Nguyễn Ưu bước ra khỏi cửa thang máy, thư ký của Thẩm Lương lại không ra cùng, Nguyễn Ưu cảm thấy kỳ lạ nói: " Anh không đưa tôi đến đó à?"
Thư ký của Thẩm Lương nói thẳng: " Giám đốc Thẩm chỉ nói là để một mình cậu qua đó."
Cửa thang máy đóng lại, Nguyễn Ưu bị bỏ lại một mình ở hành lang trên tầng cao nhất, đứng trước cửa phòng 6022, Nguyễn Ưu hơi đưa tay lên, do dự không biết có nên gõ cửa hay không.
Đêm nay Thẩm Lương quá khó hiểu, nỗi sợ hãi trong lòng Nguyễn Ưu khi bị Thẩm Lương ức hiếp trong nhiều năm qua vẫn còn, cậu không biết sau khi mình mở cửa sẽ phải đối mặt với điều gì.
Nguyễn Ưu còn chưa gõ cửa thì đã nghe thấy tiếng cãi vã trong phòng 6022.
Tiếng đập bàn và nổi giận rõ ràng là đến từ cùng một người, mẹ của Thẩm Lương, Kiều Huyên: " Thẩm Lương! Rốt cuộc con muốn làm gì! Con điên rồi sao! Con muốn ép chết mẹ và ba của con đúng không?"
Đúng như dự đoán, Thẩm Lương tiếp nhận Tâm An danh bất chính ngôn bất thuận, vậy mà lại đứng ở phía đối địch với ba mẹ.
Nguyễn Ưu nghe thấy những bí mật này, vô thức nhìn xung quanh, trong hành lang không có ai, cả tầng lầu chỉ có hai căn phòng.
Nguyễn Ưu đoán rằng Thẩm Lương đã chuẩn bị mọi thứ thật chu toàn để đoạt quyền vào đêm nay, điều này chắc chắn cũng nằm trong dự liệu, không thể để cho người ngoài nghe thấy.
Chỉ là tại sao lại để cho mình nghe thấy nhỉ, Nguyễn Ưu không hiểu.
Nhưng cánh cửa này đã không gõ một lúc lâu rồi, Nguyễn Ưu đứng trước cửa do dự không thôi.
Giọng nói của Thẩm Lương nhanh chóng truyền ra bên ngoài, hắn bình tĩnh nói: " Đúng vậy, tôi muốn ép chết hai người."
Một tiếng Xoảng, Nguyễn Ưu bị làm giật mình, cậu đoán là bác gái đã ném cốc.
Đồ sứ ở trên thảm phát ra âm thanh nặng nề, bà không nuốt nổi cơn giận: " Mày là cái đồ bất hiếu! Chúng tao là ba mẹ đẻ ra mày đấy!"
Giọng của Thẩm Lương tuy xa cách nhưng chân thành, hắn nhẹ nhàng nói: " Ba mẹ ruột, các người cũng xứng làm ba mẹ sao? Chẳng qua là các người cần một công cụ chứa tin tức tố thôi! Nếu không thì tại sao hồi đó lại giữ lại người có tin tức tố đỉnh cấp là tôi, mà mang Nguyễn Ưu có tin tức tố bình thường đem cho dì chứ?"
Nguyễn Ưu đứng trước cửa đột nhiên bất động, cậu giống như bị sét đánh, nhất thời không biết Thẩm Lương vừa mới nói gì.
Từng lời Thẩm Lương nói như rơi hết vào tai Nguyễn Ưu, cậu nghe rất rõ, nhưng trong chốc lát hoàn toàn không thể nào hiểu nổi Thẩm Lương đang nói gì.
Mất một lúc lâu, có lẽ chỉ là trong nháy mắt, chính Nguyễn Ưu cũng không biết là bao lâu, cậu miễn cưỡng định thần lại thì nghe thấy giọng nói của Thẩm Lương vẫn đang tiếp tục.
