Anh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi

Chương 100



"Nga.

" Tần Tình liếc mắt nhìn hắn một cái, xoay người trở về: "Vậy trong tuần này, không chừng mỗi ngày em sẽ kiểm tra anh viết từ vựng.

"
Không để mọi người phản ứng lại, chỉ bỏ lại một câu này rồi đi ——
"Hai phút sau, lần kiểm tra từ vựng đầu tiên, trở về chuẩn bị.

"
"! !.

.

?"
Đám người Lý Hưởng quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình.

Thời điểm bọn họ còn sững sờ, ý cười trên mặt Văn Dục Phong càng ngày càng nồng đậm, khiến cho đôi mắt bọn họ càng thêm nhức nhói.


Hơn nữa không đợi đám người Lý Hưởng mở miệng, nam sinh đứng ở trung tâm rũ mắt cong môi cười nhìn bài thi vài giây, đôi chân trực tiếp bước đi theo phía sau.

Trước khi đi, hắn vỗ lên vai Lý Hưởng.

"Tôi không muốn cô ấy không vui.

"
Nói xong hắn liền đi vào trong lớp.

Lưu lại Lý Hưởng cùng những người khác trợn mắt há hốc mồm, hai mặt nhìn nhau.

Sau một lúc lâu mới có người lẩm bẩm một câu: "Đây là người làm cho Dục ca thay đổi đi??"
Một người khác đứng bên cạnh gật gật đầu.

"Lúc trước Lăng Vũ và Tề Lộ Lộ mỗi ngày đều lắc lư trước mặt, tớ còn tưởng rằng tính tình Dục ca lãnh đạm! !.

Xem ra tớ sai rồi, quả là có người trị được.

"
"Khác nhau một trời một vực, ô hô ai tai! !.

"
Mọi người ngoài cửa đứng cảm khái nhưng không hề biết bởi vì đám người bọn họ đến đây, Dục ca của bọn họ lúc này đang trong tình trạng "nước sôi lửa bỏng" ——
"Anh không có đồng ý với bọn họ.

"
"Là anh chưa kịp đồng ý thì có? —— nếu em tới trễ 5 phút, có phải em không nhìn thấy được anh nữa hay không?"
"Năm phút hẳn là vẫn chưa đi.

"
"! ! ! !?"
"—— là anh sai rồi, sau này anh chỉ nghe lời em.

Em không cho anh đi thì anh liền không đi.

"

"! ! !.

"
"Điềm Điềm, anh nhận sai.

Điềm Điềm, Điềm Điềm, Điềm Điềm! ! !.

.

"
"Văn Dục Phong, anh im miệng.

"
"Được, nghe em.

"
"Viết mười từ chính tả, mỗi từ viết ít nhất hai loại giải thích, phân biệt đặt câu.

Không thể lặp lại, cần thiết là hợp lại câu.

"
"! ! ! ! ! "
! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !.

.

Xuân đi thu tới.

Tần Tình và Văn Dục Phong cùng nhau đạt thành tích hạng nhất và hạng ba, vào thẳng cao tam.

Cuộc hội nghị giữa các chủ nhiệm lớp diễn ra, Ngưu Chí Hoài cười không thể khép miệng được.

Tuy rằng các ban còn lại không có đạt được thành tích như vậy, nhưng so với năm rồi thì đã có tiến bộ hơn rất nhiều.

Chủ nhiệm giáo dục Tôn Hưng cũng không kiềm nén được sự vui vẻ.

Với thành tích đó, hơn nữa muốn sử dụng chính sách "giảm sức ép", Tôn Hưng cùng các giáo viên chủ nhiệm các ban liền thương lượng, quyết định ——

Cao tam phải tham gia buổi "Hội diễn văn nghệ kỷ niệm ngày thành lập trường", mỗi bam ít nhất phải có một tiết mục tập thể, hai tiết mục đơn.

Thông báo đã được đưa xuống các ban, nhóm ủy viên văn nghệ thiếu chút nữa khóc ra nước mắt.

——
Đang học lớp 12, làm gì có nhiều học sinh nguyện ý phí tâm phí sức tham gia tiết mục?
Hơn nữa còn cố tình đặt chỉ tiêu cố định là ba tiết mục.

Ủy viên văn nghệ ban nhất thật vất vả thông báo triển khai trước lớp, chỉ thiếu mỗi việc phải khóc lóc than thở khẩn cầu các bạn học tham gia, cuối cùng cũng không có ai đăng kí tham gia tiết mục đơn làm hắn khóc không ra nước mắt.

Càng họa đơn vô chí chính là thầy Ngưu của bọn họ nói ban nhất phải làm gương tốt, làm thế nào cũng phải có ba bốn người tham gia tiết mục đơn mới được.

Ủy viên văn nghệ lần này cầu xin ông bà, xoay vài vòng lớn trong ban cũng chỉ định được hai người tham gia tiết mục đơn.

Cuối cùng cũng phải cần đến cao nhân chỉ điểm, hắn liền tìm tới chỗ chủ nhiệm để xem tư liện cá nhân của học sinh trong lớp, đặc biệt nhìn qua sở trường của bọn họ.

Rốt cuộc cũng tóm được một người ——
"Dương cầm cấp mười?! Người trong ban đúng là ngọa hổ tang long a?!"
Ủy viên văn nghệ vừa cầm tư liệu xem vừa cảm khái.

Hắn cầm xấp tư liệu kia lật qua vài lần, lộ ra mục thông tin cá nhân.

Sau đó ủy viên văn nghệ liền cảm thấy choáng váng.

Hai chữ "Tần Tình" trên cùng nổi bật trước mắt.

Trải qua một năm "hun đúc", tới hành động của một con kiến trong lớp thôi cũng đủ biết, mọi việc muốn làm phiền đến Tần Tình, vô luận là lớn hay nhỏ, tiền đề là phải bước qua được ải là Văn Dục Phong.

.


Bình Luận (0)
Comment