Khuôn mặt quanh năm luôn tỏ ra bình thản của Tạ Sinh bây giờ đã hoàn toàn vỡ vụn rồi : “ Cô….cô buông tay ra cho tôi!”
Giọng nói của Tạ Sinh hoàn toàn thay đổi, sự nhẫn nhục trên khuôn mặt ông ta vỡ nát.
Tuy những việc ông ta làm không được sạch sẽ cho lắm, nhưng bản thân ông ta lại là một người vô cùng cầu kì sạch sẽ.
Từ quần áo, thức ăn, sinh hoạt cho đến cách cư xử, Tạ Sinh luôn tỏa ra một khí chất mà một thân sĩ nên có.
Hạ Diệp Chi kéo tay áo của Tạ Sinh để lau mũi, điều này thực sự đã phá vỡ mọi hình tượng thân sĩ bình thản của ông ta rồi.
Ông ta trước giờ chưa từng gặp ai như Hạ Diệp Chi.
“Ba ơi, ba không thích Diệp Chi à?” Hạ Diệp Chi thầm ngạc nhiên, nhưng cô vẫn duy trì bộ dạng giả khùng giả điên của mình.
Tạ Sinh chắc chắn có bệnh sạch sẽ đúng chứ?
Nếu không, lớp ngụy trang của ông ta sẽ không dễ gì bị lật xuống nhanh như vậy, hơn nữa tâm lý còn sụp đổ hoàn toàn nữa chứ.
Tạ Sinh mím chặt môi, dường như ông ta sắp phát hỏa rồi, cánh tay hắn bắt đầu run rẩy.
Hạ Diệp Chi chớp chớp mắt, trong đôi mắt ngây thơ bỗng lóe lên một tia ủy khuất, cô rụt rè buông tay áo của Tạ Sinh, cả người co rúm trên chiếc xe lăn, trông thật đáng thương.
Cô vốn đã có bộ dạng yếu đuối, bây giờ lại tỏ ra sắc mặt như vậy, đúng là trông lại càng tội nghiệp hơn.
Người vệ sĩ và người giúp việc đứng cạnh đó đều nhìn cô với ánh mắt thương hại.
Nhưng Tạ Sinh không phải là một người bình thường. Ông ta cởi áo khoác và ném nó xuống đất với một cái nhìn ghê tởm. Tạ Sinh lạnh lùng quét mắt nhìn Hạ Diệp Chi một cái sau đó liền đi thẳng ra ngoài.
Ông ta vừa bước được hai bước ra ngoài thì nghe thấy tiếng xe lăn phía sau.
Tạ Sinh với sắc mặt không vui quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Diệp Chi ngồi trên xe lăn cách đằng sau ông không xa, cô đang nóng lòng giương mắt nhìn ông.
Trong một khoảnh khắc, Tạ Sinh thực sự có ảo tưởng rằng mình là cha của cô.
Về việc cô giả điên hay điên thật, Tạ Sinh hoàn toàn có cách để kiểm tra nó.
Nhưng vấn đề cấp bách chính là, ông ta phải trở về phòng tắm và thay quần áo ngay.
Cứ nghĩ về việc Hạ Diệp Chi lấy tay áo ông ta lau nước mũi, ông ta chỉ cảm thấy bứt rứt tay chân, nhớp nháp thật kinh tởm.
Tạ Sinh sải bước, bước thật nhanh về phòng của mình.
Phòng của ông ta ở lầu bốn nên phải đi thang máy.
Sau khi vào thang máy, Tạ Sinh lại nhìn thấy Hạ Diệp Chi đang đi đến, ông ta liền đưa tay điên cuồng bấm nút đóng cửa trong thang máy để mau chóng đóng lại.
Lúc Hạ Diệp Chi đến, cửa thang máy đã đóng lại.
Trong chiếc thang máy đang từ từ di chuyển lên trên, Tạ Sinh thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Diệp Chi nhìn thang máy lên tầng bốn, cô liền đưa tay ra và nhấn nút lên.
Diễn kịch là phải diễn cho tới.
Cô bây giờ là một người phụ nữ điên loạn, thần trí bất minh đòi nhận cha mình, cho nên cô đương nhiên phải đuổi theo “ba” rồi.
Thang máy đi xuống rất nhanh, Hạ Diệp Chi vào trong.
Trên tầng bốn, khi cửa thang máy mở ra, Hạ Diệp Chi nhìn thấy cảnh bên ngoài, cô có hơi sững sờ một chút.
Trước mặt cô là một đám vệ sĩ đang canh giữ nghiêm ngặt, Hạ Diệp Chi liền la hét ầm ĩ : “ Tôi muốn tìm ba tôi!”
Những vệ sĩ này vốn là những người tuần tra ở sân tầng dưới. Họ không biết chuyện gì đã xảy ra ở trên,nhưng chỉ nhận được chỉ thị của Tạ Sinh là phải ở đây canh gác.
Tầng bốn này là địa bàn của Tạ Sinh, chỉ có một mình ông ta sống ở đây thôi.
Hạ Diệp Chi lại đang gào thét tìm ‘ba’ , nên họ đương nhiên biết người ‘ba’ mà cô đang tìm chắc chắn là Tạ Sinh rồi.
Nhưng không phải Tạ Sinh chỉ có một đứa con trai thôi sao?
Ông ta có con gái khi nào vậy?
“Tôi muốn tìm ba tôi…” Hạ Diệp Chi ngẩng mặt lên bắt đầu khóc sướt mướt.
Các vệ sĩ bên ngoài nhìn nhau và bắt đầu bàn tán xôn xao.
“ Cái này….”
“Chuyện gì vậy? cô ta điên rồi sao?”
“ Chắc là điên rồi, nếu không sẽ không ném đồ lung tung như vậy, còn gọi ông Tạ là ba nữa.”
“ Cô ta đẹp vậy mà, tiếc quá đi….”
“ Đầu óc cô ta không tốt thì cũng có sao đâu?”
“Ha ha ha ha, nói cũng đúng…”