Cùng Cố Tri Dân ăn cơm xong trở lại biệt thự cũng đã hơn mười giờ tối, đa số người giúp việc cùng với bảo vệ của biệt thự đều đã cùng Hạ Diệp Chi đến biệt thự nghỉ mát, rất xa đã nhìn thấy biệt thự vẫn sáng đèn nhưng về đến rồi mới cảm nhận được quạnh quẽ.
Người giúp việc đi đến giúp Mạc Đình Kiên thay ra áo khoát ngoài: “Cậu chủ.”
Anh khoát tay, ý bảo người giúp việc lui ra, người đó không có nhiều lời, yên lặng mà đi ra ngoài. Mạc Đình Kiên một tay vắt áo khoát, tay còn lại thì nới lỏng cà vạt sau đó nhìn một vòng xung quanh, một lúc sau thì phát hiện đồ chơi của Mạc Hạ trên ghế sô pha, đi qua phía đó cầm món đồ chơi lên quan sát một lát liền xoay người hướng lên lầu.
Mạc Đình Kiên lập tức đi đến phòng của con gái đem món đồ chơi đặt lại trong phòng, buông món đồ chơi ở đó một lúc lâu mà vẫn chưa rời đi, ánh mắt cứ dừng lại ở trên giường, rồi nhớ bình thường giờ này Mạc Hạ đã ở trên giường ngủ rồi.
Gần đây người một nhà đều ở cùng nhau, đột nhiên đi rồi làm cho Mạc Đình Kiên có chút không quen
Qua sự việc của mẹ, Mạc Đình Kiên cảm thấy nghi ngờ người nhà họ Mạc, liền sau đó cùng những người nhà đó ít lui tới, nhưng việc anh cùng người trong nhà bất hòa một thời gian, tình cảm cũng nhạt đi bớt.
Lúc biết Hạ Diệp Chi mang thai, cảm nghĩ trong lòng cũng rất đơn giản, Hạ Diệp Chi nhất định là rất yêu đứa nhỏ này. Lúc lần đầu nhìn thấy Mạc Hạ thì trong lòng đã có ý nghĩ yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Sau đó thì??
Sau đó thì lại phát hiện tình cảm giữa người với người lúc đó thật vi diệu, khó mà giải thích rõ ràng được bằng lời. Con cái đối với cha mẹ chính là duyên phận, là việc mà ông trời an bài. Nhưng mặc dù là duyên phận mà ông trời sắp đặt thì cũng có lúc sâu lúc cạn, có thẻ hợp có thể tan, Mạc Đình Kiên thật sự đứng trong phòng của Mạc Hạ nửa tiếng đồng hồ sau đó mới xoay người đi ra ngoài. Vào lúc đóng cửa phòng thì lại theo thói quen, như thể Mạc Hạ vẫn đang ngủ trong phòng mà giảm nhẹ động tác, không gây ra tiếng ồn.
Sau khi đóng lại cửa phòng, Mạc Đình Kiên tự mình sửng sốt một chút, sau đó lập tức lấy điện thoại di động gọi cho Mạc Gia Thành. Nhưng không biết đối phương đang bận làm gì, qua một hồi lâu mới nhận điện thoại: “Anh họ?”
“Lâu như vậy mới chịu bắt điện thoại?” Mạc Đình Kiên hỏi hắn.
Mạc Gia Thành dừng lại một chút mới trả lời: “Lúc nãy bận tắm.”
Mạc Đình Kiên vừa đi vừa gọi điện thoại, lúc này mới đến được của phòng mình, một tay xoay nắm cửa, nghe vậy thì híp mặt lại: “Để Diệp Chi nghe điện thoại.”
“Diệp Chi ngủ rồi.” Mạc Gia Thành lần này trái ngược lại trả lời rất nhanh, dường như là sợ Mạc Đình Kiên không tin tường. Mạc Đình Kiên vậy mà lại cười lạnh một tiếng.
Mạc Gia Thành lập tức phản công: “Anh có phải là đang gắn thiết bị theo dõi em không? Diệp Chi một lời cũng không nói thì làm sao anh biết được cô ấy đang ở chỗ em, còn có chưa ngủ?”
Mạc Đình Kiên một lời cũng không cùng Mạc Gia Thành giải thích, chỉ đơn giản nói: “Để Diệp Chi nghe điện thoại.”
Mạc Gia Thành lần nữa tạm dừng, tự cho mình là đã thực bình tĩnh, nhưng Mạc Đình Kiên này tâm tư thật đáng sợ, tự nhiên nhìn đúng được tim đen của mình.
Biệt thự nghỉ mát bên này tương đối thanh tĩnh, cũng không xảy ra chuyện gì khác, chẳng qua lúc này Mạc Hạ chưa ngủ đủ giấc. Mạc Đình Kiên hiểu rất rõ Mạc Gia Thành, đoán là trúng. Mặt khác lúc Mạc Gia Thành vừa nhận điện thoại, Mạc Hạ đã nghe thấy được tiếng của Mạc Đình Kiên, Mạc Gia Thành đưa điện thoại tới trước mặt cô bé, Mạc Hạ ngoan ngoãn cuối đầu, tiến đến cầm lấy điện thoại, đặc biệt gọi một tiếng: “Ba ba.”
Mạc Đình Kiên mở miệng, tiếng nói có chút lạnh lùng: “Sao giờ khuya rồi mà vẫn chưa chịu đi ngủ?”
Mạc Hạ ngón tay xoắn vào nhau, nhỏ giọng nói: “Sẽ đi ngủ liền.” Tiếng nói nhỏ nhẹ hiểu chuyện của đứa con gái nhỏ mới bốn, năm tuổi đúng thật là khiến cho người lớn đau lòng.
Giọng nói của Mạc Đình Kiên cũng dịu đi vài phần: “Đi ngủ đi.”
“Dạ.” Mạc Hạ dừng một chút, lại đột nhiên hỏi: “Ba ba, ba ba có phải nhớ mẹ rồi không?”