

Sau đó, cô làm như không nghe thấy gì cả, cầm lấy ly nước trái cây uống một ngụm to, gương mặt hơi phồng lên.

- - đương nhiên không có cách nào nói chuyện.

Cảm xúc không vui xẹt qua đấy mắt Thư Vi.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt cô ta lóe lên, sự không vui đó chuyển thành ý cười.

"Điều chị tò mò nhất đó là, vì sao trước kia em luôn giấu mặt, không chịu để mọi người nhìn thấy?"

Tô Mạc Mạc nuốt nước trong miệng xuống, ánh mắt vô hại nhìn Thư Vi.

Đối mặt giằng co như này thật lâu, lâu đến mức tươi cười trên mặt Thư Vi không giữ vững được nữa, những điều không vui dưới đáy lòng gần như tuôn ra, cô ta mất tự tin, lo lắng, ghen ghét...... Dường như tất cả cảm xúc đều không thể trốn khỏi con ngươi trong suốt sạch sẽ của cô gái.

Cuối cùng Tô Mạc Mạc cũng nuốt hết nước trái cây trong miệng, cô mím môi nhìn Thư Vi.

"Bởi vì...... Các người."

Thư Vi đang chìm đắm trong sự buồn bực của mình, qua vài giây mới hồi thần.

Cô ta đã quên che dấu, nhíu mày theo bản năng.

"Cái gì?"

Ánh mắt của cô gái vẫn sạch sẽ như ban đầu, không lẫn tạp chất, trong sáng đến mức có thể thấy rõ bóng dáng của cô ta trong đó.

Nhưng lời nói ra lại làm sau lưng Thư Vi rét run --

"Tôi không thích...... Bị chán ghét, cũng không thích, giả vờ không ghét."

Cô gái quay đầu, không nhìn Thư Vi, cô vươn đầu ngón tay vuốt nhẹ thành ly --

"Làm bộ không chán ghét, nói chuyện với người mình ghét...... Không mệt sao."

Sắc mặt Thư Vi thay đổi mấy lần, cuối cùng là xấu hổ.

Cô ta cười gượng, "Mạc Mạc, có phải em có hiểu lầm gì không, chị đâu có nói ghét em --"

"Nhưng tôi rất mệt."

Thanh âm cô gái cực nhỏ, dịu dàng mang theo chút giọng mũi, ngữ khí bình tĩnh đến phát run, không chút chần chờ ngắt lời Thư Vi.

Sau đó Tô Mạc Mạc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Thư Vi:

"Cho nên, tôi có thể không nói chuyện với chị không?"

"......!"

Nụ cười trên mặt Thư Vi đã không còn treo được nữa.

Cô ta hung tợn nhìn Tô Mạc Mạc.

Tô Mạc Mạc bị trừng có hơi do dự.

Sau đó cô duỗi tay, chậm chạp dịch ly nước trước cây nằm gần Thư Vi nhất của mình qua bên cạnh.

Cuối cùng nghĩ nghĩ, vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, Tô Mạc Mạc lại duỗi tay, giữ chặt cái ly trong lòng bàn tay.

- -

Hồi trước, khi cô xem TV cùng mẹ viện trưởng, thường xuyên nhìn thấy có người bị hất nước.

Màu sắc trong ly thủy tinh thoạt nhìn thật sự rất đẹp, nhưng nếu bị hất lên tóc thì......

Ừm......

Quá thảm.

Tưởng tượng như vậy, cô gái càng che chở cái ly trong tay kĩ càng hơn.

May mà Thư Vi trừng cô vài giây, có vẻ cũng không có ý định cầm ly hất cô.

Sau một lúc lâu, Thư Vi nhìn Tô Mạc Mạc không chớp mắt, môi đỏ cười châm chọc.

Một lần nữa mở miệng, cô ta đè thấp giọng, không thèm che dấu địch ý của mình nữa --

"Dựa vào bản thân có gương mặt xinh đẹp làm người khác thích, hơn nữa có Thương Ngạn che chở cô, cô liền cảm thấy có thể lên giọng với tôi đúng không?"

Thư Vi cười lạnh.

"Tiểu học muội, cô muốn đoạt Thương Ngạn với tôi? Cô nghĩ quá đơn giản rồi. Đã hơn một năm, cô cho rằng cô là người đầu tiên mơ ước cậu ấy?"

"......"

Tô Mạc Mạc bị Thư Vi làm

ngây người.

Không để cô hiểu được hàm nghĩa chân chính sau cụm từ "đoạt Thương Ngạn", đã nghe Thư Vi lạnh giọng mở miệng--

"Nói đến cùng, cô cũng chỉ có gương mặt xinh đẹp thôi...... Tôi nghe người khác nói, cô còn có bệnh đúng không?"

Từ "bệnh" bị nhấn mạnh.

