Anh Ấy Thích Tin Tức Tố Vị Bạch Nguyệt Quang

Chương 22


Nguyễn Ưu tỉnh lại trong bệnh viện, chưa kịp mở mắt thì ý thức đã trở lại trước tiên, cậu nghe thấy bác sĩ đang nói chuyện: " Bệnh nhân mới tiêm thuốc chặn kỳ phát tình.

Lúc này quan hệ tình dục là vô cùng nguy hiểm.

Lẽ nào cậu không nhận ra rằng cậu ấy vẫn luôn không tiết ra tin tức tố hay sao!." Tin tức tố của Nguyễn Ưu vốn không có mùi vị gì, không ngửi thấy cũng là chuyện bình thường.

Huống hồ, đây là lần quan hệ đầu tiên sau khi tuyến thể của cậu được khôi phục.

Trước đó, Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều đã quan hệ tình dục trong tình trạng không có tin tức tố, nếu muốn trách Lục Quan Triều thì có vẻ không hoàn toàn đúng lắm.

Nhưng giọng nói của Lục Quan Triều khiêm tốn đến không giống anh, anh đồng ý lia lịa: " Đúng đúng đúng, bác sĩ, ông nói đúng lắm.

Nhưng ông kiểm tra xem vợ của tôi còn phải nằm viện bao lâu nữa?."
" Ở lại bệnh viện quan sát một tuần đi, trong thời gian này bệnh nhân cần phải tĩnh dưỡng, sau này nhất định phải chú ý, vợ chồng trẻ luôn gặp rắc rối trong những phương diện này."
Bác sĩ có vẻ rất bất lực, dù ông đã quen nhìn thấy omega chịu khổ vì alpha quá xúc động và điên cuồng, nhưng vẫn không khỏi thương xót và đồng cảm 一 đây là một omega đã quyết định chặn kỳ phát tình của mình.

Có rất ít omega sẽ chủ động chặn kỳ phát tình, thông thường tình huống này có nghĩa là họ quyết định chấp nhận rủi ro rất lớn, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng.

Sau khi bác sĩ rời đi, Lục Quan Triều mở cửa bước vào phòng bệnh, rèm cửa sổ được kéo rất chặt, nhưng Nguyễn Ưu đoán rằng trời sáng rồi.

Dựa theo chế độ làm việc và nghỉ ngơi bình thường của Nguyễn Ưu, thời gian này cậu chưa chắc đã thức dậy, nhưng hiện tại cơ thể của cậu không được thoải mái.

Dáng vẻ cường thế và đáng sợ của Lục Quan Triều vào đêm qua vẫn còn lưu lại ở trong lòng của cậu.

Nguyễn Ưu hoảng sợ khi nghĩ đến chuyện đó, ngay cả trong giấc mơ cũng sẽ tỉnh lại.

Lục Quan Triều đứng ở bên giường một lát, anh chạm vào tóc mai của Nguyễn Ưu, lông mi của Nguyễn Ưu không khỏi run lên vài cái, nhưng cậu vẫn nhắm mắt giả vờ đang ngủ.

Nguyễn Ưu cảm thấy hình như Lục Quan Triều muốn nói chuyện gì đó, nhưng cuối cùng Lục Quan Triều không nói gì.

Nguyễn Ưu không muốn mở mắt ra đối mặt với Lục Quan Triều, sau đêm qua, Nguyễn Ưu đã mất hết hy vọng với Lục Quan Triều.

Cậu không muốn nhìn mặt của Lục Quan Triều vào lúc này.

Cứ tưởng giả vờ ngủ cho đến khi Lục Quan Triều đi làm là mình có thể được giải thoát, không ngờ nhắm mắt nằm im một lúc lâu, Lục Quan Triều vẫn không có ý định rời đi.

Nguyễn Ưu lo lắng mà nhích người lên, cậu muốn ẩn mình vào nơi sâu hơn.


Lục Quan Triều vươn tay ra vén lại góc chăn cho Nguyễn Ưu, rồi ân cần giải thích với cậu: " Tôi đã xin nghỉ rồi.

Ngày hôm nay tôi không đi làm, tôi sẽ ở lại bệnh viện với em."
Lời này vừa nói ra, Nguyễn Ưu không thể giả vờ được nữa.

