Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 1141

Cố Tri Dân lặng lẽ để điện thoại về chỗ cũ, mỉm cười: “Được.”

Đến khi Mạc Đình Kiên trở về, biết chuyện này, có thể lại muốn tìm anh ta tính nợ.

Nhưng anh ta lại đồng ý với Hạ Diệp Chi rồi.

Làm người, sự thành thật và chữ tín là điều cơ bản nhất mà vẫn phải có.

Anh ta khó xử quá mà.



Mạc Gia Thành được giám đốc khách sạn dẫn đi.

Khi tiếng gõ cửa vang lên, Cố Tri Dân rất nhanh đã chạy ra mở cửa.

“Chào anh, tôi là giám đốc của khách sạn này, nghe nói có khách của bà Mạc, tôi đã dẫn lên.” Giám đốc vừa nói, vừa liếc vào trong phòng, rõ ràng là muốn xem Hạ Diệp Chi có ở trong không.

Hạ Diệp Chi ngồi trên xe lăn đi ra: “Làm phiền anh rồi.”

Nhưng trong lòng cô vẫn có một chút nghi hoặc, tuy cô và Mạc Đình Kiên xác thực cũng tính là khách quý của bọn họ, nhưng anh ta đích thân dẫn Mạc Gia Thành lên gặp cô, quá cho họ mặt mũi rồi.

Đại khái là nhìn ra nghi hoặc của Hạ Diệp Chi, giám đốc giải thích: “Ông chủ đã phân phó, bảo tôi để tâm đối với chuyện của cô một chút.”

Ông chủ?

Hạ Diệp Chi nhớ đến Tạ Sinh cải trang ở cửa ngày hôm đó, trước Tạ Sinh đến, Mạc Đình Kiên đã nghe một cuộc điện thoại, mà sau đó anh nhìn thấy Tạ Sinh cũng không có kinh ngạc gì, giống như đã biết được tin từ trước rồi vậy.

Hơn nữa khi đó bên ngoài cửa có một đám bảo vệ, anh cũng nói là người của Chiến Kình Uyên.

Hạ Diệp Chu hỏi: “Ông chủ của anh là Chiến…”

Cô còn chưa nói xong tên của Chiến Kình Uyên, thì bị giám đốc cắt ngang, ngữ khí của anh ta mười phần tự nhiên: “Phải.”

Hạ Diệp Chi đã hiểu, khách sạn này mặc dù là của Chiến Kình Uyên, nhưng không thể để người khác biết được.

Hạ Diệp Chi đã hiểu nên không hỏi nhiều nữa.

Không biết giao tình của Mạc Đình Kiên và Chiến Kình Uyên rốt cuộc đã đến mức độ nào, nhưng cô cảm thấy cảm giác của đàn ông với nhau rất kỳ diệu.

Giám đốc bước qua một bên, để Mạc Gia Thành đứng sau anh ta xuất hiện trước mắt của Hạ Diệp Chi.

Hạ Diệp Chi có chút thất thần gọi một tiếng: “Tiểu Thành.”

Thấy Mạc Gia Thành gầy hơn so với trước đây, tâm trạng của Hạ Diệp Chi rất phực tạp.

Còn có chút buồn.

“Chị Diệp Chi.” Giương mặt của Mạc Gia Thành gầy trơ, miễn cưỡng nở một nụ cười, nhưng nhìn thì thấy vẫn tiều tụy như cũ.

Mặc dù Mạc Gia Thành lúc mười mấy tuổi rất ầm ĩ, bọn họ lần đầu tiên gặp nhau, chính là khi Mạc Gia Thành từ nước ngoài lén trốn về, không biết tại sao vô thực đi vào phòng của cô.

Cậu ta sinh ra trong gia đình giàu có, từ nhỏ căn bản không trải qua cái gì là khổ cả.

Hạ Diệp Chi cũng không biết cậu ta gần đây sống như thế nào, nhưng nhìn thấy cậu ta như thế này, thì cảm thấy rất đau lòng.

Hạ Diệp Chi nối đi vào, nói: “Từ từ kể.”

Ai Biết, Mạc Gia Thành chỉ là lắc lắc đầu.

Hạ Diệp Chị tưởng cậu ta sợ gặp Mạc Đình Kiên, liền nói: “Anh họ cậu anh ấy đi ra ngoài rồi.”

Cô đau lòng cho Mạc Gia Thành, lại lâu như vậy không gặp cậu ta, ngữ khí nói chuyện đặc biệt dịu dàng.

Mạc Gia Thành vẫn lắc đầu, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy mắt cậu ta đỏ ửng.

Cậu ta quay mặt đi, dùng tay lau mặt, sau đó mới quay đầu lại, nhìn Hạ Diệp Chi cười: “Em không vào đâu, em chỉ là đến thăm chị, chị cố gắng giữ gìn sức khỏe, phải mau khỏe lại, Mộc Mộc cần chị, anh họ cũng cần chị.”

Hạ Diệp Chi trong lòng hiểu rất rõ, Mạc Gia Thành sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, không thể đơn thuần giống như trước kia được nữa, hiểu chuyện hơn rồi.

Nhưng kỳ lạ là, cô nghe ra một cỗ quyết tuyệt từ trong ngữ khí của Mạc Gia Thành.

Hạ Diệp Chi hơi nheo mắt: “Tiểu Thành, làm sao thế? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Có chuyện gì cậu có thể nói với tôi.”

Bình Luận (0)
Comment