Anh Ấy Rất Điên

Chương 89

Vẻ mặt Tô Nghị Thanh khiếp sợ, mất thật lâu mời hoàn hồn được. Ông có chút gian gian hé miệng, cặp mắt phức tạp nhìn cô gái đang được Thương Ngạn ôm tròng lòng.

“…… Mạc Mạc?”

Con ngươi Tô Mạc Mạc khẽ động.

Cô thật sự không ngờ sẽ gặp trúng Tô Nghị Thanh ở đây. Dưới tình hướng không có sự chuẩn bị, bất kì cảm xúc nào cũng không kịp điều chỉnh, đầu óc trống rỗng.

Cô biết Tô lão phu nhân không thích mình, không có gì ngoài lí do không thích. Còn Tô Nghị Thanh…… Thân làm con út của Tô lão phu nhân, ông cũng không có dị nghị gì với quyết định này của lão phu nhân.

Vậy nên ba của cô, cũng không có tình cảm gì với cô phải không……

Sự lạnh lẽo chậm rãi đông cứng những cảm xúc đang sục sôi của cô, Tô Mạc Mạc trấn định, nắm chặt góc áo Thương Ngạn.

Cô ngẩng mặt, nhìn nam sinh đang bảo vệ cô trong lòng.

“Em không sao.”

Cô gái nói nhỏ.

Lúc này Thương Ngạn mới cúi mắt.

Anh lui nửa bước, dắt cô gái qua bên cạnh, cặp mắt hơi hung ác khó thuần nhìn Tô Nghị Thanh, môi mỏng nhếch lên, cười như không cười.

“Chú Tô, chắc ngài đã nhận lầm người. Đây là bạn gái của tôi, không có quan hệ gì với ngài.”

“……”

Tô Nghị Thanh chậm rãi thu hồi thần trí, cuối cùng cũng hiểu ra địch ý của Thương Ngạn với Tô gia từ đâu mà đến. Ông muốn giải thích, nhưng há miệng lại không có cách nào nói ra, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng than trong lặng im.

“Mạc Mạc, con cũng về thành phố A học à?”

Tô Mạc Mạc không có đáp.

Cô buông mắt.

Thương Ngạn nghiêng người, “Mạc Mạc, anh giới thiệu với em một chút. Đây là chú hai của chị dâu anh, một người chú của nhà họ Tô khó lường ở thành phố A. Sau này gặp lại, em phải nhớ chào hỏi đấy.”

Anh cười lười nhác, liếc qua Tô Nghị Thanh, liếc hướng Tô Nghị Thanh, dường như thoáng gật đầu để làm ví dụ cho cô ——

“Làm vãn bối, không cần biết hành vi của trưởng bối như thế nào, chúng ta vẫn phải lễ phép.”

“…………”

Tô Nghị Thanh bị lời này đâm chọc tới, gương mặt như đang nóng lên.

Làm sao ông không nghe ra được hàm ý không lời Thương Ngạn?

—— nói rằng “phải lễ phép” với trưởng bối, nhưng vào giờ phút này, Thương Ngạn thật sự không chừa cho ông chút xíu mặt mũi nào.

Tô Nghị Thanh lại không thể giải thích, chỉ có thể than thở, “Thương Ngạn, chuyện nhà của bọn chú, con không hiểu rõ…… Chờ sau này có cơ hội, chúng ta ——”

“Không có gì hiểu rõ hay không hiểu rõ.”

Thương Ngạn cười lạnh.

“Tôi chỉ biết, tuy bạn gái của tôi cũng họ Tô, nhưng cùng ngài, à, còn có Tô lão phu nhân, đại khái chỉ là giống họ thôi —— quen biết em ấy ba năm, tôi còn chưa gặp người nhà cùng họ với em ấy đâu.

Tô Nghị Thanh: “……”

Một câu này có thể đánh đổ mười câu, Tô Nghị Thanh nói thế nào cũng không được.

Ông đành than một tiếng, lẳng lặng nhìn cô gái không chịu ngẩng đầu nhìn ông, “Mạc Mạc, nếu đã về thành phố A học, nếu có thời gian, cũng đừng ngại về…… Tô gia thăm nhà.”

Cả người Tô Mạc Mạc cứng ngắc.

Thương Ngạn bên cạnh ánh mắt lạnh lùng, nhưng trước khi anh lên tiếng, Tô Mạc Mạc đã nhẹ nhàng túm ống tay áo của anh.