Cậu quay lưng về phía Lục Quan Triều, từ từ mở mắt ra, một lúc lâu sau mới nói: " Không cần, anh đi làm đi."
Lục Quan Triều lập tức phản đối kịch liệt: " Sao có thể làm vậy được! Bây giờ em thế này...!Tôi không thể đi được, tôi phải ở đây trò chuyện với em và chăm sóc cho em."
Nguyễn Ưu chậm rì rì chống tay ngồi dậy khỏi giường, cậu dựa vào đầu giường nhìn Lục Quan Triều.

Lục Quan Triều vội vàng rót một cốc nước rồi đưa vào miệng của Nguyễn Ưu, nhưng nước quá nóng, Lục Quan Triều lại không biết bón cho người khác, ngược lại Nguyễn Ưu không uống được bao nhiêu, hầu như toàn bộ đều rơi xuống vạt áo của cậu.

Nguyễn Ưu nhìn Lục Quan Triều, trong ánh mắt âm thầm khiển trách và phê bình.

Trước giờ Lục Quan Triều chưa từng chăm sóc người khác, thay vì ở lại chỗ này, còn không bằng để anh rời đi.

Nhưng ngay cả khi Lục Quan Triều hiểu được ý tứ trong ánh mắt của Nguyễn Ưu thì anh vẫn không muốn rời đi, anh kiên trì nói: " Cho dù em không muốn tôi ở lại đây, thì ít nhất em cũng phải nói cho tôi biết tại sao em lại muốn chặn kỳ phát tình chứ."
Nguyễn Ưu nhìn Lục Quan Triều, nhìn một lúc lâu.

Cậu nhận ra mình thực sự đã hiểu sai ý của Lục Quan Triều, mà Lục Quan Triều đúng là không hiểu mình.

Nguyễn Ưu không giấu được sự thất vọng, không chỉ cho bản thân mà còn cho cuộc hôn nhân này.

Cậu đáp: " Không có gì, anh thường xuyên không về nhà.

Kỳ phát tình diễn ra quá nhiều lần, cơ thể của em không chịu nổi."
Nguyễn Ưu nói vài câu, nhưng thể lực không theo kịp, cậu mệt mỏi nằm xuống, tiếp tục quay lưng về phía Lục Quan Triều rồi nói: " Anh đi đi, em có thể tự lo cho mình được."
" Cơ thể của em không chịu nổi?." Lục Quan Triều đột nhiên giận dữ hét lên.

Anh không còn quan tâm đến lời dặn dò mà bác sĩ vừa nói là để Nguyễn Ưu tĩnh dưỡng, anh " ồ " một tiếng rồi đứng dậy, vòng qua bên kia giường và đứng trước mặt Nguyễn Ưu, lớn tiếng chất vấn cậu: " Em tưởng muốn chặn kỳ phát tình là chặn được sao? Nguyễn Ưu! Em có thể đừng ấu trĩ và đừng ích kỉ như vậy được không!." Omega đã bị đánh dấu mà muốn vượt qua kỳ phát tình là không thể thiếu alpha ở bên cạnh.

Nếu muốn một mình vượt qua kỳ phát tình thì hiệu quả của thuốc ức chế chỉ có thể giảm đi đáng kể, thường phải tăng liều lượng cao.

Mà thuốc ức chế liều lượng cao chắc chắn sẽ gây hại cho cơ thể của omega, từ góc độ này mà nói, Nguyễn Ưu lấy cớ này là hợp tình hợp lý.

Cũng chính vì như vậy, Nguyễn Ưu mới chạm tới điểm phẫn nộ của Lục Quan Triều.

Lục Quan Triều vẫn luôn đường hoàng lảng tránh các vấn đề của mình khi gánh trách nhiệm của một alpha, bây giờ bị Nguyễn Ưu nói thẳng ra, Lục Quan Triều trong tiềm thức liền chột dạ đến giậm chân.

Đối mặt với sự chỉ trích của Lục Quan Triều, Nguyễn Ưu mệt mỏi đến mức không nhấc nổi mi, cậu cụp mắt xuống, chỉ cảm thấy trái tim mình như vỡ thành từng mảnh.


Người kia là alpha mà mình từng mến mộ, người kia là alpha dịu dàng, lễ phép, khiêm tốn và mạnh mẽ trong mắt của mình, bây giờ lại nhìn mình mà nói những lời như vậy.

