Anh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi

Chương 167

Editor: Sa Hạ+

Sự có lệ và không hứng thú liền rơi vào trong mắt Lăng Vũ, tự nhiên có một loại thất bại mà kẻ thua cuộc cố gắng duy trì.

Nụ cười trên mặt Lăng Vũ càng ngày càng rạng rỡ, thậm chí âm lượng cũng tăng lên một chút —— "Tôi nghe nói lúc ấy thi đại học xong liền từ bỏ chuyện điền nguyện vọng, trực tiếp rời khỏi Thanh Thành, hai người cứ chia tay như vậy sao?"

Lực chú ý của mọi người một lần nữa liền bị hấp dẫn qua đây.

"........"

Tần Tình đang chuẩn bị nhắn tin an ủi người nào đó vì lúc nãy mình đã "đùa giỡn" liền ngừng lại, cô ngước mắt lên nhìn Lăng Vũ.

Hai giây sau, Tần Tình rũ mắt, không khỏi bật cười.

........Đối với một số người, cô thật đúng là không nên dư thừa tâm trạng đồng tình.

Chính mình nghĩ muốn cho đối phương lưu lại mặt mũi, đối phương lại muốn kéo mình xuống.

Lăng Vũ mỉn cười: "Cô nhìn tôi như vậy làm gì? Chẳng lẽ tôi nói không đúng?"

Tần Tình vừa muốn mở miệng, một âm thanh vang lên trước mình thu hút sự chú ý của mọi người.

——

"Rốt cuộc ai nói cho cô, chuyện hai người bọn họ.......Dục ca là người phụ lòng?"

Vừa nghe thấy lời này, Tần Tình liền nhíu mày lại.

Cô quay đầu nhìn về phía nơi truyền tới lời nói đó.

—— không biết Lý Hưởng đã có mặt trong lớp học khi nào, lúc này chậm rãi khoanh tay lắc lư lại đây.

Hắn vừa đi vừa toe toét cười, ánh mắt không chút ấm áp.

"Lúc trước người đứng núi này trông núi nọ, chủ động nói chia tay......." Lý Hưởng dừng lại cách đó không xa, nhe răng nhìn về phía Tần Tình: "Hình như không phải Dục ca đúng không, Tần tiểu thư?"

Ánh mắt mọi người đều chuyển sang nhìn Tần Tình, cảm xúc hỗn loạn khác nhau.

Tần Tình còn cau mày nhìn Lý Hưởng, không giải thích cũng không nói chuyện.

—— đoạn quá khứ đó đối với cô và Văn Dục Phong mà nói, đều là chuyện cũ không muốn nhắc đến.

Ít nhất hiện tại vết sẹo ấy vẫn còn chưa kết vảy, hai người đều không có biện pháp thản nhiên vui vẻ nhắc đến.

Mà xưa nay cô cũng không thích đem vết thương của mình bày ra cho người khác xem để đổi lấy sự chú ý và đồng tình.

Có người cầu mà không được, có bỏ qua nếu giày rách.

—— nghĩ như vậy, Lăng Vũ không khỏi giễu cợt nhìn chằm chằm Tần Tình cười lạnh.

"Thì ra là như vậy. Tôi phải thu hồi những lời tôi vừa nói, cô chắc sẽ không cảm thấy sự tồn tại của người kia có ảnh hưởng gì đối với cô đi?"

Tần Tình muốn mở miệng nói.

"Hiện tại đã là thời đại nào rồi, còn có người cảm thấy chia tay là phạm tội vậy?"

Lời nói kia chen vào cuộc nói chuyện giữa ba người khiến mọi người chú ý.

Theo bản năng giương mắt nhìn về phía người tới, sau khi nhận ra, Tần Tình chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình đều co giật đau nhức.

"Tần Tình, đã lâu không gặp."

Người đàn ông lên tiếng bênh vực Tần Tình, mặc một thân tây trang giày da đi tới bên cạnh —— "Còn nhớ rõ tôi không? Tôi là Lâm Văn Thao, cao nhị khi đó chúng ta cùng nhau nghiên cứu đề thi Olympic ấy."

"......A, chẳng lẽ cô vì một tiểu bạch kiểm như vậy mà bỏ Dục ca?" Lý Hưởng châm biếm nhìn Lâm Văn Thao.

Tầm mắt Lâm Văn Thao vừa động, nghe thấy toàn những từ ngữ vũ nhục, sắc mặt hắn lại không hề thay đổi.

Hắn chỉ lạnh mặt nhìn Lý Hưởng: "Cậu chính là cái người trước kia luôn đi theo bên cạnh Văn Dục Phong?.......Qủa nhiên là vật họp theo loài, người phân theo nhóm."

Lời này liền chạm vào điểm đau của ba người còn lại, nhưng Lâm Văn Thao lại không phát hiện được.

Hắn nhẹ chỉnh lại cà vạt, nhìn về phía Tần Tình: "Cậu có thể sớm nhìn thấy rõ bộ mặt thật của người kia cũng khá tốt, chỉ tiếc sau khi tốt nghiệp cao trung tôi liền mất liên lạc với cậu, hiện tại tôi ——"

"Mẹ nó có phải mày muốn chết hay không? —— mày nói những lời kia là có ý gì?!"

Lý Hưởng lúc này đã phản ứng lại, vén tay áo xông lên nắm lấy cổ áo của Lâm Văn Thao.

Trong phòng học nhất thời hoảng loạn lên.

Mắt thấy cục diện sắp lâm vào trạng thái không thể thu dọn được, cửa phòng học đã bị người gõ "cốc cốc cốc" ba tiếng.

Không nặng không nhẹ.

Đúng lúc này lực chú ý của mọi người đều hấp dẫn đi qua.

Một nam nhân mặc đồng phục đứng ở cửa.

Khuỷu tay vắt một chiếc áo khoác tây trang, cúc áo được cởi hai nút, cà vạt lỏng lẻo lộ ra đường cong xương quai xanh sâu thẳm.

Anh đứng dựa vào cửa, một tay đút túi quần, đôi mắt tăm tối, khuôn mặt thanh tuấn hiện lên ý cười biếng nhác. Dựa vào ưu thế của đôi chân dài kia, anh nhìn mọi người từ trên cao xuống.

Tĩnh lặng vài giây, môi mỏng cong lên ——

"Chậc, náo nhiệt như vậy?"
Bình Luận (0)
Comment