Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 282

Hạ Diệp Chi nói ra suy đoán của mình: “Tớ nghĩ, anh ấy muốn có đứa bé.”

Nhưng không ngờ cô vừa thốt lên, đã bị Thẩm Lệ phủ nhận: “Không thể nào, nếu Mạc Đình Kiên chỉ đơn giản là muốn một đứa bé, đến mức phải hao tổn tâm sức như thế sao? Bao nhiêu phụ nữ muốn sinh con cho anh ta! Tớ thấy, anh ta hoàn toàn không từ bỏ hy vọng…”

Hạ Diệp Chi nghe vậy, lại trầm mặc.

Một lát sau, Hạ Diệp Chi mới tiếp tục nói: “Tiểu Lệ, bây giờ với tớ mà nói, đứa bé là quan trọng nhất, Mạc Đình Kiên làm việc này, khiến tớ rất không yên lòng.”

Vấn đề Mạc Đình Kiên từ bỏ hy vọng hay chưa, cô không muốn nghĩ tới, cũng không có thời gian suy nghĩ.

“Nếu không cậu sẽ lại chạy trốn như trước?”

Thẩm Lệ nói xong lại tự mình bác bỏ: “Cậu cũng cần phải sinh, còn chạy trốn đi đâu chứ…”

Hạ Diệp Chi nghe Thẩm Lệ nói, tâm tư cũng đã bay xa.

Tất cả giống như lại trở về vị trí ban đầu.

Ban đầu cô cho rằng mình đã chạy trốn thành công, Mạc Đình Kiên sẽ không tìm cô.

Sau này, lúc cô cho rằng mình có thể an bình yên ổn sinh đứa bé này, lại phát hiện xung quanh cô đều là người của Mạc Đình Kiên.

Cô không hiểu Mạc Đình Kiên đang nghĩ gì, càng không hiểu anh muốn làm gì.

Cúp điện thoại của Thẩm Lệ, Hạ Diệp Chi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy trong lòng không yên.

Cô dứt khoát đi ra ngoài tìm Mạc Gia Thành.

“Chị Diệp Chi?” Mạc Gia Thành vừa mở cửa thì thấy Hạ Diệp Chi, vội vàng tránh sang bên cạnh, để cô đi vào.

Hạ Diệp Chi đi vào, trực tiếp ngồi xuống ghế sofa.

Mạc Gia Thành đóng cửa lại đi tới: “Chị muốn uống nước không?”

Hạ Diệp Chi ngước mắt nhìn cậu ta, giọng nói có chút nghiêm túc: “Gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên.”

“Hả?” Mạc Gia Thành hơi sửng sốt, sau đó liền bắt đầu giả ngu: “Chị nói cái gì… Anh họ em không biết em ở Sydney, anh ấy…”

Mặc dù cậu ta quả thực bị Mạc Đình Kiên bày mưu tính kế đưa đến Sydney, nhưng trước khi đến đây Mạc Đình Kiên liên tục dặn cậu ta, không được để cho Hạ Diệp Chi biết, là Mạc Đình Kiên bảo cậu ta tới.

Kết quả, cậu ta mới đến ngày đầu tiên đã bị lộ?

Mạc Gia Thành mặc dù có chút thông minh, nhưng trong mắt Hạ Diệp Chi, rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Hạ Diệp Chi trực tiếp không để ý đến lời Mạc Gia Thành, trong giọng nói mang theo sự kiên quyết không cho phản bác: “Gọi cho anh ấy, chị có lời muốn nói với anh ấy.”

Giọng điệu này cũng có chút giống Mạc Đình Kiên.

Mạc Gia Thành không thể làm gì khác ngoài lấy điện thoại di động ra gọi cho Mạc Đình Kiên.

Cậu ta lấy điện thoại ra, liền mở chế độ loa ngoài đưa điện thoại di động tới trước mặt Hạ Diệp Chi.

Hạ Diệp Chi mắt nhìn về phía điện thoại di động, màn hình điện thoại đang hiện lên “Đang quay số”, vẫn là dãy số quen thuộc.

Tay rũ xuống bên người không tự chủ được siết chặt, tim đập nhanh bất thường.

Lúc này, điện thoại đã kết nối.

Trong điện thoại di động truyền đến âm thanh quen thuộc: “Chuyện gì?”

Tiếng Mạc Đình Kiên vẫn trầm, giọng âm u, lúc truyền ra từ điện thoại di động, lại càng lạnh lùng.

Hạ Diệp Chi mở miệng, đột nhiên không biết bản thân muốn nói gì.

Từ lúc cô rời khỏi thành phố Hà Dương đến giờ, gần nửa năm, đây là lần đầu tiên cô nghe giọng Mạc Đình Kiên.

Mạc Gia Thành thấy Hạ Diệp Chi chậm chạp không lên tiếng, muốn lên tiếng nhắc nhở cô, thế nhưng thấy bộ dạng như mất hồn của Hạ Diệp Chi, Mạc Gia Thành ngoại trừ đưa tay đẩy cô, cũng không lên tiếng.

Hạ Diệp Chi lúc này mới hồi phục lại tinh thần.

Cô mím môi, đang muốn mở miệng, chợt nghe giọng Mạc Đình Kiên lại vang lên: “Hạ Diệp Chi.”

Giọng nói bình tĩnh lại ung dung.

