Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 1320

Cố Tri Dân đem đầu lắc giống như trống lắc: “Không phải anh, em đừng có mà nói lung tung, đừng nói xấu anh.”

Anh ta càng phủ nhận thì lại càng nói rõ anh ta đang chột dạ.

Càng nói rõ bị cô ấy đoán trúng.

Thẩm Lệ nhất thời lại có chút không biết là nên chế giễu anh ta trước hay là nên quan tâm anh ta trước.

Ánh mắt của cô dừng lại trên gương mặt được cuốn kín mít của anh ta, hỏi: “Anh đem mặt mình bịt kín như thế, không phải là bị hủy dung rồi chứ?”

Cố Tri Dân dở khóc dở cười: “Thẩm Lệ, em cũng đã từng đóng phim có cảnh bị cháy rồi mà, nếu mặt của anh bị đốt cháy thì anh còn có thể đứng ở trước mặt em nói chuyện cùng em như thế này được sao? IQ của em đến cùng là bao nhiêu vậy?”

Thẩm Lệ vốn là quan tâm anh ta không nghĩ rằng còn bị anh ta oán giận, cười lạnh một tiếng: “Vậy thì anh đem chính mình che kín mít lại như thế để làm gì? Sợ bị người ta biết là anh nấu cơm mà cháy cả nhà à, mới khiến cho nhiều chủ nhà ở trong chung cư này chạy ra ngoài chịu lạnh lâu như vậy, sau đó bị đánh?”

Mặc dù suy nghĩ của Cố Tri Dân cũng không phải là như vậy nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Dù sao anh ta cũng là danh nhân, nếu như bị người khác biết anh ta học nấu cơm còn đem phòng của chính mình đốt cháy, chuyện này truyền đi không phải để cho người ta cười đến mức rụng răng à?

Nhưng ngoài miệng là tuyệt đối không thể thừa nhận.

“Làm sao có thể chứ, là chú nhân viên chữa cháy nhất định đưa cho anh…” Cố Tri Dân lôi kéo chế phục trên người mình, nói đến mức vẻ mặt quang minh lẫm liệt.

“Hừ.” Thẩm Lệ ngoài cười nhưng trong không cười hừ một tiếng, không tiếp tục để ý tới anh ta.

Cố Tri Dân quay đầu lại nhìn thấy cô ấy đang tiến nhanh về phía thang máy, nghĩ đến cái gì liền cất giọng hô một câu: “Em lo lắng cho anh à?”

Thẩm Lệ quay đầu lại, xinh đẹp cười một tiếng: “Trời còn chưa tối đâu, Tổng giám đốc Cố.”

Cố Tri Dân sửng sốt một chút sau đó mới tỉnh táo lại, Thẩm Lệ đang nói anh ta mơ mộng hão huyền.

Lúc này, người bảo vệ trước đó lại tuần tra đến tòa nhà này, trông thấy Thẩm Lệ, liền nhiệt tình chào hỏi: “Chào cô Thẩm.”

“Chào anh.” Thẩm Lệ nhớ kỹ anh ta, mặc dù không biết tên của anh ta nhưng cũng vẫn hướng anh ta mỉm cười.

Lúc bảo vệ đi qua bên cạnh Cố Tri Dân còn tưởng anh ta là nhân viên chữa cháy, vô cùng tôn kính nói một tiếng: “Vất vả rồi.”

Cố Tri Dân: “Không khổ cực, vì nhân dân phục vụ.”

Thẩm Lệ nhíu mày, người đàn ông này thật đúng là không biết xấu hổ.

Bảo vệ và Cố Tri Dân nói dứt lời, lại hỏi quay sang Thẩm Lệ: “Cô Thẩm, chó của cô không sao chứ?”

Thẩm Lệ không ngờ vừa rồi bịa ra một lý do mà người bảo vệ này vẫn còn nhớ rõ.

Đối mặt với vẻ mặt ân cần hỏi thăm của bảo vệ, Thẩm Lệ chỉ có thể kiên trì gật đầu: “Vẫn rất tốt.”

Lúc cô ấy nói lời này còn như có như không nhìn Cố Tri Dân một chút.

Bảo vệ tin là thật: “Vậy thì tốt rồi.”

Thẩm Lệ: “Cảm ơn anh đã quan tâm.”

Cô không nuôi chó, chuyện này Cố Tri Dân rõ ràng nhất, cho nên vừa rồi lúc bảo vệ nhắc đến con chó, cô cũng cảm giác được ánh mắt nghi hoặc của Cố Tri Dân.

Thẩm Lệ cũng không chờ lâu, trực tiếp tiến vào thang máy.

Về đến phòng, Thẩm Lệ mới thở dài một hơi.

May mắn vừa rồi tên chó má Cố Tri Dân kia giả vờ là nhân viên chữa cháy không có lên tiếng.

Cô ấy vừa ngồi xuống rót cho chính mình được ly nước thì Hạ Diệp Chi liền gọi điện thoại tới.

“Tiểu Lệ, tớ vừa xem tin tức nghe nói chung cư của bọn cậu bị cháy, cậu không sao chứ?”

Thẩm Lệ cảm thán một chút, hiện tại tốc độ của những ký giả này thật đúng là nhanh mà.

“Không sao đâu, lửa đã được dập tắt rồi.”

“Vậy là tốt rồi, món thịt kho tàu cậu làm có thành công không?”

“Không, lần sau cậu tới nhà dạy tớ làm nha…”

Thẩm Lệ khó có khi dùng giọng điệu nũng nịu như vậy khiến Hạ Diệp Chi “Phốc phốc” một tiếng cười ra tiếng: “Cô Thẩm này, hãy kìm ném một chút, đừng như vậy.”

“Tớ làm sao!”

“Ngự tỷ phải có dáng vẻ của ngự tỷ, đừng giả vờ làm con cừu nhỏ như vậy.”

“…”
Bình Luận (0)
Comment