Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 227

Lúc đầu Mạc Ân Nhã là lính nhảy dù đến đài truyền hình làm MC, Tần Thủy San không biết rõ thân phận của Mạc Ân Nhã.

Không nghĩ tới Mạc Ân Nhã là người nhà họ Mạc.

Thế nhưng cho dù Mạc Ân Nhã là người nhà họ Mạc thì sao chứ, toàn bộ nhà họ Mạc, ngoại trừ ba ông cháu Mạc Đình Kiên, những người họ Mạc khác cũng chỉ như thế mà thôi.

Tần Thủy San không để Mạc Ân Nhã vào trong mắt.

“Đúng là không liên quan gì đến tôi, thế nhưng bây giờ cô là người giúp việc, hiện tại tôi ra lệnh cho cô đi rót nước cho tôi.” Mạc Ân Nhã hất cằm, giọng điệu rất đắc ý.

Trong lòng Tần Thủy San không phục, không lập tức đi làm.

Dù sao cô ta trà trộn vào trong đám người giúp việc đi vào biệt thự của Mạc Đình Kiên, chính là muốn tiếp cận Mạc Đình Kiên, cô ta đã nghĩ tới việc bị Hạ Diệp Chi sai vặt, thế nhưng cho tới bây giờ, cô ta chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ bị chính người từng là đối thủ một mất một còn Mạc Ân Nhã sai vặt.

Mạc Ân Nhã thấy Tần Thủy San đứng yên liền quay đầu, giống như nũng nịu nhìn về phía Hạ Diệp Chi: “Chị dâu, đây là người giúp việc mới đến nhà anh chị sao? Em sai cô ta rót cho mình cốc nước, cô ta không chịu làm…”

“Quả đúng là mới tới.” Khóe môi Hạ Diệp Chi cong lên, nụ cười không đạt đến đáy mắt: “Chẳng qua là do ông nội đưa đến.”

Mạc Ân Nhã nghẹn một hơi, cô ta không nghĩ tới Mạc An Lâm lại quan tâm đến Hạ Diệp Chi như thế, còn cố ý đưa người giúp việc tới chăm sóc cô.

“Cho dù là ông nội đưa đến cũng nên có bổn phận của người giúp việc.” Mạc Ân Nhã nhướn mày nhìn về phía Tần Thủy San, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.

Tần Thủy San đã từng phát sinh xung đột nhỏ với Mạc Ân Nhã, cô ta biết Mạc Ân Nhã không phải người tốt lành gì.

Cô ta thấy vẻ mặt Mạc Ân Nhã khác thường, nhấc chân lên muốn lùi lại về phía sau.

Thế nhưng, rốt cuộc động tác của cô ta vẫn chậm hơn Mạc Ân Nhã một bước.

Bốp!

Trong phòng khách vang lên một âm thanh vang dội, khiến cho những người giúp việc khác nhao nhao nhìn sang bên này.

Ngay cả Hạ Diệp Chi cũng không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía Mạc Ân Nhã.

Mạc Ân Nhã cong môi cười, nụ cười khinh thường: “Ngay cả bổn phận của một người giúp việc cũng không hiểu, hôm nay tôi sẽ dạy dỗ cô cho tốt.”

Hai gia thế ngang nhau, sự ganh đua so sánh giữa những cô gái có ngoại hình tương đương nhau rất quyết liệt.

Rõ ràng không ai kém ai, thế nhưng nhất định phải phân cao thấp, điều này có chút kích thích đấy.

“Mạc Ân Nhã, cô là loại người gì mà dám đánh tôi chứ!” Tần Thủy San sờ lên mặt mình, đau đến mức nhe răng, hít vào một hơi lạnh.

Thím Hồ không biết từ đâu xông đến, kéo Hạ Diệp Chi lùi về phía sau: “Mợ chủ, cô cẩn thận một chút.”

“Không có việc gì.” Hạ Diệp Chi không để ý lắm, cô không tin hai người này đánh nhau.

Sự thật chứng minh, cô đã đánh giá quá thấp lực chiến đấu của hai người phụ nữ này, cũng đánh giá quá cao tu dưỡng của bọn họ.

“Tần Thủy San, tôi cho cô một cơ hội nói chuyện cho cẩn thận!” Mạc Ân Nhã không chịu được người khác bày ra vẻ mặt cao cao tại thượng ở trước mặt cô ta, chưa kể đây còn là Tần Thủy San.

Tần Thủy San cười lạnh một tiếng: “Cảm ơn cô, vậy tôi liền nói lại một lần nữa để cô nghe cho rõ, loại người như cô, dựa vào quan hệ mới có thể tìm được một công việc vừa ý, vậy mà dám ra tay với tôi!”

Mạc Ân Nhã nheo mắt lại, trong mắt lóe lên sự độc ác: “Xem thường tôi? Thì sao chứ? Sau cùng, Hứa Mộ Hàn vẫn chọn tôi!”

Cô ta lập tức đâm trúng chỗ đau của Tần Thủy San.

“Tiện nhân!”

Tần Thủy San mắng một câu liền đánh thẳng về phía Mạc Ân Nhã.

Mạc Ân Nhã không ngờ tới Tần Thủy San sẽ ra tay, cả người bị Tần Thủy San đụng ngã xuống đất.

Tần Thủy San nhe răng trợn mắt, dáng vẻ hơi dữ tợn, giống như rất tức giận.

Cô ta cưỡi trên người Mạc Ân Nhã, giữ chặt vạt áo Mạc Ân Nhã, một tay khác giữ lấy mặt Mạc Ân Nhã, còn kéo cả tóc.