Nguyễn Ưu đột nhiên nhận ra rằng Lục Quan Triều và tất cả những alpha bình thường khác cũng không khác gì nhau, có lẽ chính sự gia giáo và tu dưỡng đã khiến cho anh ta giữ được sự khéo léo ở ngoài mặt, nhưng bên trong, anh ta cũng giống như tất cả các alpha mà thôi.

Bản chất của bọn họ giống nhau, cường thế giống nhau, mạnh mẽ giống nhau và đều coi omega như vật sở hữu của mình.

Suy cho cùng, nếu một omega nói rằng không muốn chịu đựng kỳ phát tình, thì căn bản tương đương với từ bỏ quyền lợi và nghĩa vụ thuộc về omega, cũng như không muốn làm một người vợ tốt bình thường nữa.

Nguyễn Ưu đợi lồng ngực nhấp nhô dữ dội của Lục Quan Triều bình tĩnh lại một lúc, rồi mới chầm chậm nói: " Lục Quan Triều, từ trước đến nay người ấu trĩ và ích kỷ chẳng phải là anh sao?.

Omega đã được đánh dấu cần sự trấn an của tin tức tố alpha, nhưng đã bao lâu rồi anh không về nhà?.

Còn nữa, tại sao hôm nay em lại nằm ở đây?.

Là bởi vì anh không quan tâm và chỉ muốn sử dụng quyền alpha của mình.

Chuyện vừa mới xảy ra mà anh đã quên rồi sao?." Lục Quan Triều lập tức lo lắng biện minh cho mình: " Đó là bởi vì tôi không biết em quyết định chặn kỳ phát tình!." Không chỉ có Nguyễn Ưu không nghĩ tới Lục Quan Triều sẽ nói như vậy, mà ngay cả bản thân Lục Quan Triều dường như cũng không ngờ mình lại có thể nói ra câu nói trốn tránh trách nhiệm này.

Anh ngơ ngẩn đến thừ người ra trong giây lát, rồi mau chóng phản ứng lại, anh kéo một cái ghế qua và ngồi trước mặt Nguyễn Ưu, có chút hơi vội vàng nói: " Ưu Ưu, trước đây tôi không biết nên mới làm loại chuyện khốn nạn này.

Bây giờ tôi biết rồi, tôi sẽ không tái phạm nữa.

Nhưng làm sao có thể tùy tiện chặn kỳ phát tình được, chuyện này em...!chuyện này em..." Chặn kỳ phát tình không phải là chuyện nhỏ, nhất là khi chuyện Nguyễn Ưu bị đưa vào bệnh viện vào tối hôm trước đã thực sự kích thích Lục Quan Triều.

Chính tay anh đã đưa Nguyễn Ưu vào bệnh viện, điều này cũng khiến nhận thức của Lục Quan Triều về bản thân bị sụp đổ.

Anh không biết rằng mình thực sự là một người tàn nhẫn như vậy.

Lục Quan Triều sốt ruột đến bốc hỏa.

Nguyễn Ưu cụp mắt xuống, lắng nghe một lúc, rồi đột nhiên hỏi: " Lục Quan Triều, anh có yêu em không?.

Anh có thích em không?."
Lục Quan Triều sững lại trong giây lát, sau đó anh nói: " Tất...!Tất nhiên rồi, chúng ta đã kết hôn lâu như vậy, còn nói mấy chuyện này làm gì.

Chờ em xuất viện thì chúng ta sẽ về nhà, em cứ bồi bổ cho thật tốt, đừng dùng thứ thuốc đó nữa, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em..." Nguyễn Ưu không muốn tiếp tục nghe nữa, cậu nhắm mắt lại và đáp: " Có thể."

Nguyễn Ưu không mở mắt ra để nhìn vẻ mặt đắc chí của Lục Quan Triều lúc này.

Cậu sợ nếu nhìn Lục Quan Triều nhiều hơn thì sự yêu thích của cậu dành cho Lục Quan Triều sẽ càng giảm đi.

Cậu còn muốn giữ lại một chút thể diện cho mình và Lục Quan Triều.

" Tôi sẽ không dùng thuốc nữa, nhưng ngôi nhà mà tôi muốn về là nhà của ba mẹ tôi." Nguyễn Ưu nói.

