Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 288

Những khách hàng đi ngang qua đều không kìm được nhìn Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi với ánh mắt tò mò, trong đó còn hàm chứa một tia hâm mộ.

Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên không hề quan tâm đến ánh mắt của người ngoài.

Một người chọn thức ăn, người kia cầm giỏ hàng.

Nhưng bầu không khí vốn hài hòa này đã bị phá vỡ bởi một giọng nói.

“Diệp Chi?”

Trong giọng nói của người đàn ông quen thuộc lại xa lạ mang theo một sự kinh ngạc.

Hạ Diệp Chi quay đầu lại, nghe được tiếng nhìn qua thì thấy khuôn mặt của người đàn ông cũng quen thuộc không kém.

Hạ Diệp Chi sau khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, giọng nói bất chợt nâng cao lên: “Trần Tuấn Tú?”

“Lâu rồi không gặp, không ngờ Diệp Chi vẫn còn nhớ tôi.” Trần Tuấn Tú bước về phía cô, giọng điệu vẫn ôn hòa như mọi khi.

Do trước kia Hạ Diệp Chi nghe lén được cuộc đối thoại giữa Mạc Đình Kiên và Thời Dũng, nên lúc này khi gặp được Trần Tuấn Tú sắc mặt cô cũng trở nên rất khó coi.

Ấn tượng cô đối với Trần Tuấn Tú vốn đã đủ tệ rồi, bây giờ lại vì chuyện của con nên càng không có chút thiện cảm nào với Trần Tuấn Tú.

Hạ Diệp Chi chỉ cười khẩy một tiếng, còn chưa đợi cô lên tiếng, Mạc Đình Kiên cầm giỏ hàng đi theo sau cô đã bước lên chắn lại trước mặt cô, ngăn cách tầm nhìn giữa cô và Trần Tuấn Tú.

“Đình Kiên cũng ở đây à, trùng hợp vậy, mua thức ăn sao?” Trần Tuấn Tú nhìn thấy Mạc Đình Kiên, trên mặt càng hớn hở hơn.

Mạc Đình Kiên không nói năng gì cả, kéo theo Hạ Diệp Chi rời khỏi.

“Tuấn Tú thì ra anh ở đây à, em tìm anh lâu lắm rồi đấy.”

Hạ Diệp Chi vốn muốn đi chợt nghe thấy giọng nói này, cô không kìm được dừng bước lại.

Cô quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Hạ Hương Thảo đang dựa sát vào bên người Trần Tuấn Tú.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Hạ Hương Thảo cũng nhìn về phía cô.

Lúc Hạ Hương Thảo thấy Hạ Diệp Chi bỗng chốc trợn to mắt: “Hạ Diệp Chi? Chẳng phải cô chết rồi sao?”

Hạ Diệp Chi nhếch mép: “Để cô thất vọng rồi.”

Thật là oan gia ngõ hẹp, vừa trở về đã gặp phải Trần Tuấn Tú và Hạ Hương Thảo.

Trần Tuấn Tú làm ra vẻ nổi giận lườm Hạ Hương Thảo: “Nói bậy gì đó, cô đâu phải không biết những truyền thông đó thích nói bậy không có căn cứ.”

“Cũng đúng đó, chút chuyện nhỏ này vốn không phải chuyện gì cả, giả chết thoát tội cũng không phải chuyện kỳ lạ gì nữa, nhớ lúc đó em vào tù chẳng phải cũng được anh cứu ra hay sao.” Hạ Hương Thảo cười với vẻ mặt ngọt ngào.

Hạ Diệp Chi nắm chặt hai tay, hít sâu một hơi khiến mình bình tĩnh lại.

Lúc này Mạc Đình Kiên nãy giờ không lên tiếng bỗng nói: “Trần Tuấn Tú, quản lý tốt người phụ nữ của mình.”

Hạ Hương Thảo liền trốn ra sau lưng Trần Tuấn Tú, làm nũng nói: “Tuấn Tú, em sợ quá.”

Mạc Đình Kiên cười khẩy, cả người đều toát ra hơi thở ảm đạm: “Biết bây giờ đụng chết người cần đền bao nhiêu tiền không? Chỉ hơn ba tỷ thôi thì có thể mua được một mạng người, có phải rất rẻ tiền không?”

Hạ Hương Thảo vừa nghe những lời Mạc Đình Kiên nói liền ngây người, trong mắt lóe lên tin hốt hoảng, trốn ở sau lưng Trần Tuấn Tú không dám nói thêm gì nữa.

Cô còn nhớ lúc đó Mạc Đình Kiên đã đối phó cô như thế nào.

Cô biết người đàn ông Mạc Đình Kiên này biến thái đến mức nào, anh ta nói như vậy, nói không chừng sẽ mua ai đó để đụng chết cô.

Những chuyện trước kia Mạc Đình Kiên làm với cô đã ăn sâu vào trong trái tim cô, khiến cô vừa nghĩ đến đã khiếp sợ không thôi.

Thấy Hạ Hương Thảo sợ đến vậy, Mạc Đình Kiên cũng chỉ cười khẩy một tiếng, kéo theo Hạ Diệp Chi rời khỏi.



Trên đường về nhà, cả hai người đều im lặng.

Hạ Diệp Chi đang nghĩ cuộc trò chuyện trước đó của Mạc Đình Kiên và Thời Dũng.