Một nữ sinh mười bảy mười tám tuổi không hiểu chuyện, cũng không hiểu được ác ý của lời này.

Thần sắc Tô Mạc Mạc lần đầu tiên thay đổi.

Ánh mắt cô ảm đạm, ngón tay trắng trẻo đặt trên đầu gối vô thức nắm chặt.

Thư Vi thấy lời này có hiệu quả, vừa lòng cười.

"Sao lại phản ứng vậy chứ, làm tôi thật tò mò, rốt cuộc đó là bệnh gì?"

Tô Mạc Mạc nhấp môi, "...... Không liên quan đến cô."

Thư Vi bị ánh mắt lạnh lùng đâm phải.

Giây lát sau, cô ta ôm cánh tay khinh miệt cười rộ lên, "Cô không nói cho tôi cũng không sao, nhưng phàm là đồ tôi muốn tra ra, nhất định tôi có thể dễ dàng biết được."

"......"

Tô Mạc Mạc ngẩng mặt, con ngươi tối đen lần đầu tiên sinh ra lạnh lẽo.

Cô gái mở miệng, vẫn là gương mặt diễm lệ vô hại, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng rất lạnh, phát ra từng câu từng chữ rõ ràng --

"Cô không thể."

"......"

Thư Vi sửng sốt.

Vài giây sau cô ta mới lấy lại tinh thần, khó khăn thay đổi sắc mặt.

- -

Trong nháy mắt vừa nãy, vậy mà cô ta bị một con nhóc làm sợ hãi sao??

Thư Vi không ngồi đây được nữa, nhảy xuống ghế cao, "Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh đi, biết chi phí của hội sở này là bao nhiêu không? -- đó là cái giá trên trời mà loại gia đình như cô không dám tưởng tượng nổi."

Cô ta cười lạnh.

"Tôi không thể? Đừng ngại xem rốt cuộc tôi biết được hay không! -- tôi thật tò mò, đến lúc khi biết bệnh của cô, Thương Ngạn có thể còn che chở cô như vậy không!"

Nói xong, Thư Vi quay đầu rời khỏi.

"......"

Tô Mạc Mạc trầm mặc rũ mắt.

Ngô Hoằng Bác bên tay trái cô vừa đi toilet, lúc này không ở đây.

Nhưng thật ra cách một cái ghế cao, Loan Văn Trạch ngồi sau quầy bar, trên mặt có chút do dự.

Qua khoảng nửa phút, Loan Văn Trạch lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhìn cô gái.

"Tiểu Tô."

"......"

Tô Mạc Mạc ngẩng mặt nhìn qua.

Loan Văn Trạch châm chước lại ý nghĩ trong đầu mấy lần, mới cẩn thận nói: "Cậu bị bệnh sao?"

"......"

Tô Mạc Mạc không tiếng động gật đầu.

Thấy cô gái không nói gì, Loan Văn Trạch hiểu được cô không muốn nói về căn bệnh này nữa.

Cậu ta trấn an cười cười, "Cậu đừng lo lắng, bất kể bệnh gì đi chăng nữa, nếu trường học đã cho cậu nhập học, vậy sẽ không có vấn đề."

Tô Mạc Mạc gật đầu, "...... Cảm ơn."

"Hơn nữa Ngạn ca không phải loại người Thư Vi nói, cậu ấy sẽ không vì bệnh của cậu mà lãnh đạm."

"......"

"Nhưng mà, đúng là gia đình Thư Vi có chút lợi hại, cậu phải cẩn thận."

Tô Mạc Mạc trầm mặc hai giây, ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt, sạch sẽ nhưng nghiêm túc.

"Nhà tôi cũng có rất nhiều tiền."

Loan Văn Trạch sửng sốt, bật cười, "Ừ, đã biết."

Hiểu được người này không tin, Tô Mạc Mạc muốn nói lại thôi.

Cuối cùng cô rầu rĩ quay lại.

......

Ra khỏi phòng, Thương Ngạn nhìn quanh nửa vòng, dừng trên bóng dáng trên hành lang dài cạnh cửa sổ sát đất.

Anh nhướng mày, đi qua.

"Sao cậu lại ở đây?"

Người đứng sát cửa sổ xoay người, trên mặt là nụ cười không đứng đắn.

"Không phải đây là vấn đề tôi phải hỏi cậu sao? Tôi là thanh niên bỏ học, trà trộn ở nơi như này còn chưa tính, cậu chính là Trạng Nguyên tương lai đấy, sao lại chạy đến nơi này?"

Thương Ngạn cười nhạt.

"Có tiệc sinh nhật."

"Ai thế, mặt mũi lớn như vậy, ngay cả Thương thiếu gia của chúng ta cũng mời được?...... Thân thiết lắm à?"

Thương Ngạn giả vờ muốn đá anh ta.

