Cánh tay mảnh khảnh của Thẩm Lệ khoác lên trên vai Cố Mãn Mãn, vẻ mặt Cố Mãn Mãn lo lắng: “Chị Tiểu Lệ, chị đừng chạy như vậy, đi chậm một chút.”
“Em đừng có học theo anh họ của em, tuổi còn trẻ mà đã lo lắng cái này lo lắng này cái kia giống như ông già vậy, chị chỉ bị vài vết thương nhỏ mà đã khép miệng hết rồi, nếu không lo lắng đầu chị xuất hiện vấn đề gì đó thì chị cũng không nằm viện thêm hai ngày này đâu.”
Dù sao lúc ấy cô cũng bị người ta đập vào đầu, hơn nữa còn bị mất trí nhớ tạm thời.
May mà trước kia Hạ Diệp Chi cũng từng bị mất trí nhớ nên cô mới có thể dễ dàng tiếp nhận chuyện chính mình bị mất trí nhớ như vậy, mà cũng may là cô chỉ bị mất một đoạn ký ức ngắn, đối với cuộc sống cũng không có ảnh hưởng gì.
Chuyện của Thẩm Lệ, trước đó Cố Mãn Mãn đã được nghe Cố Tri Dân nói qua.
Nhưng giống như Cố Tri Dân cô ta cũng hơi lo lắng, đưa tay thận trọng đỡ lấy Thẩm Lệ: “Dù sao cũng là từng ở viện, chị vẫn phải cần thận một chút, sức khỏe quan trọng hơn.”
Thẩm Lệ không nhịn được liếc mắt: “Không hổ đều là họ Cố mà.”
…
Cố Mãn Mãn và Đào Triển Minh cùng đi đón Thẩm Lệ xuất viện, theo phép lịch sự, Thẩm Lệ cảm thấy nên mời bọn họ ăn bữa cơm.
Nhưng Thẩm Lệ còn chưa kịp nói ý nghĩ này cho Cố Tri Dân thì Đào Triển Minh đã đi nghe điện thoại sau đó có việc rời đi.
Nhìn Đào Triển Minh lái xe rời đi, Thẩm Lệ vỗ vỗ bả vai Cố Mãn Mãn: “Được thôi, vậy thì Mãn Mãn cùng đi ăn với bọn chị đi.”
Cố Mãn Mãn ngẩn ra: “Ăn gì?”
“Đương nhiên là chỗ cũ rồi.” Thẩm Lệ cười nói.
“Kim Hải à?” Cố Mãn Mãn vội vàng lắc đầu: “Em cảm thấy chuyện này cũng không cần thiết, chị Tiểu Lệ này, chị vừa mới xuất viện vẫn nên về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, sức khỏe quan trọng.”
Lúc này đã đến bãi đỗ xe, Thẩm Lệ tự mình mở cửa xe lên xe: “Cố Tri Dân, tới Kim Hải.”
Cố Tri Dân không nói gì, trầm mặc lái xe đi lên phía trước.
Một lát sau, Thẩm Lệ phát hiện phương hướng không đúng lắm.
“Tới Kim Hải cơ mà.” Thẩm Lệ ngồi ở hàng sau, cơ thể nghiêng về phía trước, ghé vào trên ghế dựa nói với Cố Tri Dân.
“Mãn Mãn nói đúng, em nên về nhà nghỉ ngơi trước đã.” Cố Tri Dân cũng không quay đầu lại nói.
Đáy lòng Thẩm Lệ dấy lên một cỗ tranh giành thắng thua không hiểu, bây giờ quan trọng không phải là tới hay không tới Kim Hải mà là nhất định phải tranh thắng: “Không được, tôi muốn tới Kim Hải.”
Nhưng cho dù cô có làm thế nào thì tay lái vẫn do Cố Tri Dân nắm giữ trong tay, cô phản đối không có kết quả.
Lúc về đến nhà, Thẩm Lệ còn hờn dỗi với anh ta, lôi kéo Cố Mãn Mãn đi vào trong thang máy mà không thèm để ý tới Cố Tri Dân.
Đã mấy ngày Thẩm Lệ không ở nhà, mặc dù trong nhà không mấy lộn xộn nhưng vẫn cần phải thu dọn một chút.
Thẩm Lệ vào cửa đã nằm ở trên ghế sofa, hai anh em Cố Tri Dân và Cố Mãn Mãn thì ngược lại vội vàng dọn dẹp nhà cửa cho cô.
Thẩm Lệ cảm thấy bản thân mình hơi không biết tốt xấu, hơi làm quá nên đứng dậy đi rót cho Cố Tri Dân ly nước.
Thừa dịp Cố Mãn Mãn vào phòng bếp lấy nước, cô bưng nước đi đến trước mặt Cố Tri Dân, hắng họng nói với Cố Tri Dân: “Anh Tri Dân, uống nước đi.”
Cố Tri Dân sửng sốt mất mấy giây, Thẩm Lệ không nhịn được dúi nước vào tay anh ta thì anh ta mới phản ứng lại được.
Anh ta nhìn ly nước trong tay rồi lại nhìn Thẩm Lệ: “Không hạ độc chứ?”
“…” Thẩm Lệ khẽ cắn môi: “Tôi là loại người này sao?”
Cố Tri Dân hết sức trịnh trọng gật đầu: “Đúng.”
Anh ta nói xong, tranh thủ trước khi Thẩm Lệ tức giận nhanh chóng uống hết ly nước rồi trả lại cái ly cho Thẩm Lệ: “Cảm ơn em gái Thẩm.”
Cố Mãn Mãn vừa hay lấy xong nước từ phòng bếp ra nên nghe được rất rõ câu “Em gái Thẩm” của Cố Tri Dân.
Cô ta sờ mũi một cái sau đó yên lặng lui về sau mấy bước, cảm thấy bây giờ chưa phải lúc để mình đi ra.