Hạ Diệp Chi còn chưa lên tiếng, Mạc Gia Thành ngược lại kích động: “Anh họ, anh có thể nhìn nghìn dặm sao? Sao anh biết là chị Diệp Chi gọi điện thoại cho anh?”

Đầu bên kia điện thoại Mạc Đình Kiên không lên tiếng.

Mạc Gia Thành sờ sờ mũi mình, thức thời nói: “Hai người nói chuyện đi, em về phòng ngủ một lát.”

Căn phòng Hạ Diệp Chi thuê cho cậu ta là một căn hộ nhỏ, tương đối rộng thoáng mát, có phòng khách có phòng ngủ có phòng bếp.

Mạc Gia Thành vừa đi vào phòng, vừa dựng lỗ tai lên nghe xem hai người kia nói gì, nhưng cũng không nghe được gì.

Cậu ta vừa đi, trong phòng khách lại càng yên tĩnh.

Hạ Diệp Chi không nói chuyện, Mạc Đình Kiên cũng vẫn trầm mặc, giống như đang đợi cô mở miệng.

Một lát, Hạ Diệp Chi mới tìm được giọng của mình, lên tiếng nói: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”

Mạc Đình Kiên cũng không trực tiếp đáp lại câu hỏi của cô, mà là hỏi ngược lại: “Anh muốn làm gì em không biết sao?”

“Không biết!” Giọng Hạ Diệp Chi có chút gay gắt: “Cho tới bây giờ em đều không biết.”

Đúng vậy, cho tới bây giờ cô đều không đoán ra Mạc Đình Kiên muốn làm gì.

Cô không đoán được tâm tư của anh.

Giọng Mạc Đình Kiên bình tĩnh không có một chút lên xuống: “Vậy yên tâm dưỡng thai đi.”

Hạ Diệp Chi cười lạnh một tiếng: “Sau đó thì sao? Anh muốn tới cướp đứa bé?”

Giọng Mạc Đình Kiên cuối cùng cũng nổi giận: “Đó vốn là con chúng ta.”

“Mạc Đình Kiên, em nói cho anh biết, anh đừng hòng mang con về nhà họ Mạc.”

Trong lòng Hạ Diệp Chi hiểu rõ, nếu Mạc Đình Kiên thực sự muốn cướp con với cô, cô hoàn toàn không thể cướp lại.

Chỉ là, cô không có thể trơ mắt nhìn con mình bị Mạc Đình Kiên mang về nhà họ Mạc.

Theo như lời của Thẩm Sơ Hoàng, bên trong nhà họ Mạc là một đám người ăn tươi nuốt sống.

Chuyện ông cụ Mạc và mẹ Mạc Đình Kiên, người nhà họ Mạc đều liên quan.

Đột nhiên, Mạc Đình Kiên trầm giọng nói: “Hạ Diệp Chi, em tin tưởng anh không?”

Hạ Diệp Chi hơi sửng sờ, không nghĩ tới anh lại đột nhiên hỏi vấn đề này.

Tin tưởng anh sao?

Mà Mạc Đình Kiên giống như cũng không phải thực sự đoán được câu trả lời của Hạ Diệp Chi, tự mình nói: “Chăm sóc tốt bản thân, anh giải quyết xong tất cả, sẽ đón hai người trở về.”

Giọng điệu anh trước đây và lúc dặn cô, không khác nhau chút nào, điều này làm cho Hạ Diệp Chi có ảo giác “Hai người sẽ không rời xa nhau.”

Lúc cô ngẩn ra, Mạc Đình Kiên đã cúp điện thoại.

Hạ Diệp Chi nhìn màn hình đã tối lại, có chút không rõ tình hình.

Mạc Đình Kiên nói, giải quyết xong tất cả, sẽ đón bọn cô trở về?

Bọn cô? Là chỉ cô và con?



Mạc Đình Kiên cúp điện thoại, lại nhìn chằm chằm điện thoại di động đến say sưa.

Trợ lý bê cà phê vào, thấy bộ dạng này của Mạc Đình Kiên, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc, cà phê của anh.”

Không ngoài dự đoán, Mạc Đình Kiên cũng không để ý tới anh ta.

Trợ lý than nhỏ một tiếng, xoay người đi ra ngoài, chợt nghe thấy giọng Mạc Đình Kiên truyền đến từ phía sau: “Đặt giúp tôi vé máy bay đi Sydney.”

“Sydney?” Trong lòng trợ lý có chút nghi hoặc, lịch trình gần đây anh ta đều nhớ rất rõ, không có lịch đi Sydney.

Lúc trợ lý đang nghi hoặc, anh ta lại nghe Mạc Đình Kiên nói: “Quên đi.”

Trợ lý không thể làm gì khác ngoài là đóng cửa lại đi ra, chỉ là lúc đang đóng cửa, anh ta mơ hồ nghe thấy được tiếng cười của Mạc Đình Kiên.

Chắc chắn là ảo giác của anh ta rồi, anh ta đến đây lâu như vậy, còn chưa từng thấy tổng giám đốc cười.

Mạc Đình Kiên mở album ảnh trong điện thoại di động, tất cả đều là ảnh chụp Hạ Diệp Chi.

Vẻ mặt anh dịu dàng nhìn qua từng cái từng cái, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Hạ Diệp Chi trong tấm hình, nhíu mày một cái kiên định.

Rất nhanh, là có thể nhìn thấy em rồi.

Bình Luận (0)
Comment