Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 313

Nếu Hạ Diệp Chi cũng không nói gì, đương nhiên Thẩm Lệ cũng không có gì để nói.

Thẩm Lệ kéo Hạ Diệp Chi ngồi xuống bên cạnh Cố Tri Dân.

Ngồi bên cạnh Cố Tri Dân là Mạc Đình Kiên, bên cạnh Mạc Đình Kiên là một cô gái. Bên cạnh cô gái là Mạc Cẩm Vân, bên cạnh Mạc Cẩm Vân là Thời Dũng.

cô gái kia vẫn luôn nói chuyện với Mạc Cẩm Vân, thỉnh thoảng cũng lại gần nói một câu với Mạc Đình Kiên.

Trong miệng Mạc Đình Kiên ngậm một điếu thuốc. Cũng không quan tâm cô gái kia cho lắm.

Hạ Diệp Chi thu tầm mắt lại, chợt cảm thấy Thẩm Lệ đụng vào tay cô một cái.

Cô quay đầu nhìn về phía Thẩm Lệ, Thẩm Lệ lập tức chỉ chỉ điện thoại di động của cô.

Ngay sau đó, cô nhận được tin nhắn Thẩm Lệ gửi qua.

“Cô gái kia tên Tô Miên. Cha mẹ hình như là quan lớn gì đó, gia thế không tồi. Mạc Cẩm Vân muốn tác hợp Mạc Đình Kiên và Tô Miên.”

Tô Miên.

Trong lòng Hạ Diệp Chi đọc lại cái tên này một lần.

Tên thật là hay.

Trong phòng rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều cầm ly uống rượu, trò chuyện một vài thứ.

Hạ Diệp Chi rũ mắt xuống. Cũng không nhìn Mạc Đình Kiên nữa.

Thật ra đây là một chuyện rất bình thường.

Bây giờ ở bên ngoài Mạc Đình Kiên còn độc thân, người nhà họ Mạc chắc chắn sẽ tìm một cô gái khác cho anh.

Hơn nữa, dựa vào gia thế và điều kiện của bản thân Mạc Đình Kiên, cô gái mà nhà họ Mạc tìm cho anh sẽ càng ngày càng tốt

Gia thế xứng đôi, tướng mạo xinh đẹp. Năng lực tài ba.

Người phụ nữ như thế, mới có thể sánh đôi với thế gia như nhà họ Mạc.

Chỉ là thật không ngờ, sẽ đến nhanh như vậy.

Thẩm Lệ thấy Hạ Diệp Chi chậm chạp không nói lời nào, không nhịn được lại gần cô nhỏ giọng hỏi: “ Cậu không có gì muốn nói sao?”

“Không có.” Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, nhỏ giọng thì thầm với cô ấy: “Tớ có thể nói gì chứ?”

Thẩm Lệ nghe vậy thì nhíu nhíu mày.

Đúng vậy, dựa vào tình hình của Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi bây giờ, Hạ Diệp Chi lấy thân phận và lập trường gì để nói chuyện?

Nghĩ như vậy, Thẩm Lệ cũng cảm thấy nghẹn khuất.

Rõ ràng Hạ Diệp Chi mới là chính cung, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta nhét phụ nữ đến bên cạnh Mạc Đình Kiên.

Nếu như không vì mấy chuyện rối loạn kia của nhà họ Mạc, Hạ Diệp Chi cũng sẽ không ủy khuất mình như vậy.

Cố Tri Dân ở trước mặt Thẩm Lệ, tuyệt đối chính là một con chó nhỏ vẫy đuôi lấy lòng cô ấy.

Anh ta lấy một miếng trái cây hỏi Thẩm Lệ: “Thẩm Tiểu Lệ, em có muốn ăn trái cây không?”

“Không muốn, bây giờ tâm trạng của tôi không tốt, đừng nói chuyện với tôi, thấy bọn đàn ông các người là khó chịu rồi.” Thẩm Lệ cố ý nói rất lớn tiếng.

Lúc đầu cô ấy cũng chỉ tới đây ăn cơm với đoàn làm phim, kết quả nhìn thấy đám người Cố Tri Dân và Mạc Đình Kiên.

Sau đó cô ấy lập tức gọi điện thoại cho Cố Tri Dân.

Cố Tri Dân ở trước mặt Thẩm Lệ, chính là chỉ hận không thể moi tim mình ra để chứng minh sự trong sạch, lập tức kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện cho Thẩm Lệ nghe.

Không hề che giấu nói với cô ấy, là Mạc Cẩm Vân chị gái của Mạc Đình Kiên giới thiệu phụ nữ cho anh ấy, mọi người cùng nhau đến tâm sự.

Thẩm Lệ nghe thấy Mạc Cẩm Vân muốn giới thiệu phụ nữ cho Mạc Đình Kiên thì cũng đi theo tới đây, không ngờ thật sự có chuyện như vậy, cho nên lập tức gọi điện thoại cho Hạ Diệp Chi.

Lời nói của cô ấy cũng không khiến cho Mạc Đình Kiên chú ý.

Nhưng lúc Hạ Diệp Chi nói chuyện, Mạc Đình Kiên có nhìn cô một cái.

Hạ Diệp Chi đứng dậy: “Tớ đi toilet một lát.”

Cô nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.

Cô vừa đi, Mạc Cẩm Vân cũng đứng dậy muốn đi theo ra ngoài.

Mạc Đình Kiên vẩy tàn thuốc trong tay, thờ ơ nói: “Chị là muốn đi ôn lại một chút tình cảm với em dâu trước à?”