Nếu con gái cô thực sự bị Trần Tuấn Tú mang đi, mà bây giờ Trần Tuấn Tú đang ở bên nhau với Hạ Hương Thảo, Hạ Hương Thảo lại ghét cô như vậy…

Sắc mặt Hạ Diệp Chi bỗng chốc trở nên xanh xao.

Mạc Đình Kiên ở bên cạnh luôn chú ý đến Hạ Diệp Chi, anh dễ dàng phát hiện được sự bất thường của Hạ Diệp Chi.

Mạc Đình Kiên dừng xe bên lề đường, lên tiếng hỏi cô: “Sao vậy? Sắc mặt khó coi đến vậy.”

“Anh nói cho em biết, có phải Trần Tuấn Tú mang con đi không?” Hạ Diệp Chi chợt quay đầu qua đưa tay túm lấy góc áo anh, dùng sức đến như nắm lấy cọng rơm cứu sống cuối cùng.

Mạc Đình Kiên trông có vẻ trì trệ, hóa ra cô đã nghe được cuộc trò chuyện giữa anh và Thời Dũng.

Anh nắm chặt tay Hạ Diệp Chi, giọng điệu chắc chắn nói: “Không phải Trần Tuấn Tú.”

Hạ Diệp Chi lắc đầu nói: “Anh đừng gạt em nữa, em muốn nghe sự thật, bây giờ còn có gì em không thể chịu đựng nữa chứ?”

Ban đầu cô tưởng là Mạc Đình Kiên đã mang con đi.

Sau khi trở về thành phố Hà Dương, cô phát hiện sự việc không đơn giản như thế, nghe anh đề cập đến Trần Tuấn Tú.

Bây giờ cô đã đưa ra ý nghĩ tồi tệ nhất, cô không thể chịu đựng anh gạt cô thêm một lần nữa.

“Không có gạt em.” Mạc Đình Kiên nghiêm túc giải thích với cô: “Thời Dũng chỉ điều tra được số tiền được phân bổ đến nước ngoài thuộc tài khoản của Trần Tuấn Tú, nhưng cũng không thể chứng tỏ rằng chuyện này là do anh ta làm, anh ta không có khả năng này.”

Có thể thần không biết quỷ không hay đánh tráo con anh trong phòng mổ, tuyệt đối không phải là điều Trần Tuấn Tú có thể làm được.

Hạ Diệp Chi gật đầu.

Cô tin lời Mạc Đình Kiên nói.

Hơn nữa dù bản lĩnh Trần Tuấn Tú lớn đến mấy cũng không thể đấu lại Mạc Đình Kiên.

Cô hoàn toàn tin tưởng điều này.

“Vậy là ai?” Hạ Diệp Chi hỏi anh: “Vậy rốt cuộc là ai đã đánh tráo con đi?”

Vấn đề này, Mạc Đình Kiên không trả lời được.

Đã một tháng rồi, một chút manh mối cũng không có.

Nhưng lại điều tra được Trần Tuấn Tú.

Mà Trần Tuấn Tú cũng được xem là một nửa người nhà họ Mạc.

Manh mối chỉ vào Trần Tuấn Tú cũng có nghĩa là chỉ vào nhà họ Mạc.

Nửa năm nay, anh vì muốn điều tra rõ ràng triệt để về chuyện của mẹ anh năm xưa nên hành động hơi nhiều.

Anh vừa điều tra cũng có người cản trở anh trong âm thầm.

Nếu chuyện lần này cũng là do nhà họ Mạc gây ra, vậy chắc chắn có liên quan đến chuyện của mẹ anh năm xưa.

Họ đang cảnh cáo anh hay là muốn uy hiếp anh, bây giờ vẫn chưa sáng tỏ.

Hạ Diệp Chi không phải kẻ ngốc, rất nhanh đã có chung suy nghĩ với anh.

Hạ Diệp Chi nhìn vẻ trầm lặng của Mạc Đình Kiên, hồi lâu mới nói: “Liên quan đến nhà họ Mạc?”

Chuyện của mẹ Mạc Đình Kiên năm xưa liên quan đến người nhà họ Mạc, nửa năm trước vụ ông cụ ngã xuống cầu thang liên quan đến nhà họ Mạc, cô bị vu cáo hãm hại là người đẩy ông cụ Mạc xuống cầu thang cũng liên quan đến nhà họ Mạc.

Hạ Diệp Chi không dám tin hỏi: “Họ rốt cuộc muốn làm gì?”

“Bất kể họ muốn làm gì, anh cũng sẽ không để họ đạt được, anh sẽ tìm con của chúng ta về.” Mạc Đình Kiên nhìn cô, trông rất kiên quyết.

Hạ Diệp Chi buông góc áo anh ra: “Đó không phải chuyện của một mình anh, đó cũng là con của em.”

Hai người trở về căn hộ nhưng Hạ Diệp Chi không có tâm trạng nấu cơm nữa, cuối cùng hai người bảo người bên Kim Hải mang thức ăn đến.

Nhưng không ăn được bao nhiêu.

Ăn xong đã là buổi chiều.

Đồ Hạ Diệp Chi mang đến không nhiều, sắp xếp đơn giản lại rồi kêu Mạc Đình Kiên vào.

Mạc Đình Kiên thấy cô đã dọn sẵn hành lý liền sa sầm mặt: “Em muốn làm gì?”

Bình Luận (0)
Comment