“Anh đừng như vậy, không giống anh chút nào.” Cô gái nói với anh. Nâng cặp mắt xinh đẹp lên nhìn anh, cảm xúc bên trong dịu dàng như đám bông. “Đừng tức giận như vậy vì em.”

Thương Ngạn chậm rãi thả lỏng.

Anh duỗi tay xoa mái tóc dài của cô, “Không nhịn được thì làm sao đây, bây giờ mà em đưa cho anh ngọn đuốc là anh sẽ có thể bay lên trời cao đấy.”

“……”

Cô gái mỉm cười, khóe mắt hơi cong xuống.

Bên cạnh, biểu cảm Tô Nghị Thanh vi diệu khó nói, cảm thấy mình đã bị hình thức ở chung không coi ai ra gì của hai người đẩy ra khỏi một vòng tròn vô hình.

Khi tâm trạng ông hỗn độn nhìn Thương Ngạn thì cô gái đã xoay qua.

Trên gương mặt tinh xảo diễm lệ đó, một ít ý cười dịu dàng đã phai đi.

Giọng cô vẫn thánh thót như trước, vẫn không chịu đối diện với Tô Nghị Thanh ——

“Có thời gian, tôi sẽ đến thăm ngài và Tô lão phu nhân. Thương Ngạn nói đúng, dù sao các người cũng là trưởng bối của tôi, bất kể các người đã đối xử với tôi như thế nào, tôi vẫn nên lễ phép.”

Mấy câu này mang lực sát thương lớn hơn nhiều so với người ngoài như Thương Ngạn, sắc mặt Tô Nghị Thanh đã cương cứng.

“Mạc Mạc……”

Cửa phòng đặt lại mở ra, cả đám Ngô Hoằng Bác ồn ào đi ra.

Ngô Hoằng Bác sửng sốt khi thấy ba người ngoài cửa, cậu ta do dự nói: “Cha Ngạn, cậu và Tiểu Tô có việc à? Hay là chúng tôi đi trước?”

Thương Ngạn nhìn về phía Tô Mạc Mạc.

Tô Mạc Mạc lắc đầu với biên độ nhỏ, cô gật đầu nhẹ với Tô Nghị Thanh, “Chúng tôi về trước. Chúc ngài mạnh khỏe.”

Nói xong, cô gái không có một chút dư thừa lưu luyến nào.

Cô duỗi tay giữ chặt Thương Ngạn, xoay người đi ra ngoài.

Cả đám Ngô Hoằng Bác sắc mặt quái lạ nhìn bóng dáng hai người, rồi nhìn Tô Nghị Thanh sắc mặt cứng đờ ở đó, cậu ta kỳ quái đi ra ngoài.

Vừa đi, Ngô Hoằng Bác vừa không nhịn được nói thầm với Loan Văn Trạch:

“Này, lão Loan, có phải cậu cũng cảm thấy…… Ông chú này hơi giống Tiểu Tô?”

“…………”

Ngô Hoằng Bác vẫn chưa chú ý ra, cậu ta vừa nói xong, người đàn ông trung niên phía sau cứng người.

Sau một lúc lâu, cặp mắt ông do dự khó miêu tả nhìn hướng Tô Mạc Mạc rời đi.

Chờ mấy người trẻ tuổi rời đi, một mình Tô Nghị Thanh thong thả rời khỏi hành lang dài.

Tài xế đã sớm chờ bên cạnh xe vội vàng tiến lên.

Tô Nghị Thanh khựng lại, nhìn qua tài xế chuyên dụng của mình.

“Lão Hồ*, ông thấy cậu con trai kia của Thương gia chưa?”

*(Trong convert để là “lão với”, mình xin chuyển sang họ “Hồ”)

Tài xế ngẩn người, cẩn trông liếc nhìn sắc mặt Tô Nghị Thanh rồi mới mở miệng: “Vâng, đã thấy. Cậu ấy đi ra cùng tiểu thư. Trước kia tôi nghe lão phu nhân khen cậu ấy vài năm nay rất thế này thế nọ, nhưng theo tôi thấy, hình như mấy năm này tiểu thiếu gia này của Thương gia không hề thu liễm tính tình, ngược lại hoang dã hơn không ít.”

“Là nó cố ý bày vẻ mặt đó ra cho chúng ta đấy.”

Tô Nghị Thanh cười khổ.

Lão Hồ: “Hả?”

Tô Nghị Thanh phất tay, “Được rồi, có nói ông cũng không hiểu. Nhưng cậu ta đối xử với Mạc Mạc…… Đúng là khá tốt.”

