Anh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi

Chương 52



Tần Tình đứng ở trước cửa ban bảy, có chút khó hiểu nhìn học sinh trước mặt.

"Cậu giúp tớ đưa tờ giấy này cho cậu ấy là được."
Bạn học kia bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu:
"Bạn học, không phải tớ không chịu giúp cậu đưa, chỉ là giữa trưa hôm nay Lâm Văn Thao mới vừa nói qua với cả lớp, nếu có người tới đưa đáp án đề cho cậu ấy, thì bọn tớ không cần nhận mà phải đợi cậu ấy tự mình tới nhận."
Tần Tình nhíu mày: "Vì cái gì nha?"
"Tớ cũng không biết........!Bất quá cậu cũng đừng nóng vội, cậu ấy chỉ đi toilet, rất nhanh sẽ về –– ai! Lâm Văn Thao!"
Lâm Văn Thao cũng chú ý tới chỗ này, học sinh kia nhìn hắn cười bỡn cợt ––
"Bạn học mới này ở ban sáu tới tìm cậu –– tớ giữ lại giúp cậu, thế nào, đủ trượng nghĩa không?"
Lâm Văn Thao cười đấm học sinh kia một quyền ––
"Được, hôm nào mời cậu ăn cơm."
Nói xong hắn liền chuyển hướng qua cô gái nhỏ như đang lọt vào trong đám sương mù.

"Mới vừa đưa đề cậu liền làm xong rồi? Nhanh như vậy?"
Tuy Tần Tình thấy khó hiểu vì sao người này phải giáp mặt mình mới nói được, cô cũng không tiếp tục nghỉ nữa, mỉn cười đưa đáp án bài bập qua.

"Ừm, giữa tiết đầu tiên tớ đã làm xong hết bài tập trên lớp, cho nên thời gian còn lại liền làm thử đề này của cậu."

"Đề này của tớ thế nào?" Lâm Văn Thao cười tiếp nhận tờ giấy, một bên đánh giá chữ viết quyên tú, một bên hỏi.

Nhìn đơn giản qua một lần, hắn liền ngẩng đầu: "Đặc biệt giải nhanh một đề, có phải năng lực ra đề cũng tiến bộ không ít?"
"........."
Tần Tình không vội trả lời, ánh mắt ngừng đọng suy nghĩ trong chốc lát.

Sau đó ngữ điệu của cô không nhanh không chậm, vặn vặn từng ngón tay nói: "Trong đề có hai câu có bẫy đánh lừa suy nghĩ, giải giữa chừng sẽ gặp một điểm cong, trước giữ nguyên điểm này rất khó giải ra, lúc sau có thể phá giải điểm này thì có thể thuận lợi giải xong đề."
Lâm Văn Thao cười lắc đầu: "Quả nhiên không làm khó được cậu."
Tần Tình không trả lời, nhưng đôi mắt đã cong thành hình trăng khuyết biểu lộ tâm tình hiện tại của cô gái nhỏ rất tốt.

" A, đúng rồi." Tần Tình đột nhiên nghĩ tới: "Cậu tìm tớ có chuyện gì? Vừa nãy bạn học kia nói nhất định phải gặp mặt cậu thì đưa tờ giấy mới được."
"........!Là có chuyện."
Ánh mắt của Lâm Văn Thao chợt loé lên.

Đối với ánh mắt tò mò của cô gái nhỏ nhìn mình, nguyên bản lời vừa tới bên miệng thì hắn liền thay đổi, ý cười trên mặt một lần nữa hiện lên:
"Lần trước tớ đưa cậu cái đề kia, đáp án cậu đưa tới tớ cũng đã nghiêm túc xem qua, bất quá phương pháp cậu giải đề và đáp án ban đầu của tớ có chút khác biệt, tớ muốn cùng cậu thảo luận một chút để trao đổi ý kiến."
"Phương pháp không giống nhau?"
Ánh mắt Tần Tình sáng lên, khoé môi mềm mại cong lên: "Được a, vừa vặn chúng ta cùng xem một chút suy nghĩ của ai đơn giản, nhanh chóng và tiện lợi hơn, tham khảo lẫn nhau!"
Ý cười trên mặt Lâm Văn Thao càng sâu, đáy mắt cũng lập loè cảm xúc không rõ: "Tiết sau cậu có thời gian không? Nếu có thì tiết tự học sau chúng ta đến thư viện thảo luận một chút."
Tần Tình theo bản năng liền gật đầu, vừa chuẩn bị có động tác, cô đột nhiên nhớ tới trước kia mình từng giảng đề văn cho hotboy kia, sau đó Văn Dục Phong rất không vui vì chuyện này.

.........!" Anh chỉ cho phép em giảng bài cho anh".........!
Giọng nói trầm thấp lúc đó giống như còn đang phảng phất ở bên tai.

Tần Tình nhẹ thở dài.

