Anh Ấy Rất Tốt, Rất Tốt

Chương 44

Chương 44: Gần đây con mới yêu đương, anh ấy tên là Hàn Nghị.
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
Trình Tang Tang và Trình Mặc Nhiên đứng sau lưng bố mẹ, đều im lặng không nói gì.
Ngày giỗ mỗi năm, Trình Tang Tang chỉ cần đứng trước bia mộ của Trình Hướng Lỗi là cô lại nhớ lại những chuyện khi ấy. Cho dù khi ấy còn rất nhỏ, thế nhưng sự việc xảy ra đêm hôm đó giống như đã ghi tạc dưới đáy lòng cô vậy. Bình thường thì không sao, nhưng chỉ cần chạm đến người hoặc vật liên quan thì hồi ức đó lại như thủy triều mà tràn về.
Khi còn bé, cô đã từng nghĩ, nếu như lúc ấy, người chết là mình chứ không phải anh trai thì có lẽ Trình gia sẽ không như bây giờ. Nhưng, đó cũng chỉ có chút suy nghĩ mà thôi, cô không muốn chết, cô muốn cố gắng sống tiếp.
Trình Tang Tang cúi mặt.
Trình Mặc Nhiên nhận thấy cảm xúc của Trình Tang Tang sa sút, cậu vỗ nhẹ bả vai của chị, nhỏ giọng nói: "Chị, đừng buồn nhé."
Trình Tang Tang không trả lời, điều này khiến Trình Mặc Nhiên nhớ lại buổi tối ngoài quán bar, lúc đó chị cậu như biến thành người khác vậy, gương mặt trắng bệch, dọa cậu sợ chết khiếp. Nghĩ đến đây, Trình Mặc Nhiên cẩn thận quan sát chị mình một lần, càng nhìn càng thấy trạng thái của chị ngày hôm nay rất giống tối hôm đó.
Trình Mặc Nhiên có chút lo lắng, đánh mắt lên nhìn bố mẹ, hai người họ vẫn đang nói chuyện với anh trai.
Năm nào cũng vậy. bố mẹ có thể nói chuyện với anh trai rất lâu.
Liễu Vi Tuyết tin Phật, bà tin Trình Hướng Lỗi đã được đầu thai, vì thế bà đang hỏi anh sống ở gia đình mới thế nào. Trình Mặc Nhiên đã từng nghe thấy rất nhiều lần, câu tiếp theo là gì cậu cũng có thể nói được. Ánh mắt cậu lại chuyển về nhìn Trình Tang Tang.
Cô vẫn cúi mặt rũ mắt như cũ, so với lúc trước thì còn cúi thấp hơn.
Trình Mặc Nhiên không nhìn rõ mặt cô.
Cậu bước lại gần hơn, nhỏ giọng nói: "Chị ơi, chị không sao chứ? Chị đừng làm em sợ."
Mí mắt Trình Tang Tang khẽ run, giọng nói của cô rất nhẹ.
"Chị không sao."
Lúc rời khỏi nghĩa trang đã là hơn 11 giờ.
Lái xe chở 1 nhà 4 người về nội thành.
Liễu Vi Tuyết đã đặt nhà hàng, một nhà 4 người hiếm khi đi ăn với nhau. Sau khi đồ ăn được mang lên hết, Trình Gia Khang bắt đầu hỏi Trình Mặc Nhiên tình trạng công ty hiện tại. Liễu Vi Tuyết mỉm cười, vừa nghe vừa thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Trình Gia Khang.
Trình Gia Khang hỏi Trình Mặc Nhiên xong, ông nhìn về phía Trình Tang Tang.
Con gái đã trưởng thành, càng lớn càng xinh đẹp, nhưng ông cũng càng lúc càng không hiểu được con gái mình đang nghĩ gì.
Trình Gia Khang đánh đâu thắng đó trên thương trường, có thể chỉ dùng 1 kích để hạ bệ đối thủ cạnh tranh. Mặc dù Trình gia là doanh nghiệp gia đình, nhưng ông vẫn luôn bắt kịp trào lưu, khiến gia nghiệp càng lúc càng đi lên.
Thế nhưng, tâm tư của một cô gái 26 tuổi là gì thì ông thật sự không rõ, cũng không có thời gian để đi tìm hiểu. May mà ông có một người vợ hiền, thay ông dạy dỗ một trai một gái. Mấy chục năm qua, quả thật ông không phải tốn nhiều tâm tư về con cái.
Lúc này, Trình Gia Khang nhớ tới chuyện của Lâm gia, đã đáp ứng sẽ đòi lại công bằng cho con gái thì ông sẽ không nuốt lời.
Ông nói: "Tang Tang, bố đã thay con giải quyết chuyện của Lâm gia rồi, không ai có thể bắt nạt con gái Trình gia chúng ta. Mặc dù bố già rồi, quan điểm có thể không giống với mấy thanh niên trẻ tuổi bọn con, thế nhưng yêu đương thì phải nghiêm túc, không thể ăn trong nồi ngồi trông hướng được."