Lục Quan Triều không quá tán thành với yêu cầu mà Nguyễn Ưu đưa ra, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là Nguyễn Ưu không còn dùng thuốc nữa, vì vậy anh miễn cưỡng gật đầu và bảo: " Cũng tốt, để ba mẹ chăm sóc cho em thì tôi cũng yên tâm."
Nguyễn Ưu khẽ cười, cậu nói tiếp: " Sau khi tôi về nhà ba mẹ thì anh cũng đừng đến.

Công việc của anh rất bận rộn."
Vẻ mặt của Lục Quan Triều ngưng trệ: " Em là omega của tôi, cho dù em về nhà ba mẹ nghỉ ngơi điều dưỡng, thì không cho tôi đến là có ý gì?." Nguyễn Ưu nói: " Có nghĩa là chúng ta ly thân.

Chờ sau khi tôi làm xong cuộc phẫu thuật tiêu trừ ký hiệu thì chúng ta hãy ly hôn đi."
Khi Nguyễn Ưu nói chuyện ly hôn với Lục Quan Triều, cậu cũng chưa bao giờ rằng mình lại có thể nói ra câu này.

Hồi ấy có thể kết hôn với Lục Quan Triều, Nguyễn Ưu chỉ cảm thấy may mắn giống như được món quà mà mình mơ ước đập trúng.

Cậu đã thích Lục Quan Triều từ rất lâu rồi, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể kết hôn với Lục Quan Triều, thậm chí cậu còn không dám một mình đến gần Lục Quan Triều.

Sau khi kết hôn với Lục Quan Triều, đối mặt với sự lạnh nhạt của Lục Quan Triều, Nguyễn Ưu cũng từng nghĩ rằng sự kiên trì và dịu dàng của mình nhất định sẽ khiến cho Lục Quan Triều mềm lòng.

Cậu sẵn sàng vun vén cho cuộc hôn nhân này.

Giá như Lục Quan Triều vẫn luôn thờ ơ như vậy thì tốt biết mấy, ít nhất sẽ không để cho Nguyễn Ưu sinh ra những mong đợi khác, và cũng không đến nỗi như ngày hôm nay.

Chính vì Lục Quan Triều lúc xa lúc gần đã khiến Nguyễn Ưu chịu đủ đau khổ.

Đã từng nếm qua hương vị của kẹo thì sao còn muốn quay đầu lại và đi chịu khổ một lần nữa?.

Huống hồ, viên kẹo mà Lục Quan Triều đưa cho Nguyễn Ưu, nó giống như một viên kẹo mà cậu vĩnh viễn không thể chân chính ăn vào trong miệng, vừa đắng lại vừa ngọt, Nguyễn Ưu không thể chịu đựng nổi nữa.

Có đến mức phải ly hôn không.

Khi Nguyễn Ưu nói ra chuyện ly hôn, cậu cũng tự hỏi mình nhiều lần trong lòng, có bao nhiêu cặp vợ chồng sống như thế này, có đáng không?.

Cuối cùng Nguyễn Ưu nhắm mắt lại.

Vẫn là ly hôn thôi.

Nguyễn Ưu có thể chấp nhận không được yêu, nhưng nỗi bất an rằng mình có thể dễ dàng bị vứt bỏ bất cứ lúc nào đã giày vò cậu đến nỗi cậu không thể sống tốt.

Đột nhiên bị đưa ra đơn ly hôn khiến Lục Quan Triều ngây ra tại chỗ, anh lặp lại hai chữ ly hôn lần nữa và hỏi ngược lại Nguyễn Ưu: " Em nói là muốn ly hôn?." Nguyễn Ưu nhẹ giọng khẳng định, " Ừm, tôi đã nói là ly hôn.


Tôi sẽ dọn ra ngoài.

Nếu như anh có yêu cầu công khai với bên ngoài, xử lý thế nào đều dựa theo anh mà làm, dù sao anh vẫn là đại diện cho công ty.

Tôi không cần bất cứ tài sản nào của anh..." Lục Quan Triều không kìm nén được cơn giận mà nhìn Nguyễn Ưu, Nguyễn Ưu không nghi ngờ gì nữa, nếu không phải lúc này cậu đang nằm trên giường bệnh thì Lục Quan Triều nhất định sẽ nổi cơn tam bành.

Nhưng cho dù Nguyễn Ưu đang ở trong bệnh viện, Lục Quan Triều vẫn nheo mắt lại, anh ghé sát vào Nguyễn Ưu, nâng cằm của cậu lên rồi nói: " Em vừa mới tỉnh lại, tinh thần không ổn định, hãy nghỉ ngơi cho thật tốt trước đã.