Thẩm Lương nói: " Mẹ nói tôi không xem các người là ba mẹ, vậy các người có coi tôi là con của mình không? Tôi chẳng qua là một công cụ để các người dùng để phô trương, kiếm lợi và lấy giá trị thương mại mà thôi.
Trước tiên tôi phải làm cho các người thỏa mãn thì mới có thể nhận được một chút xíu sự công nhận từ ba mẹ, các người yêu tôi sao, trong hơn hai mươi năm qua, có một khoảnh khắc nào mà các người thật lòng yêu thương tôi chưa? Trái tim của các người đều nằm ở Tâm An thôi!"
Thẩm Lương luôn có tính điềm đạm và biết kiềm chế, tố chất tâm lý của hắn rất tốt, ngoại trừ cái lần mà Trương Thịnh và Lục Quan Triều đánh nhau ra, thì Nguyễn Ưu chưa bao giờ thấy Thẩm Lương bị thất thố, nhưng vào lúc này, cậu dường như thoáng nghe ra Thẩm Lương đang khóc.
Giọng của Thẩm Lương có giọng mũi, nhưng cũng có một loại khàn giọng sau khi suy sụp, hắn nói: " Các người không phải coi trọng Tâm An nhất sao, vậy bây giờ, nó đã thuộc về tôi rồi.
Haha! Hahahaha!"
Thẩm Lương không thể nhịn cười, tiếng cười của hắn thật phách lối và tùy tiện, đó là một sự điên cuồng chưa từng bộc lộ ra ngoài, nhưng Nguyễn Ưu không thể suy nghĩ được gì, cậu vẫn đang đắm chìm trong những lời Thẩm Lương vừa nói.
Nguyễn Ưu không còn cảm giác được sự tồn tại của tứ chi nữa, cậu cứng nhắc đứng yên tại chỗ, không thể cử động, chỉ có dòng suy nghĩ vẫn chưa ngừng lại.
Người đắm chìm trong lời nói của Thẩm Lương không chỉ có mình Nguyễn Ưu, mà cả Kiều Huyên cũng vậy, trong giọng nói của bà có một nỗi sợ khó mà đè nén, bà ta hỏi một cách khó khăn: " Chuyện của Ưu Ưu, mày...!làm sao mày biết được..."
Thẩm Lương ngưng cười, nhưng lại thoáng mỉm cười, hắn có vẻ thấy buồn cười, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời Kiều Huyên: " Mẹ yêu của con ơi, mẹ có phải là bị tin tức tố làm cho choáng váng đầu óc rồi không.
Khi mẹ sinh ra Ưu Ưu thì con đã năm tuổi rồi, năm tuổi, những đứa trẻ bình thường đã sớm hiểu chuyện, chứ đừng nói đến con." Giọng nói của Thẩm Lương có cảm giác vừa ngây thơ vừa tàn nhẫn, hắn bảo: " Mẹ biết mà, con thông minh như vậy."
Kiều Huyên run rẩy hỏi: " Cho nên mấy năm nay, mày vẫn luôn giả vờ như không biết gì về chuyện của Ưu Ưu?"
Có lẽ là nhận được câu trả lời khẳng định của Thẩm Lương, Kiều Huyên cuối cùng cũng gục ngã, bà ta hét lên trong đau khổ: " Mày là thằng điên! Lòng dạ của mày sao mà sâu đến thế! Bây giờ mày còn muốn nắm quyền để ép chết ba mẹ của mày! Tao muốn tìm người! Tao muốn báo cảnh sát!"
Kiều Huyên vừa nói vừa lao ra cửa, Nguyễn Ưu tránh không kịp, thẫn thờ đứng trước cửa, đụng phải Kiều Huyên ở trước mặt đang nổi giận đùng đùng mở cửa.