Trình Tang Tang nói: "Con cảm ơn ạ."
Trình Gia Khang bắt đầu hỏi Trình Tang Tang tình hình gần đây.
Trình Tang Tang trả lời từng câu từng câu.
Trên bàn có một đĩa gà luộc, Liễu Vi Tuyết cầm đũa lên, gắp đùi gà cho Trình Gia Khang, gắp cánh gà cho Trình Mặc Nhiên, gắp phần ức cho Trình Tang Tang. Những gì chồng và con thích ăn, bà vẫn luôn nhớ trong lòng.
Gắp thịt xong thì vừa vặn nghe thấy Trình Tang Tang nói câu "Rất tốt", bà cười dịu dàng nói: "Tối hôm trước em với Vương phu nhân ăn cơm với nhau, ừm, đúng rồi, chính là phu nhân của tập đoàn Kinh Văn, bà ấy có một đứa con trai trên là Vương Thư Khải, trông rất tuấn tú lịch sự. Ngày đó thằng bé đưa mẹ đi ăn cơm, đúng là hậu sinh khả úy, xuất sắc vô cùng. Tang Tang nhà chúng ta cũng không kém, Vương phu nhân khen con bé không dứt miệng."
Trình Gia Khang có chúy trầm ngâm, nói: "Con trai Vương Lợi không tệ, trước đó anh cũng từng gặp một lần, tuổi còn trẻ mà đã làm việc tương đối ổn." Nói đến đây, Trình Gia Khang nhìn Trình Mặc Nhiên nói: "Mặc Nhiên, con phải học tập người ta đấy, đừng chỉ chăm chăm chơi bời."
Trình Mặc Nhiên nghe xong, thoạt đầu có chút mơ hồ, thế nhưng bây giờ thì đã hiểu rõ.
Cậu vội nói: "Bố, Vương Thư Khải của tập đoàn Kinh Văn đã sắp 30 rồi, lớn hơn 10 tuổi nữa là con có thể gọi bằng chú luôn đấy. Con vừa mới tiếp nhận công việc thôi mà, vẫn đang trong giai đoạn khởi hành. Con có gen di truyền ưu tú giỏi giang của bố, lại có một tấm lòng ham học hỏi, một ngày nào đó con còn giỏi hơn anh ta nhiều, " Nói xong thì lại quay sang mẹ: "Mẹ, sao mẹ cứ thấy con trai nhà người khác tốt hơn nhà mình thế? Con thấy Vương Thư Khải tương lai còn kém xa con."
Cậu ôm vai Trình Tang Tang, nói tiếp: "Chị của con vừa xinh vừa giỏi lại vừa có gia thế, hiện tại còn làm bác sĩ đấy, ngay cả con mà chị còn chướng mắt, thế thì anh ta làm sao xứng được với chị con?"
Trình Tang Tang bỗng nhiên nói: "Con có chuyện vẫn chưa nói với bố."
Trình Gia Khang giật mình, nhìn về phía Trình Tang Tang.
Trình Tang Tang nói: "Gần đây con mới yêu đương, anh ấy tên là Hàn Nghị, là thuyền trưởng của tàu cảnh sát biển ạ."
Trình Mặc Nhiên không ngờ chị mình lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, nhưng dù sao cậu cũng đã hạ quyết tâm muốn giúp chị tới cùng, thế nên lập tức phụ họa: "Bố, Nghị ca giỏi lắm, lần trước con với Tống Nhẫn và Nghị ca tới CLB Dã Hành chơi, kĩ thuật cưỡi ngựa cao siêu của Tống Nhẫn cũng không thắng nổi Nghị ca. Ông chủ của CLB thấy Nghị ca cưỡi ngựa còn muốn thi một vòng với anh ấy cơ."
Kĩ thuật cưỡi ngựa của Trình Mặc Nhiên là Trình Gia Khang dạy, thế nên cậu thừa biết Trình Gia Khang thích cưỡi ngựa đến mức nào.
Quả nhiên, kéo tới chủ đề cưỡi ngựa là Trình Gia Khang liền nói thêm vài câu, cũng không nói nhiều tới Hàn Nghị, chỉ nói: "Hôm nào rảnh thì dẫn về nhà cho bố mẹ gặp."
Trình Tang Tang không dám nhìn Liễu Vi Tuyết, rũ mắt xuống nói: "Vâng ạ."
Trình Tang Tang ăn xong đi vào toilet một chút, lúc đi ra thì thấy Liễu Vi Tuyết trầm mặt đứng đó.
Trình Tang Tang gọi: "Mẹ."