“?”

Lão Hồ: “Sao ngài lại nghĩ vậy?”

Tô Nghị Thanh sâu kín thở dài. “Trước kia, cậu ấy đã đến nhà bao nhiêu lần rồi, mấy câu nói với tôi hoặc lão phu nhân cộng lại cũng không nhiều bằng hôm nay đâu.”

Ngoài ra, câu nào cũng không thể trả lời được.

Tô Nghị Thanh híp mắt.

“……”

Lão Hồ nghe ra được oán khí và lạnh lẽo không tên từ lời này, ông rụt cổ, không dám nói nữa.

*

Kì huấn luyện quân sự của đại học A chính thức bắt đầu, bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên Tô Mạc Mạc không tiện tham gia, từ sáng sớm đã nhận được thông báo của trường học, nên cô tiến vào phòng làm việc của Thương Ngạn, bắt đầu tiếp xúc với đoàn đội.

Dựa theo Thương Ngạn sắp xếp, cô và Diệp Thục Thần cùng nhau làm về hệ thống bảo trì, phụ trách bảo trì hệ thống ở giai đoạn sau và các bộ phận liên quan.

Chuyện này ngoại trừ Nhậm Tư Điềm không tỏ thái độ, những người còn lại đều đã từng tiếp xúc hoặc đã trải qua huấn luyện trong cùng một tổ, đương nhiên rất tán đồng và hoan nghênh.

Còn đại thọ 80 tuổi của Tô lão thái thái đúng lúc diễn ra vào sau ngày khai giảng không lâu.

Huấn luyện quân sự của tân sinh viên chưa kết thúc, chương trình học cũng chưa bắt đầu. Hôm đó, Tô Mạc Mạc đang ở phòng làm việc để làm quen với các nội dung công việc trong tổ cùng Diệp Thục Thần.

Gần như cả ngày hôm đó Thương Ngạn không hề lộ diện, mãi đến trước giờ ăn tối, vào khoảng hơn 5 giờ chiều, anh mới xuất hiện bên ngoài phòng làm việc.

Lúc này đã là “giờ tan tầm” của phòng làm việc, trong phòng ngoại trừ Nhậm Tư Điềm thì ai cũng có mặt, chẳng qua ai cũng rất cẩn trọng, không rời khỏi bàn.

Ngô Hoằng Bác là người thấy Thương Ngạn đầu tiên, hai mắt cậu ta sáng rực lên.

“Cha Ngạn, ăn lẩu hả?”

Thương Ngạn tức giận đến bật cười, thuận tay cầm đệm mềm trên ghế ném qua đầu Ngô Hoằng Bác.

“Ăn ăn ăn, cậu đã sắp thành nồi lẩu luôn rồi.”

“……”

Vốn dĩ Ngô Hoằng Bác cũng vui đùa, cậu ta cười ha hả quay về bàn.

“Hôm nay cha Ngạn ra ngoài bàn chuyện hợp tác phải không? Tôi còn tưởng cậu chuẩn bị về để khao mấy công nhân khuân gạch như bọn tôi một bữa chứ.”

Thương Ngạn nghĩ ngợi, “Ngày mai đi, đêm nay có việc.”

“Hả?” Ngô Hoằng Bác tò mò hỏi: “Chuyện gì?”

Khóe miệng Thương Ngạn nhếch lên, cười như không cười.

“Việc tư.”

“……”

Nói xong, Thương Ngạn đúng lúc dừng lại đằng sau ghế của Tô Mạc Mạc.

Cô gái ngồi trên ghế dựa nho nhỏ đang cùng Diệp Thục Thần bên cạnh tựa đầu vào nhau, đầu dán đầu, tay chỉ vào một đoạn số liệu trên máy tính trước mặt, hai người đang thì thầm thảo luận gì đó.

Thương Ngạn đứng mười giây.

Hai người trên ghế dựa đang thật sự bận rộn, không để ý đến anh.

Nam sinh nhướng mày, ho nhẹ một tiếng.

Qua mười giây nữa, vẫn không ai quay đầu lại.

Thương Ngạn: “……”

Thương Ngạn nghiêng người, nhìn một người khác ở một phía của phòng làm việc, “Loan Văn Trạch, xách bạn gái của cậu trên người bạn gái của tôi đi đi —— tôi không thể nhìn được bất kì một sinh vật nào ở gần nhóc con nhà tôi như thế.”

