Hạ Diệp Chi trong lòng kinh ngạc, Lưu Chiến Hằng vậy mà chủ động nói muốn cùng ăn cơm với Tạ Sinh?
Vẻ mặt Tạ Sinh lạnh lẽo, nhìn Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng rũ mắt, vết thương khá nghiêm trọng, lúc cầm đũa gắp đồ ăn cũng không vững.
Tạ Sinh phân phó người giúp việc nữ ở phía sau: “Còn làm gì vậy? Đổi một cái thìa khác.”
Người giúp việc cầm thìa qua, muốn lấy đôi đũa trong tay Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng dường như không muốn, người giúp việc phải dùng một chút lực mới lấy đươc đôi đũa của Lưu Chiến Hằng đi.
Hạ Diệp Chi thấy rất rõ một màn này.
Lưu Chiến Hằng thực chất bên trong là một người rất kiêu ngạo.
Lúc đối phó với Mạc Đình Kiên, anh cũng rất tự tin.
Huống chi là đối mặt với người anh hận thấu xương là Tạ Sinh, anh càng không có khả năng chịu thua.
Lúc này, anh không chỉ chủ động nói muốn cùng Tạ Sinh ăn cơm, mà còn bị Tạ Sinh sai người giúp việc đổi thìa cho anh.
Cái này hoàn toàn chính là đem mặt mũi Lưu Chiến Hằng ném trên đất, dẫm trong bùn.
“Nghe nói con đã mấy ngày không ăn gì, cón cò thể cầm thìa được không? Nếu không…” Tạ Sinh bộ mặt ân cần nhìn Lưu Chiến Hằng: “Để cho người bón cho con ăn?”
“Không cần.” Lưu Chiến Hằng rốt cục cũng lên tiếng.
Giọng nói khàn khàn.
Tạ Sinh chỉ mỉm cười.
Hạ Diệp Chi giả bộ như không nghe thấy, cúi đầu ăn cơm.
Chỉ là ánh mắt một mực nhìn vào Lưu Chiến Hằng bên kia.
Trực giác nói cho cô biết, Lưu Chiến Hằng có gì đó kỳ lạ.
Nó làm cô nhớ đến chuyện trước đó ở trong phòng Lưu Chiến Hằng, màn cửa phía sau có động tĩnh, Hạ Diệp Chi đoán, có lẽ Lưu Chiến Hằng muốn chạy trốn.
Một lát sau, có một vệ sĩ cầm điện thoại đến, thấp giọng nói vào bên tai Tạ Sinh điều gì đó.
Sắc mặt Tạ Sinh trở nên u ám rời đi.
Trên bàn chỉ còn lại hai người Hạ Diệp Chi và Lưu Chiến Hằng.
Hai người giúp việc đứng ở phía sau.
Lúc Hạ Diệp Chi gắp thức ăn, Lưu Chiến Hằng cũng đem thìa duỗi qua, đụng phải đũa của Hạ Diệp Chi. Hạ Diệp Chi dừng một chút, đem đũa thu lại. Lưu Chiến Hằng cầm thìa, căn bản rất khó để múc đồ ăn. Hạ Diệp Chi nhíu mày, cầm đũa giúp gắp thức ăn bỏ vào trong bát anh. Thìa trong tay Lưu Chiến Hằng dừng lại một chút, yên lặng thu về, tiếp tục ăn cơm.
Hạ Diệp Chi khẳng định Lưu Chiến Hằng đang muốn làm gì đó nhưng không rõ rút cuộc là làm gì.
Đột nhiên, phía đối diện truyền đến một tiếng “Rầm”.
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, đã nhìn thấy toàn bộ chén bát trước mặt Lưu Chiến Hằng đều đã bị ném xuống đất.
Hai người giúp việc sắc mặt khó coi, cùng tới dọn dẹp, lúc này Hạ Diệp Chi thấy khóe miệng Lưu Chiến Hằng mấp máy, im lặng nói hai chữ.
Hạ Diệp Chi nhìn miệng Lưu Chiến Hằng lặp lại một lần nữa: Giúp anh.
Lưu Chiến Hằng gật đầu.
Lưu Chiến Hằng muốn cô giúp?
Giúp cái gì?
Sau khi hai người giúp việc dọn dẹp xong thì thu đồ vật rời đi.
Trong phòng ăn chỉ còn lại Hạ Diệp Chi cùng Lưu Chiến Hằng.
Hai người cách nhau một cái bàn ăn, Lưu Chiến Hằng thấp giọng nói: “Anh biết em nhìn thấy, anh cần em giúp anh.”
“A Ly?” Vào thời điểm quan trọng thế này, người có thể đến cứu Lưu Chiến Hằn, Hạ Diệp Chi nghĩ không ra người khác.
A Ly thân thủ rất tốt, vượt nhiều vòng bảo vệ không bị ai phát hiện trốn trong phòng Lưu Chiến Hằng, hẳn là có thể làm được.
Huống hồ, A Ly thích Lưu Chiến Hằng.
Phụ nữ làm việc theo cảm tính, cho dù là A Ly thì cũng vẫn như vậy.
Cô nhất định đánh cược tính mệnh để cứu được Lưu Chiến Hằng.
“Là cô ấy.” Lưu Chiến Hằng ngay cả một chút do dự cũng không có, liền trực tiếp thừa nhận: “Buổi tối em giúp anh chặn Tạ Sinh cùng vệ sĩ.”
“Dựa vào cái gì anh cho là em sẽ giúp anh?”
“Em sẽ giúp.”