“Là tôi bất cẩn rồi.” Tạ Sinh xem kỹ tất cả những chuyện xảy ra.
Từ lúc Ly xuất hiện, thì có vệ sĩ tiến lên che ở trước mặt Tạ Sinh.
Ly một mặt nghiêm túc nhìn Tạ Sinh, nói rằng: “Cha nuôi, người đối với con có ơn nuôi dưỡng, con cũng không muốn dùng đao kiếm đối mặt, nếu như tiếp tục đánh, đối với ai cũng không có lợi, không bằng lần này, hãy buông tha chúng con đi.”
Hạ Diệp Chi thừa dịp bọn họ nói chuyện, lặng yên không một tiếng động lăn tới góc khuất.
Tạ Sinh cũng không có dặn dò thủ hạ giết Hạ Diệp Chi, vì lẽ đó Hạ Diệp Chi chỉ cần tách ra khỏi bọn họ là được.
Hiện tại là Tạ Sinh cùng Lưu Chiến Hằng hai người có ân oán, hai phe đều sẽ không làm thương tổn Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi cũng có chút vui mừng, may là Mạc Đình Kiên không đến.
Nếu như Mạc Đình Kiên thật sự đến rồi, chính là ba bên đối lập, mà cô là nhược điểm của Mạc Đình Kiên, hai phe còn lại chắc chắn sẽ không buông tha cô.
Hạ Diệp Chi tìm cách tránh bọn họ xa nhất, phí sức chống tường ngồi dưới đất, xem bọn họ đối đầu.
“Chỉ cần các con có thành ý, buông tha cũng có thể.” Tạ Sinh vừa nói chuyện, đi sang một bên nháy mắt với thủ hạ, đem Hạ Diệp Chi mang tới.
Đối với Tạ Sinh mà nói, Lưu Chiến Hằng không đủ gây sợ hãi.
Chỉ có Mạc Đình Kiên mới là người ông ta kiêng kỵ nhất.
Mạc Đình Kiên là người không làm việc theo lẽ thường, hung hăng, ngông cuồng, Tạ Sinh khống chế không được anh.
Không thể khống chế Mạc Đình Kiên, ông ta cũng chỉ có thể sử dụng Hạ Diệp Chi ngăn chặn Mạc Đình Kiên.
Vốn là trong tay ông ta còn có một quân bài khác, nhưng hiện nay xem ra, trong tay ông ta rất có khả năng chỉ còn lại Hạ Diệp Chi, tuyệt không thể buông tay.
Ly cùng Tạ Sinh đàm phán, thủ hạ cũng chưa ngừng tay.
Lưu Chiến Hằng khóe mắt thoáng nhìn thấy có người muốn kéo Hạ Diệp Chi, anh trực tiếp đem dao trong tay phóng tới.
Nhanh mà chuẩn, ghim ở giữa ngực người kia.
Người kia theo tiếng động ngã xuống.
Hạ Diệp Chi trơ mắt nhìn người kia ngã ở trước mặt, hơi run lên một cái, sau đó liền nhếch môi hướng về Ly bên kia.
Tuy rằng lần trước từ chỗ Ly lấy không ít đồ vật, nhưng cô đến cùng vẫn là giúp Ly.
Ly cũng so với Tạ Sinh càng có nguyên tắc, lựa chọn Ly nhất định sẽ an toàn hơn một ít.
Tạ Sinh thấy vậy, cười lạnh nói: “Xem ra là không có thương lượng!”
Dứt lời, người của hai bên bắt đầu đánh nhau.
Tạ Sinh đi tới chỗ Hạ Diệp Chi, ông ta chỉ có thể tự mình đi bắt người.
Ly cùng Lưu Chiến Hằng đều không thể phân thân đến lo cho Hạ Diệp Chi, mà Hạ Diệp Chi cũng không thể di chuyển nhanh hơn một người bình thường như Tạ Sinh.
Hạ Diệp Chi rất nhanh sau bị Tạ Sinh bắt được.
“Ông thả tôi ra!” Hạ Diệp Chi biết giãy dụa đều là phí công, nhưng không muốn bó tay chịu trói, để tự mình một chút cơ hội phản kháng cũng không có.
Cô chịu đủ rồi, bị Tạ Sinh nhốt lại làm thí nghiệm đủ lắm rồi.
Trải qua thời gian sống không giống của con người.
Tạ Sinh sắc mặt u ám, kéo Hạ Diệp Chi hướng vào cửa sân thượng.
Sức mạnh của ông ta lớn vô cùng, Hạ Diệp Chi căn bản đánh không lại.
Trong lúc giãy dụa, Hạ Diệp Chi nhận thấy từ trên người mình, có vật gì đó cưng cứng.
Hạ Diệp Chi mừng rỡ trong lòng, đó là dao găm lần trước của Ly.
Vừa khéo.
Những người này bắt cô làm thí nghiệm vậy mà không soát người sao?
Vui sướng trong lòng nhấn chìm Hạ Diệp Chi.
Cô bề ngoài vân giẫy dụa, nhiễu loạn sự chú ý của Tạ Sinh, lén lút lấy ra dao găm.
Muốn đối phó với Tạ Sinh, một đại ma đầu mà động thủ, Hạ Diệp Chi rất hồi hộp.
Phất dao găm lên, cô cũng không thấy rõ vị trí, tay run run đâm vào!