Loan Văn Trạch: “…………”

Không chờ cậu ta mở miệng, Diệp Thục Thần đang nằm bò trên bàn máy tính thẳng eo dậy, cặp mắt tràn đầy khinh bỉ ngoái đầu lại ——

“Ngạn Thần, nếu bộ dạng che chở vợ như che chở đồ ăn này của cậu bị truyền ra, thần vị rất khó giữ được đấy. Nhóm fangirl số lượng một ngàn một vạn muốn ngủ với cậu bên ngoài có biệt bộ dạng keo kiệt đến tận cùng của cậu không?”1

Sắc mặt Thương Ngạn nghiêm túc, “Đừng nói bậy, không ai muốn ngủ với tôi.”

Ngô Hoằng Bác khom người, chui vào cái thùng bên dưới bàn của mình, bất đầu lật lật. Vừa lật vừa e sợ thiên hạ không loạn mà nhắc mãi:

“Tuần này, phòng làm việc của chúng ta thu được tổng cộng mười hai lá thư tình…… Có phải hôm nay mới là thứ ba không?”1

Ngô Hoằng Bác lấy ra một xấp thư tình và đặt lên mặt bàn, nghiêng đầu qua, đối diện với ánh nhìn chăm chú tử vong của Thương Ngạn lộ ra một nụ cười thong dong của tên béo:

“Cha Ngạn, tôi biết cậu không nhận. Không phải tôi không ném, là Tiểu Tô nói, cậu ấy kêu tôi giữ lại.”

Thương Ngạn bất đắc dĩ cúi mắt.

Cô gái đang vô tội giương mắt nhìn anh, chớp mắt vài lần.

“Con phố sau trường có một ông cụ chuyên nhặt phế phẩm, em nhờ Ngô Hoằng Bác tích cóp thành một thùng, định kỳ đưa cho ông ấy.”

Không đợi Thương Ngạn nói cái gì, Ngô Hoằng Bác đột ngột kêu lên một tiếng sợ hãi chẳng khác gì vừa phát hiện ra lục địa mới.

“Gì? Tôi mới phát hiện —— bên trong có ba lá là cho Tiểu Tô của chúng ta?”

Thương Ngạn: “?”

Ngô Hoằng Bác hưng phấn ngẩng đầu, “Được lắm đấy Tiểu Tô, bây giờ mới khai giảng bao lâu chứ, vậy mà cậu đã có người ái mộ gửi gắm tình cảm vào lá thư —— không kém chút nào so với cha Ngạn của chúng ta hết.”

Thương Ngạn: “……”

Hiển nhiên Tô Mạc Mạc cũng rất ngạc nhiên.

Lúc trước, ở Tam trung của thành phố C, danh tiếng hung ác của Thương Ngạn ở trường vang đi rất xa, không ai dám tặng thư tình cho cô. Hiện giờ trong học viện vẫn không có ai dám, nhưng ngoài học viện đã có người nghe thấy danh tiếng tiểu mỹ nhân của học viện máy tính, bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Thương Ngạn rũ mi, gương mặt anh tuấn không có biểu cảm.

Qua hai giây, anh mở miệng.

“Trên thư có ghi người gửi không?”

“Có có có.” Ngô Hoằng Bác đang định đọc lên, đột nhiên hiểu ra, cảnh giác nhìn Thương Ngạn, “Cha Ngạn, cậu muốn làm gì?”

Khóe môi Thương Ngạn cong lên.

“Tôi muốn để tên đó biết, vì sao phiếu điểm học kỳ của hệ thống trường lại nổi tiếng như vậy.”

Ngô Hoằng Bác: “…………”

Ngô Hoằng Bác: “Cha Ngạn bình tĩnh, đây là phạm pháp.”

Bên cạnh Tô Mạc Mạc, Diệp Thục Thần đang dựa vào ghế xem kịch cũng đệm thêm.

“Aiz, Ngạn Thần, có phải cậu đã quên chuyện học kỳ 1, cậu vì mấy bài viết thảo luận 3 vòng của cậu nên đã giận chó đánh mèo lên toàn bộ diễn đàn của trường và mấy trăm IP trong trường không, kết quả còn hại trang web trường suýt chút đã đóng băng?”

Tô Mạc Mạc tò mò sáp qua, “Sau đó thì sao?”