Sắc mặt Liễu Vi Tuyết hòa hoãn trở lại, nói: "Tang Tang, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Bố con cũng chỉ hiểu rõ những việc trên thương trường, nếu con không nghe lời mẹ thì sau này sẽ phải chịu thiệt đấy. Hôn nhân của phụ nữ nhất định phải môn đăng hộ đối, bây giờ con đang yêu nên tự nhiên sẽ cảm thấy uống nước thôi cũng đủ no, nhưng tình cảm thế này thì có thể duy trì bao lâu? 1 năm? 10 năm? Hay 20 năm? Mẹ biết con không thích nghe mấy lời này. Vậy thì chúng ta nói đến vấn đề thực tế nhé, công việc của cậu ta quanh năm ở trên biển, còn con thì lại ở trên đất liền, đây không phải yêu xa bình thường, còn có thể chịu đựng được bao lâu? Điều kiện thông tin trên biển cũng không tốt, cậu ta làm gì con biết được sao? Công viện thuyền trường tàu cảnh sát biển của cậu ta hiện này còn không cả bằng thuyền trưởng tàu vận chuyển ngày trước. Nhiệm vụ của cậu ta cần phải giữ bí mật thế nên tin tức gì đó càng phải bảo mật. Khả năng bị thương khi chấp hành nhiệm vụ cũng rất cao, con không chỉ phải chịu đựng sự xa cách về mặt địa lý mà còn phải chịu đựng khả năng có thể trở thành quả phụ bất cứ lúc nào. Cậu ta chọn một công việc nguy hiểm như vậy, con từng cân nhắc tới cảm xúc của con không? Nếu như thật sự yêu con thì tại sao lại để con tủi thân ở trên đất liền. Tang Tang, con nghe lời mẹ đi, người đàn ông như vậy không thể yêu, mẹ thật sự chỉ muốn tốt cho con."
"Mẹ, còn thật sự thích anh ấy, con chỉ muốn tìm một người mà con thích, vật chất gì đó con có thể không quan tâm." Trình Tang Tang kiên trì nói.
Sắc mặt vừa mới hòa hoãn lại của Liễu Vi Tuyết lại trở nên nặng nề, bà nói: "Trình Tang Tang, con vì một người đàn ông mà ngay cả lời mẹ cũng không nghe sao? Mẹ sinh ra con, nuôi dạy con nhiều năm như vậy để con vì một người đàn ông mà cái gì cũng không để ý không quan tâm hả?"
Giọng nói của bà cực lạnh.
Khiến Trình Tang Tang nhớ tới buổi tối năm 18 tuổi đó.
Liễu Vi Tuyết nhìn cô, nói tiếp: "Tang Tang, mẹ vì con mà đến mạng cũng không cần. Hiện tại mẹ chỉ muốn con yêu đương môn đăng hộ đối, thế mà con lại không chịu nghe lời mẹ. Mẹ quá thất vọng về con, có phải con muốn bức chết mẹ không?"
Trình Tang Tang cảm giác mình không thở nổi, cô dường như đang bị buộc đi tới bờ vực, mỗi câu nói của mẹ đều giống như một lực đẩy, đẩy cô đến mức không còn đường lui.
Sắc mặt cô trắng bệch.
Trình Tang Tang nắm chặt tay.
Lúc này, Trình Mặc Nhiên đi ra tìm người, cậu dò xét rồi nói: "Hóa ra chị với mẹ ở đây, bố bảo con vào xem sao mọi người đi lâu như thế. À mẹ ơi, lái xe nhà mình có chút chuyện gia đình, lát nữa con sẽ lái xe về nhà."
Liễu Vi Tuyết mỉm cười nói: "Được."
Một nhà 4 người thanh toán xong rồi đi ra ngoài, Trình Mặc Nhiên tới bãi đỗ xe lấy xe.
Trình Tang Tang cảm thấy quá bức bối, nên nói: "Chị đi với em."
Trình Gia Khang nói: "Cùng đi đi, vừa vặn có thể tiêu thực. Một nhà 4 người chúng ta cũng lâu rồi không đi bộ với nhau, chờ một thời gian nữa, khi Mặc Nhiên thành thạo nghiệp vụ công ty thì bố sẽ được rảnh hơn, lúc đó chúng ta cùng tới Thụy Sĩ du lịch nhé."
Trình Mặc Nhiên nói: "Được ạ."
Đúng vào lúc này, một chiếc xe lao nhanh tới.
Trình Gia Khang nhanh tay lẹ mắt kéo tay cậu con trai đứng gần mình nhất, nói: "Có xe, cẩn thận."
Liễu Vi Tuyết đang suy nghĩ gì đó, phản ứng hơi chậm, mắt thấy xe sắp đúng tới nơi thì Trình Tang Tang bỗng nhiên đẩy Liễu Vi Tuyết ra. Ánh sáng dưới bãi đậu xe hơi tối, hai chiếc đèn ô tô sáng tới mức nhức cả mắt.
Tiếng phanh xe vang lên giữa sự im lặng, chói tai vô cùng.
Nhưng mà vẫn không kịp.
Hết chương 44.

Bình Luận (0)
Comment