Trong lúc hai người ngơ ngác nhìn nhau, Thẩm Lương đang đứng phía sau bọn họ lại khẽ vỗ tay, mang theo niềm vui sướng khi cười trên nỗi đau của người khác mà nói: " Thật đáng tiếc, mẹ à, bí mật mà mẹ vất vả che giấu suốt hai mươi năm qua đều đã bị Ưu Ưu nghe thấy."
Ánh mắt đờ đẫn của Nguyễn Ưu rơi trên khuôn mặt của Kiều Huyên.
Kiều Huyên và Kiều Diễm trông rất giống nhau, nhưng Nguyễn Ưu nhìn bà ta lại chẳng hề có cảm giác giống như nhìn Kiều Nhiễm.
Khuôn mặt của Kiều Huyên đẹp hơn so với Kiều Nhiễm, thoạt nhìn cũng mạnh mẽ hơn.
Đã từng, bà ta cũng từng là một omega huyền thoại rung trời chuyển đất, cho dù gia cảnh sa sút, bà ta vẫn cùng chồng một tay đem Tâm An phát triển thành công.
Sau này bà ta có con, liền từ chức lãnh đạo, một lòng ở nhà giúp chồng dạy con, làm một omega đứng đằng sau Tâm An.
Trong hai mươi năm qua, Nguyễn Ưu chưa từng tiếp xúc gần với Kiều Huyên, Kiều Huyên cũng không hề biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào đối với cậu, ở trong lòng Nguyễn Ưu, bà ta và chồng của bà ta, thực sự chỉ là những người họ hàng thân thiết mà mình không thường xuyên qua lại.
Bây giờ Nguyễn Ưu đột nhiên biết được đây mới là ba mẹ ruột của cậu, mà người phụ nữ đang ngồi trong phòng tiệc đã nuôi nấng mình hơn hai mươi năm qua, mới chính là dì của mình.
Nguyễn Ưu không thể tin nổi, nếu là ba mẹ ruột của cậu, thì làm sao Kiều Huyên có thể ngoảnh mặt làm ngơ trước sự bắt nạt trong hơn 20 năm qua của Thẩm Lương.
Nhưng vào khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Kiều Huyên tránh né ánh mắt trước, sau đó lại lấy lòng gọi một tiếng Ưu Ưu, Nguyễn Ưu liền hiểu ra, những gì Thẩm Lương nói đều là sự thật, nếu không một người luôn mắt cao hơn đỉnh đầu như Kiều Huyên, sẽ không lộ ra vẻ mặt như thế.
Nguyễn Ưu suy sụp mà bỏ đi, cậu dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến trước cửa thang máy.
Nguyễn Ưu chỉ muốn thoát khỏi nơi ngột ngạt kinh khủng này càng sớm càng tốt.
Nhấn loạn xạ mấy lần, thang máy lại chậm chạp không mở, Nguyễn Ưu cuống cuồng không nhìn đường mà rẽ vào cầu thang bên cạnh, đâm đầu vào lồng ngực của một người đàn ông.
Ngẩng đầu lên nhìn, là Lục Quan Triều, Nguyễn Ưu bỗng nhiên thả lỏng người, các dây thần kinh vốn đang đau nhức và căng thẳng của cậu được thả lỏng.
Nguyễn Ưu không buồn hỏi Lục Quan Triều tại sao lại ở đây, cậu nắm chặt lấy cổ áo của Lục Quan Triều, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng bị nghẹn đến mức dường như mất khả năng nói, không thể nói được gì, vội đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng.
Ngược lại Lục Quan Triều thấy dáng vẻ cuống cuồng ấy của cậu liền bảo: " Em đã đi lên lâu thế rồi mà chưa xuống, nên tôi đến xem sao.
Ưu Ưu, em không sao chứ."
Nguyễn Ưu đoán sắc mặt của mình nhất định rất kém, cậu nghe xong lời của Lục Quan Triều liền muốn xuống cầu thang, nhưng cả hai đầu gối đều mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống dưới, may là Lục Quan Triều nhanh tay nhanh mắt ôm lấy cậu.