Chờ em nghỉ ngơi rồi thì tôi sẽ liên lạc lại với ba mẹ."
Nguyễn Ưu không có biểu hiện phản kháng với lời nói của Lục Quan Triều, cậu lẳng lặng nằm trên giường và nhắm mắt lại, không nói chuyện với Lục Quan Triều nữa.

Nguyễn Ưu mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì không thấy Lục Quan Triều ở trong phòng, mãi cho đến giờ cơm tối, Lục Quan Triều mới lại xuất hiện ở trong phòng bệnh.

Anh mang bữa tối đến cho Nguyễn Ưu, là hương vị ở trong nhà, có vẻ như anh vừa trở về nhà.

Nguyễn Ưu lặng lẽ mở hộp cơm giữ nhiệt ra, Lục Quan Triều lấy điện thoại của Nguyễn Ưu từ trong túi ra và ném lên giường.

" Điện thoại của em, buổi chiều lúc trở về tôi đã nói chuyện về nhà với ba mẹ rồi." Lục Quan Triều bảo.

Cậu ngước mắt lên nhìn anh và hiểu ra rằng có lẽ anh chưa nói chuyện ly hôn, cũng đúng, hiện tại là cậu đơn phương muốn ly hôn, hiển nhiên là Lục Quan Triều sẽ không nói cho ba mẹ biết.

Nguyễn Ưu cũng không muốn nói với ba mẹ vào lúc này, ly hôn phải dự tính trước rất nhiều việc, Nguyễn Ưu vẫn phải suy nghĩ kỹ hơn rồi bàn sau.

Có lẽ là do tác dụng của thuốc, Nguyễn Ưu vô thức che sau gáy, nơi tuyến thể là một lớp da mềm mại và ấm áp, ngón tay của Nguyễn Ưu chỉ hơi quẹt qua, phía sau tai liền ửng đỏ một vùng.

Với sự mẫn cảm như vậy, tuyến thể của Nguyễn Ưu không thể tách rời khỏi miếng dán ức chế tin tức tố.

Cậu bỗng thấy ghét bản thân vì cái tuyến thể khác với người bình thường này.

Cậu không nhận được gì từ tài năng này, nhưng lại bị nó trói buộc và mất đi tự do.

Thấy Nguyễn Ưu mới ăn hai miếng đã dừng lại, Lục Quan Triều kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường của Nguyễn Ưu, anh dùng thìa canh gõ gõ vào hộp cơm giữ nhiệt, không vui nói: " Tập trung ăn cơm, để lát nữa sẽ nguội."
Nguyễn Ưu ồ một tiếng, cậu vùi đầu nghiêm túc ăn hai miếng, nhưng tâm trạng của cậu không tốt, tình trạng sức khỏe cũng kém, quả thực ăn uống không được ngon, nên cậu lại dừng lại.

Lục Quan Triều cho rằng Nguyễn Ưu đang nghĩ đến việc ly hôn, thấy vậy không nhịn được nói: " Ngẩn người ra như thế, là vì em đang bắt đầu nghĩ đến việc viết đơn thỏa thuận ly hôn như thế nào sao?." Nguyễn Ưu không hiểu gì mà " ừm " một tiếng, sau đó cậu mới nhận ra Lục Quan Triều đang nói về chuyện gì, cậu có chút buồn cười đáp lại: " Tôi không nghĩ tới chuyện này.

Tôi còn chưa đến mức lúc nào cũng nghĩ về nó."
Nguyễn Ưu chỉ là thuận miệng nói ra những lời ở trong lòng, nhưng sắc mặt của Lục Quan Triều thì lập tức trở nên rất khó coi, bàn tay vốn đang cầm đũa gắp thức ăn cho Nguyễn Ưu cũng bất động.

Một lúc sau, anh đập đôi đũa xuống, rồi tức giận đóng sầm cửa và đi ra ngoài.

Nguyễn Ưu nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, cậu vươn tay rút ra hai tờ khăn giấy, lau sạch nước canh bị hắt ra trên bàn ăn nhỏ, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
- --------------------------------------------------------------
☆ Lời tác giả: Thực ra bây giờ Ưu Ưu chỉ là thất vọng mà thôi..

Bình Luận (0)
Comment