Người nọ cười tránh đi,

"Được rồi. Đã biết Thương thiếu gia tu thân dưỡng tính, dốc lòng học hành."

Thương Ngạn thu chân, dựa vào tường, lười biếng liếc anh ta, cười như không cười.

"Có việc thì nói, bớt nói nhảm."

Người đứng trước cửa sổ nhướng mày, "Còn không thừa nhận là thân thiết, nếu không phải, cậu sẽ vội vã về như vậy sao? -- trước khi đến thành phố C, không phải cậu phiền nhất là trường hợp này à?"

Thương Ngạn liếc anh ta.

"Tôi đi đây?"

"Rồi rồi rồi, tôi không nên hỏi --" người nọ cười vẫy tay, "Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là hôm đó cậu gọi cho tôi, chị của cậu cũng ở bên cạnh."

"?"

Thương Ngạn dừng lại, híp mắt, "Cậu nói gì với chị ấy?"

"Trời đất chứng giám, tôi chưa nói gì hết."

Thương Ngạn rõ ràng không tin.

Người này thành thật nói đáp án: "Lúc ấy chị của cậu mở loa ngoài."

Thương Ngạn: "......"

Không khí yên lặng một giây.

"Bạc, Ngật."

Thương Ngạn vững vàng gọi tên.

Bạc Ngật vô tội nhún vai, "Cậu biết đó, tôi ở trước mặt chị của cậu luôn luôn không có sức chống cự."

Thương Ngạn: "."

Bạc Ngật: "Nhưng mà chị của cậu đến thành phố C công tác, không có thời gian, hôm đó đã đi luôn rồi."

"Cho nên?"

"Cho nên tôi là người đại diện, thay tiểu thư Thương Nhàn đến hỏi cậu một tiếng -- cô gái nhỏ mà cậu tự tay đo đạc, rốt cuộc có quan hệ gì với cậu thế?"

Bạc Ngật cười nhìn thoáng qua cửa phòng đặt riêng nơi Thương Ngạn bước ra --

"Là nhân vật chính của bữa tiệc lần này sao?"

Thương Ngạn nhếch môi, sự khinh miệt và không kiên nhẫn vô cùng rõ ràng.

"Không phải."

"Được rồi."

Thấy Thương Ngạn không muốn nói đến, Bạc Ngật cũng không bắt buộc, anh ta nhún vai, xoay người.

"Tôi về báo cáo kết quả công tác vậy."

Bạc Ngật mới đi vài bước, đột nhiên nghe thấy Thương Ngạn gọi anh ta --

"Mấy năm trước cậu đã thu nhận hai học trò phải không?"

Bạc Ngật dừng bước, "Đúng vậy." Anh ta khó hiểu quay đầu, "Làm sao vậy?"

"Nhỏ tuổi hơn cậu à?"

"Đúng...... À."

Bạc Ngật không rõ anh hỏi chuyện này làm gì, trả lời có phần không chắc chắn.

Thương Ngạn trầm mặc hai giây, "Có xinh đẹp đáng yêu không?"

Bạc Ngật: "......"

Bạc Ngật: "??"

Thương Ngạn nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt không có tiêu điểm.

Trên cánh cửa thủy tinh không nhiễm hạt bụi, thân ảnh cô gái ngồi trên ghế cao dường như chậm rãi hiện ra.

Cặp con ngươi đen nhánh ướt át đang nhìn bản thân anh.

Hoặc là chờ đợi, hoặc là mất mát, hoặc là ngơ ngẩn, hoặc là ấm ức......

Ánh mắt Thương Ngạn lóe lên, xác định được tiêu điểm.

"Cậu và học trò ở chung, có thể có lúc nào......"

Bạc Ngật sửng sốt, "Khi nào?"

"Lúc em ấy nhìn cậu, cậu có......"

Thương Ngạn nhẹ nhíp mắt, giọng nói khàn khàn trầm thấp:

"Rất muốn chọc em ấy khóc, muốn nhìn vành mắt em ấy ửng đỏ, tốt nhất là khóc đến mức chỉ có thể nắm lấy quần áo của cậu, nhỏ giọng gọi "sư phụ"...... Nhưng khi thấy em ấy thật sự khóc rồi nhìn cậu-- cậu lại không nỡ?"

Bạc Ngật: "????"

Vài giây sau.

Bạc Ngật gào lên --

"Má! Thương Ngạn! Học trò của tôi là hai đứa con trai............ Cậu thật biến thái!"

Tác giả có lời muốn nói: Bạc Ngật:............MMP* ông đây muốn báo công an!

Ngạn ca, Miêu Miêu của chúng ta còn nhỏ, mong ngài khống chế suy nghĩ nguy hiểm của mình.

*(MMP: Là một câu chửi tục rất rất nặng)

Hết chương 22

#xanh
Bình Luận (0)
Comment