Lục Quan Triều nhìn sắc mặt tái nhợt của Nguyễn Ưu, dứt khoát ôm ngang Nguyễn Ưu lên, vững vàng đem cậu ôm vào trong lòng.
Anh định quay trở lại thang máy, lúc này Nguyễn Ưu mới phản ứng lại, cậu nói giọng ồm ồm: " Đừng đi thang máy." Nguyễn Ưu thất thần, nói năng cũng lộn xộn, cậu nói tiếp: " Đừng đi thang máy ở tầng này."
Lục Quan Triều không nói lời phản đối, anh ôm cậu xuống mấy tầng, rồi rẽ vào nhà hàng ngoài trời của khách sạn và đi thang máy riêng của nhà hàng xuống tầng.
Khi thang máy rơi xuống, cảnh đêm rực rỡ nhanh chóng lướt qua trước mắt Nguyễn Ưu, cậu cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, hình như là nước mắt.
Nguyễn Ưu nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, tìm về một chút lý trí rồi nói: " Em muốn về nhà."
Lục Quan Triều nói: " Được, nói với ba mẹ một tiếng rồi chúng ta sẽ về nhà."
Nguyễn Ưu mệt mỏi nói: " Không cần nói ở trước mặt, cũng đừng về nhà của bọn họ." Cậu khựng lại, có chút nghẹn ngào: " Về nhà của chúng mình."
Nhà của chúng mình khiến Lục Quan Triều sững sờ cả người, Nguyễn Ưu đã lâu không nhắc đến việc quay lại ngôi nhà đó, Lục Quan Triều biết rõ cậu vẫn chưa buông bỏ được chuyện trước kia.
Bây giờ Nguyễn Ưu chủ động nói muốn trở về, Lục Quan Triều không biết đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ biết rằng hiện tại Nguyễn Ưu rất không ổn, vì vậy anh cúi đầu hôn lên thái dương của cậu.
" Được, về nhà của chúng mình." Lục Quan Triều nói.
Lục Quan Triều ôm Nguyễn Ưu thẳng một mạch lên xe.
Nguyễn Ưu ngồi trên xe vẫn luôn không nói tiếng nào, cậu rất muốn nói lời cảm ơn đến Lục Quan Triều đã vất vả suốt cả đoạn đường, nhưng những lời nói của Thẩm Lương và Kiều Huyên cứ hiện lên liên tục trong đầu của cậu giống như một cảnh phim.
Nguyễn Ưu không muốn đối mặt với bọn họ, đã không muốn đối mặt với cả nhà Thẩm Lương thì cũng không muốn đối mặt với ba mẹ.
Nguyễn Ưu không biết phải làm thế nào để tiếp thu bí mật động trời mà cậu đột nhiên biết được.
Nhưng Nguyễn Ưu đã dần dần hiểu ra, cậu nhớ lại những lời Thẩm Lương nói, và nhận ra rằng bởi vì tin tức tố của mình quá bình thường nên mới được chọn để vứt bỏ.
Tin tức tố, lại là cái thứ tin tức tố này, Nguyễn Ưu giống như một tác phẩm sắp được dâng lên, cũng không có chỗ nào cụt tay thiếu chân, chỉ vì chưa đủ tốt chưa đủ hoàn mỹ, nên sẽ bị vứt bỏ.
Nhưng tin tức tố là bẩm sinh, Nguyễn Ưu đâu có thể kiểm soát được.
Nguyễn Ưu buồn bã dựa vào cửa sổ xe, mệt mỏi mà nhắm mắt lại.
Khi Lục Quan Triều lái xe về đến nhà thì Nguyễn Ưu đã dựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi.
Chủ nhân đã lâu không quay lại, vừa nghe thấy tiếng động, người hầu Lục gia liền mở rộng cửa chính chuẩn bị nghênh đón chủ nhân trở về.