Mạc Cẩm Vân nghe vậy, sắc mặt khó coi.

“Đình Kiên, chú ý lời nói của em.” Tô Miên là bạn tốt của cô ta, cô ta giới thiệu Tô Miên cho Mạc Đình Kiên quen, là thật lòng muốn tác hợp cho bọn họ.

Mạc Đình Kiên nghe vậy, nhếch nhếch miệng, nhìn Tô Miên đang ngồi ở một bên: “Đó là vợ trước của tôi, có đẹp không?”

Suốt cả buổi tối, Mạc Đình Kiên luôn mang vẻ mặt không có biểu cảm, bây giờ cuối cùng cũng nở nụ cười, Tô Miên thấy vậy ngây người một lúc, trong lúc nhất thời không hiểu anh đang nói gì: “Hả?”

Mạc Đình Kiên châm biếm nhíu mày, không nói tiếp nữa.

Không đợi Tô Miên mở miệng lần nữa, Mạc Cẩm Vân đã đen mặt nói: “Mạc Đình Kiên, em nói chuyện cho cẩn thận.”

” Em đang nói chuyện rất cẩn thận mà, em cảm thấy vợ trước của em rất xinh đẹp.”

Mạc Đình Kiên dựa vào ghế sofa, quay đầu nhìn Cố Tri Dân: “Cậu thấy Hạ Diệp Chi có đẹp không?”

Cố Tri Dân nuốt nước miếng một cái, anh ta nên nói đẹp? Hay là nên nói không đẹp đây?

Mạc Cẩm Vân thấy lời nói của Mạc Đình Kiên càng ngày càng quá đáng, khẽ quát một tiếng: “Em đủ rồi đó!”

Tô Miên vội vàng kéo cánh tay của Mạc Cẩm Vân: “Cẩm Vân, đừng nóng giận, không sao đâu.”

Lúc này Mạc Cẩm Vân mới hừ một tiếng ngồi xuống.

Mạc Đình Kiên đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm không tồn tại trên người mình, nhất là cánh tay Tô Miên từng chạm vào, anh còn liên tục vỗ mấy lần.

Tô Miên nhìn thấy động tác của anh, biểu cảm trên mặt có chút không thể giữ được, trở nên cứng ngắc.

Mạc Đình Kiên nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Đã trễ rồi, ngày mai tôi còn phải đi làm, tôi về trước đây.”

Mạc Cẩm Vân lên tiếng nói: “Đã trễ như vậy, một cô gái như Tô Miên về nhà không an toàn, em đưa cô ấy về đi.”

“Thời Dũng, đưa cô Tô về.” Mạc Đình Kiên nói xong, không thèm nhìn ai đi ra ngoài.

Cuối cùng Mạc Cẩm Vân không thể kiềm chế được nữa, tức giận hổn hển kêu to tên anh: “Mạc Đình Kiên!”

Mạc Đình Kiên vờ như không nghe thấy, đi ra ngoài.

“Thật là quá đáng!” Mạc Cẩm Vân tức giận không nhẹ, lồng ngực không ngừng phập phồng, cho thấy tâm trạng của cô ta giờ phút này một chút cũng không bình tĩnh.

Ngược lại Tô Miên ngồi bên cạnh cô ta có vẻ vô cùng bình tĩnh.

Tô Miên rót cho cô ta một ly nước, trên mặt là thái độ phải đạt được bằng bất cứ giá nào : “Em trai của cậu giống cậu, rất có cá tính, chỉ là tính khí kém hơn cậu một chút, tớ rất thích, rất có tính khiêu chiến.

Mạc Cẩm Vân nghe cô ta nói như vậy, biểu cảm trên mặt cũng dễ nhìn hơn một chút: “Cái tính khí này của nó, ở chung lâu sẽ tốt thôi.”

Tô Miên nghe vậy, gật đầu cười: “Ừ.”

Thẩm Lệ ngồi ở một bên nghe hai người phụ nữ nói chuyện, không khỏi liếc mắt xem thường.

Thẩm Lệ khẽ nhếch cằm, lười biếng nói một câu: “Vậy cũng phải xem có cơ hội ở chung hay không đã, tôi thấy hình như cậu Mạc không có hứng thú với cô Tô chút nào đâu.”

Tô Miên quay đầu nhìn cô ấy một cái, không nói gì.

Mạc Cẩm Vân thấp giọng nói gì đó bên tai Tô Miên, có lẽ là nói thân phận của Thẩm Lệ cho cô ta nghe.

Tô Miên nghe xong, chỉ cười cười nhìn Thẩm Lệ, có vẻ vô cùng khinh thường.

Thẩm Lệ vừa muốn mở miệng chửi xéo các cô ta tiếp, Cố Tri Dân đã đứng lên, sắc mặt lạnh lùng nhìn Mạc Cẩm Vân:

“Cô Mạc, lúc về phiền cô nhớ tính tiền, mặc dù tôi và Đình Kiên có quen biết, nhưng cho dù là anh em ruột cũng phải sòng phẳng mà.”

Mạc Cẩm Vân sinh ra phú quý, đi tới đâu cũng được nịnh hót, không nghĩ tới Cố Tri Dân không nể mặt cô ta như vậy, vẻ mặt cô ta thay đổi liên tục, cuối cùng cũng chỉ có thể cắn răng nói: “Tôi biết rồi.”

Cố Tri Dân hài lòng gật nhẹ đầu, sau đó kéo Thẩm Lệ đi ra ngoài

Bình Luận (0)
Comment