Tuy rằng việc này không hẳn là giảng đề, tuy không biết vì cái gì nhưng cô cảm thấy rất chột dạ nếu mình đáp ứng.

Thời điểm Tần Tình đang rối rắm không biết lấy cớ gì để từ chối cho tính hợp, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh có chút lười biếng vang lên trên đỉnh đầu ––
"Xin lỗi a." Một tay của Văn Dục Phong vòng qua vai Tần Tình, đem cô gái nhỏ kéo lại, tạo khoảng cách với Lâm Văn Thao.

Sau đó hắn mới nhẹ nheo mắt lại, cười như không cười đứng đối diện Lâm Văn Thao.

"Đây là lão sư chuyên dụng của tôi, không cho người ngoài mượn."
Miệng lưỡi nam sinh khinh thường, mang theo một tia hài hước nhưng không để ý, nhưng sâu trong đôi mắt đen đang cất giấu hai lưỡi dao sắc bén.


Chỉ liếc một cái đã cảm thấy sởn tóc gáy.

"........."
Trên mặt Lâm Văn Thao tươi cười, Văn Dục Phong vừa xuất hiện và một số lời nói động tác phía sau, nụ cười có chút phai nhạt.

Hắn trầm mặt cùng Văn Dục Phong nhìn nhau hồi lâu, mới một lần nữa cong môi, ánh mắt chuyển qua trên người Tần Tình ––
"Bạn học Tần Tình cũng đã đồng ý?"
Tần Tình bởi vì lúc nãy Văn Dục Phong xuất hiện và động tác bất ngờ làm cô có chút ngốc, lúc này mới hồi phục lại tinh thần.

Nghe xong vấn đề của Lâm Văn Thao, Tần Tình do dự nhăn mày.

........!Khi đó, xem như là đồng ý?
Hình như không thể tính đi?
Tần Tình suy nghĩ như vậy, liền cảm nhận được tầm mắt nam sinh bên cạnh mình do cúi người xuống thấp.

Theo bản năng Tần Tình ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.

Cánh tay đặt trên vai cô gái nhỏ liền rũ xuống, ánh mắt của Văn Dục Phong đối diện Tần Tình, cúi người ghé sát vành tai cô ——
"Không thể đồng ý sao?"
Tần Tình hơi nhíu mi: "Chính là ——"
Bên tai vang lên âm thanh hô hấp, tiếng cười khàn khàn.

"Cầu xin em được không?"
"............."
Tần Tình ngây ngốc mở to đôi mắt nhìn đối phương, cho tới khi Văn Dục Phong chậm rãi đứng thẳng lên, cô mới hồi phục lại tinh thần.

Người này............!rõ ràng là đang phạm quy mà!
Mặc dù biết rõ hơn phân nửa là cố ý, gương mặt Tần Tình không thể khống chế được mà nóng lên.

"Không nói lời nào, liền tính là cam chịu."
Ý cười dưới đáy mắt Văn Dục Phong ngày càng rõ.

"........."

Tần Tình cắn môi dưới, hơi bực mình, mở to mắt nhìn hắn.

"Tính."
Cuối cùng cũng mở miệng đánh gãy hết thảy, Lâm Văn Thao ở bên cạnh trầm mặc.

Hắn nắm chặt quyền, ánh mắt bất thiện nhìn về phía Văn Dục Phong, khóe miệng nhếch lên.

"Nghe bạn học sẽ không làm khó dễ Tần Tình." Nói xong hắn chuyển hướng sang cô gái nhỏ: "Bất quá chỉ có một đề, hôm khác tớ sẽ viết đáp án và phương pháp giải cho cậu."
Tần Tình do dự mà gật gật đầu.

"Ân.......!Xin lỗi."
Lâm Văn Thao mỉn cười: "Không quan hệ."
Hắn quơ quơ tờ giấy bài tập trong tay: "Đề này cậu giải, tớ nhất định sẽ tỉ mỉ nghiên cứu."
Nói xong, hắn làm như vô tình nhìn Văn Dục Phong một cái, liền xoay người rời khỏi.

"Chờ một chút."
Văn Dục Phong mở miệng, ánh mắt hơi lạnh.

Thấy Lâm Văn Thao dừng bước chân, quay đầu lại nhìn mình, Văn Dục Phong mới nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.

"Em đi về trước đi."
Tần Tình theo bản năng kháng cự cái đề nghị này.

Cô nhìn Văn Dục Phong, lại liếc nhìn Lâm Văn Thao một cái, sau đó mới rối rắm quay đầu lại.

"Văn Dục Phong, anh đừng......"
"Anh không có việc gì." Văn Dục Phong nâng cánh tay phải đang quấn băng: "Chẳng qua anh mới uống thuốc hạ sốt, vừa mới nhớ tới chưa lấy nước, muốn em trở về giúp anh lấy một ly."
"........".


Bình Luận (0)
Comment