“Tần Thủy San, cô buông tay ra cho tôi!” Mạc Ân Nhã hoàn toàn bối rối, cô ta chỉ biết đưa tay ra che mặt, hết che mặt lại đến che tóc…

Sau cùng, chỗ nào cũng không che được, hoàn toàn bị Tần Thủy San chiếm ưu thế.

Lúc Hạ Diệp Chi còn đi học, Thẩm Lệ dẫn cô đi đánh nhau, bình thường đều cầm theo ghế đánh lên người, lúc lên đại học, cơ bản không có cơ hội đánh nhau.

Cô nhìn Mạc Ân Nhã và Tần Thủy San đánh nhau hăng say như vậy, cô có một loại xúc động muốn cổ vũ họ.

Nhưng hiện tại cô là nữ chủ nhân, không thể để khách và người giúp việc trong nhà đánh nhau.

“Hai người làm gì thế, mau buông ra!” Ngoài miệng Hạ Diệp Chi khuyên nhủ, nhưng dưới chân lại đang lùi về sau.

Bây giờ, cô là phụ nữ có thai, cô phải tránh xa những nơi đánh nhau như thế này.

“Đây là chuyện của chúng tôi, không cần cô quan tâm!” Tần Thủy San kéo tóc Mạc Ân Nhã, lơ đãng ngẩng đầu đã nhìn thấy Hạ Diệp Chi lùi ra xa bảy tám mét.

Cô ta sửng sốt một chút, trong mắt lóe lên ngạc nhiên.

Dáng vẻ này của Hạ Diệp Chi đâu giống như muốn khuyên can?

Đúng lúc Hạ Diệp Chi không quản bọn họ, cô ta đã sớm nhìn Mạc Ân Nhã không vừa mắt, hôm nay phải xử chết Mạc Ân Nhã.

Trong số người giúp việc mà ông cụ Mạc đưa đến, ngoại trừ Tần Thủy San, những người khác đều là những người giúp việc được đào tạo chuyên nghiệp cho gia đình giàu có.

Bọn họ nhìn thấy Hạ Diệp Chi ngoài miệng thì khuyên can nhưng bản thân lại lùi ra xa, bọn họ hiểu Hạ Diệp Chi không muốn ngăn cản.

Cho nên, một đám người nữ giúp việc đi đến, giả bộ lôi kéo: “Hai người đừng đánh nhau nữa.”

“Cô nhanh buông cô Mạc ra.”

“Thủy San, cô mau dừng tay…”

Mạc Ân Nhã sắp bị điên rồi, thấy nhiều người nữ giúp việc vây quanh như vậy cũng không thể kéo Tần Thủy San ra, cô ta không lo đến hình tượng nữa, chửi ầm lên: “Các cô đứng ngây ra đó làm gì, một đám rác rưởi, nhanh đem người phụ nữ đê tiện này kéo ra!”



Buổi chiều.

Mạc Đình Kiên lái xe trở về đón Hạ Diệp Chi cùng đi đến tòa án.

Kết quả anh vừa mới đi vào cửa, thím Hồ liền đi tới nói cho anh biết: “Mợ chủ đi bệnh viện rồi.”

Mạc Đình Kiên chấn động, giọng nói không ổn định: “Cô ấy sao thế?”

Thím Hồ thấy dáng vẻ này của anh, lúc này bà mới giải thích rõ ràng: “Không phải mợ chủ xảy ra chuyện, mà chính là cô Mạc đến, đánh nhau với Tần Thủy San.”

“Cô Mạc nào?” Mạc Đình Kiên vừa hỏi thím Hồ, vừa quay người đi ra ngoài.

“Là cô Mạc của chi thứ hai nhà họ Mạc.” Trước kia thím Hồ làm người giúp việc ở khu nhà cổ nhà họ Mạc, đối với tình hình nhà họ Mạc, bà có biết một ít, cũng có chút ấn tượng với Mạc Ân Nhã.

Mạc Đình Kiên hơi dừng bước: “Mạc Ân Nhã?”

“Đúng, đúng, đúng, chính là cô ấy.”

“Bọn họ đến bệnh viện nào?”

“Vệ sĩ đưa bọn họ đi, có lẽ là bệnh viện ở trung tâm thành phố của Mạc thị.”

Mạc Đình Kiên lái thẳng xe đến bệnh viện.

Anh vừa lái xe vừa gọi điện cho Hạ Diệp Chi.

Điện thoại vang lên một chuỗi âm thanh đơn điệu, sau đó mới kết nối được.

“Mạc Đình Kiên?”

Trong điện thoại vang lên giọng nói dịu dàng của Hạ Diệp Chi.

Mạc Đình Kiên thở phào nhẹ nhõm: “Em chờ ở bệnh viện, anh lập tức đến ngay.”

Mặc dù từ chỗ thím Hồ, anh đã biết được đầu đuôi câu chuyện, thế nhưng sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Hạ Diệp Chi, trái tim anh mới ổn định.

“Sao anh lại biết em ở bệnh viện? Anh về nhà à?”

“Ừ, chờ anh.”

Hạ Diệp Chi cúp máy, nghe thấy bên trong phòng truyền đến tiếng hét chói tai của Mạc Ân Nhã.

“Nhẹ một chút! Đau chết đi được!”

Ngay sau đó là giọng nói của Tần Thủy San: “Tay dùng lực không mạnh không thể thanh tẩy vi khuẩn sạch, sẽ gây ra chết người đấy.”

“Tần Thủy San, cô im miệng cho tôi! Tôi không để yên cho cô đâu!”

Bình Luận (0)
Comment