Nhưng Lục Quan Triều ở trong xe đã vẫy tay ra hiệu bọn họ quay vào, anh rón rén xuống xe, đi vòng qua bên Nguyễn Ưu, định bế cậu vào nhà.
Nguyễn Ưu không hề ngủ yên, Lục Quan Triều vừa mới chạm nhẹ vào cậu thì Nguyễn Ưu đã tỉnh ngay, lông mi của cậu run rẩy dữ dội, khi mở mắt ra, Lục Quan Triều đã nhìn thấy nước mắt trong đôi mắt của cậu.
Cảm xúc của Nguyễn Ưu rất kỳ lạ, Lục Quan Triều cũng có chút hoang mang, vừa rồi rõ ràng là Nguyễn Ưu đi ra từ phòng của Thẩm Lương, em ấy đã đã nghe thấy gì, nhìn thấy gì và biết những gì, sao lại thành bộ dạng này.
Thấy Lục Quan Triều muốn bế mình, Nguyễn Ưu không hề từ chối, cậu thuận theo chìa hai tay qua ôm cổ của Lục Quan Triều, để cho Lục Quan Triều ôm mình dậy.
Mặc dù dạo này đã mập lên một chút, nhưng Nguyễn Ưu vẫn còn gầy, Lục Quan Triều có thể ôm cậu dậy một cách dễ dàng, Nguyễn Ưu liền dựa vào trong lồng ngực của Lục Quan Triều, giống như một chú mèo con ngoan ngoãn.
" Lục Quan Triều, anh sẽ luôn yêu em chứ?" Lúc lên lầu, Nguyễn Ưu đột nhiên hỏi.
Bước chân của Lục Quan Triều không dừng lại, anh nói: " Đương nhiên."
Tay Nguyễn Ưu nắm chặt lấy cổ áo của Lục Quan Triều, cậu cực kỳ mệt mỏi, giọng nói cũng nhỏ: " Vậy thì anh đừng có lừa dối em.
Nếu anh lừa dối em thì em mãi mãi sẽ không tha thứ cho anh."
Cuộc làm tình này, Nguyễn Ưu vô cùng chủ động, đến nỗi Lục Quan Triều có thể cảm nhận được Nguyễn Ưu nóng lòng muốn dẫn dắt cuộc làm tình này.
Cậu cưỡi lên người Lục Quan Triều, dùng hậu huyệt chật hẹp và chặt khít để nuốt vào dương v*t to bự của Lục Quan Triều, sau đó cố gắng nuốt trọn lấy nó.
Thậm chí Nguyễn Ưu còn không kịp cởi quần áo, chiếc áo sơ mi mặc đi dự tiệc vẫn còn cài cúc.
Nguyễn Ưu cởi cúc áo không theo trình tự, cậu không ngừng rên rỉ, phóng đãng mà để cho Lục Quan Triều xoa nó.
Lục Quan Triều ngồi dậy, cởi mấy cái nút trên cổ áo cho Nguyễn Ưu, rồi dứt khoát cởi nó ra cho cậu.
Thoát khỏi sự gò bó của chiếc áo sơ mi, Nguyễn Ưu vội vàng đến gần Lục Quan Triều, tìm kiếm bờ môi của anh, sau đó hôn xuống thật mãnh liệt.
Cậu giống như một con thú đang tìm kiếm sự an ủi, hôn Lục Quan Triều từng cái từng cái một, chờ Lục Quan Triều đáp lại.
Lục Quan Triều cảm thấy tình hình bất thường, anh giữ lấy khuôn mặt của Nguyễn Ưu để cậu ngừng hôn, rồi áp trán vào trán của cậu và hỏi: " Em sao vậy? Ưu Ưu, đêm hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nói cho tôi biết, được không?"