Diệp Thục Thần vui vẻ, cằm nhấc lên hướng về giá sách trong góc ——

“Chủ nhiệm Lưu tự thân xuất mã, đưa một quyển 《 Luật an ninh mạng 》 qua đây, đặt lên bàn máy tính của cha Ngạn. Kêu cậu ấy mỗi ngày trước khi động vào bàn phím và chuột đều phải đọc đọc vài trang.”

Tô Mạc Mạc cười cong mắt.

Thấy dáng vẻ vui vẻ của cô gái, Thương Ngạn kiềm nén sự ghen tuông của mình, không so đo nữa.

Anh vòng qua bên cạnh ghế dựa của cô, hơi khom người xuống.

“Tối nay ra ngoài ăn vơi anh?”

Ngô Hoằng Bác thính tai, nghe vậy thiếu chút nữa nhảy phắt lên, “Cha Ngạn tôi cũng muốn ăn lẩu!”

“……”

Thương Ngạn mặt không cảm xúc liếc cậu ta, “Tôi mang nhóc con nhà tôi đi gặp phụ huynh —— cậu cũng muốn đi cùng?”

Ngô Hoằng Bác: “……”

Ngô Hoằng Bác: “Các người đã đã đi đến bước gặp mặt phụ huynh??”

Thương Ngạn cười khinh miệt.

“Chúng tôi đã đi đến bước này từ hai năm trước.”

Ngô Hoằng Bác: “…………”

Cậu ta hồi thần, vô cùng đau đớn: “Hai năm trước Tiểu Tô của chúng ta còn chưa thành niên, thế mà cha Ngạn cũng xuống tay được……”

Thương Ngạn mặc kệ cậu ta, quay lại nhìn Tô Mạc Mạc.

Cô gái trầm mặc hai giây, nhỏ giọng hỏi anh: “Phụ huynh nào?”

Thương Ngạn khựng lại, “Đại thọ 80 của Tô lão phu nhân, anh muốn dẫn em qua.” Cặp mắt đen kịt xẹt qua tia lạnh lẽo, nhưng rất nhanh đã được áp xuống, anh buông mắt nhìn cô, giọng nói nhu hòa, “Có thể đêm nay sẽ gặp rất nhiều người, cũng có thể sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, vậy nên nếu em không muốn đi thì chúng ta không đi.”

“……”

Tô Mạc Mạc trầm mặc lâu hơn nữa.

Sau đó cô mới chậm rãi ngẩng đầu.

“Bọn họ mời anh?”

“Ừ.” Thương Ngạn gật đầu, “Bởi vì quan hệ của Thương Kiêu và Tô Hà, mỗi năm ba mẹ anh đều đến tiệc mừng Tô Hàọ của Tô lão phu nhân. Hai năm trước, sau khi biết chuyện của em và Tô gia, anh không qua đó nữa.”

Tô Mạc Mạc giương mắt nhìn anh, “Mẹ em nói, Tô lão phu nhân rất thích anh.…… Bà ấy rất lợi hại, anh đừng vì em mà đắc tội bà ấy.”

“Nói bậy.”

Thương Ngạn cười, cúi người về phía trước, hôn nhẹ lên khóe miệng cô gái. Trong lúc lùi lại, mắt anh chợt lóe.

“Rõ ràng là bà ấy đắc tội với em.”

Cô gái mỉm cười.

“Vậy anh muốn đi không?”

Thương Ngạn suy nghĩ.

“Nhóc con nhà anh muốn đi, anh muốn đi. Nhóc con nhà anh không muốn đi, anh cũng không muốn.” Anh thấp giọng cười, thân mậtcọ cọ chóp mũi cô, “Anh chỉ nghe một mình em.”

“…… Em muốn đi.” Cô nói nhỏ, “Muốn đi cùng anh.”

“Được.”

Thương Ngạn đứng dậy, nắm tay dẫn cô ra ngoài.

Đi ngang qua bàn ngoài cùng, vẻ mặt Ngô Hoằng Bác như sắp tắt thở vì bị nghẹn cẩu lương, u oán nhìn hai người.

Tô Mạc Mạc nghĩ đến gì đó, dừng lại.

“Cái gì cũng nghe em à?”

“Ừ.” Thương Ngạn rũ mắt, cười dịu dàng.

Tô Mạc Mạc thử hỏi: “Vậy em có thể đọc thử ba lá thư kia không?”

Thương Ngạn: “……”

Vài giây sau, vẻ mặt nam sinh không có cảm xúc nắm tay cô ra ngoài.

“Có thể.”

“Chờ anh chết đi.”

Hết chương 85

___
Bình Luận (0)
Comment