Nguyễn Ưu không nói tiếng nào, chỉ lắc đầu hết sức, thấy Lục Quan Triều không muốn buông bỏ theo ý của mình, Nguyễn Ưu cảm thấy khó nhịn liền cựa quậy mấy cái, cậu không ngừng rên rỉ: " Anh di chuyển, di chuyển đi, em khó chịu quá..."
Lục Quan Triều bị Nguyễn Ưu cọ sát đến hết cách, đành phải ra sức thúc đẩy theo yêu cầu của cậu.
Nguyễn Ưu sảng khoái thở dài một hơi, sau đó lại bảo: " Nhanh hơn chút nữa..."
Lục Quan Triều bị Nguyễn Ưu chọc tức đến bật cười, đêm nay Nguyễn Ưu hiển nhiên chỉ xem anh như một cây gậy mát xa tiện dụng, không những có thể trốn tránh hiện thực mà còn làm cho thoải mái.
Nhưng Lục Quan Triều nhìn Nguyễn Ưu, dưới sự vui sướng đó, rõ ràng là vẻ mặt ẩn chứa sự đau khổ, sao anh nỡ từ chối cậu đây.
Theo yêu cầu của Nguyễn Ưu, anh ra vào nhanh hơn, cơ thể va chạm, vỗ ra những âm thanh dâm đãng.
Nguyễn Ưu chìm đắm trong đó, phía trước trào ra chất lỏng trong suốt.
Lục Quan Triều thay đổi tư thế, Nguyễn Ưu được anh nghiêng người ôm vào lòng.
Anh vừa ra vào, vừa duỗi tay ra xoa nhẹ cậu nhỏ của Nguyễn Ưu, dịu dàng mơn trớn giúp cậu.
Nguyễn Ưu bị trước sau giáp công, lại càng thấy sướng hơn, lưng cậu áp sát vào lồng ngực của Lục Quan Triều, xương bướm không thể ngừng run rẩy.
Cảm thấy mình sắp đến, Nguyễn Ưu hao công tốn sức mà quay đầu lại, tìm kiếm nụ hôn của Lục Quan Triều, nhưng Lục Quan Triều lại ngừng di chuyển, một tay chặn bên dưới của Nguyễn Ưu, còn tay kia thì kẹp lấy cằm của Nguyễn Ưu.
Hai người nhìn nhau, Lục Quan Triều hỏi Nguyễn Ưu: " Nói cho tôi biết đi, rốt cuộc là sao vậy."
Điệu bộ này, rất có vẻ là nếu Nguyễn Ưu không nói, thì Lục Quan Triều sẽ không để cho cậu được thoải mái.
Nguyễn Ưu huhu vùng vẫy van xin mấy tiếng, thấy Lục Quan Triều không hề mềm lòng, hốc mắt cậu lại đỏ hoe.
Lục Quan Triều thúc vào thật mạnh, một tiếng rên rỉ dài liền bật ra khỏi miệng của Nguyễn Ưu.
" Nói cho tôi biết, Ưu Ưu.
Em phải tin tưởng ở tôi, tôi là chồng của em và là alpha của em."
Câu nói này dường như đã mê hoặc Nguyễn Ưu, Nguyễn Ưu cuối cùng cũng buông lỏng một chút, cậu muốn nói, mở miệng rồi, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại biến thành một cái khác: " Em...
Em yêu anh nhiều lắm, Lục Quan Triều...!
Em đã yêu anh từ rất lâu rồi..."
Nguyễn Ưu thà nói ra tình yêu thầm kín chôn tận đáy lòng, cũng không muốn nói ra rốt cuộc đêm nay đã xảy ra chuyện gì.
Lục Quan Triều đoán rằng đó nhất định không phải là một chuyện tầm thường, nhưng sau khi nhận được lời bày tỏ thẳng thắn của Nguyễn Ưu, Lục Quan Triều cuối cùng cũng bắn cho cậu.
_________________________________________
Xin thông báo đây là chương nước thịt cuối cùng của bộ truyện, editor vừa zui vừa bùn.