Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 343

Đầu dây bên kia điện thoại nghe Mạc Đình Kiên trả lời như vậy, liền ấp úng nói: “Hở, anh không có ở khách sạn với Diệp Chi hả, tôi còn chút việc tôi cúp máy trước đây…”

Đây là một trong số những lần hiếm hoi Cố Tri Dân cúp máy trước Mạc Đình Kiên.

Cố Tri Dân quăng điện thoại qua một bên, cầm điện thoại bàn lên gọi điện thoại nội bộ cho thư ký, anh trầm giọng nói: “Toàn bộ những tin tức gì trên mạng có liên quan đến ‘vợ cũ cậu Mạc’ đều xóa hết cho tôi, sau này nếu như còn nhìn thấy những tin liên quan đại loại như vậy thì cũng triệt hết cho tôi.”

Lần trước, Hạ Diệp Chi cùng Mạc Đình Kiên hôn nhau trong xe bị phóng viên chụp lén được đưa lên mạng tạo scandal, Cố Tri Dân tưởng Hạ Diệp Chi cho Mạc Đình Kiên cắm sừng.

Cho nên lần này nhìn thấy hình, anh cứ tưởng là người bị chụp cùng Hạ Diệp Chi ở cửa khách sạn là Mạc Đình Kiên, nên mới gọi điện thoại chọc Mạc Đình Kiên.

Nhưng vừa rồi nghe những gì Mạc Đình Kiên nói thì có thể hiểu được người cùng Hạ Diệp Chi trong hình không phải là Mạc Đình Kiên.

Chẳng lẽ lần này Hạ Diệp Chi thật sự lừa Mạc Đình Kiên bên ngoài có người khác?

Với tính khí của Mạc Đình Kiên thì anh không nổi điên mới lạ.

Cố Tri Dân nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chuyện này không để yên như vậy được, anh nghĩ mình nên đi gặp Mạc Đình Kiên.

Nghĩ vậy, anh liền cầm áo khoát đi ra cửa.

Qua vài phút sau, Hạ Diệp Chi lại gọi cho Mạc Đình Kiên.

Lần này đầu dây bên kia điện thoại vừa reng đã có người bắt máy.

“Mạc Đình Kiên.”

“Ừ.”

Cô gọi tên Mạc Đình Kiên và anh đáp trả ngắn gọn.

Trong lòng Hạ Diệp Chi có chút không yên, cô không biết Mạc Đình Kiên đã nhìn thấy tin trên mạng chưa: “Em có việc muốn giải thích với anh.”

“Đến Mạc Thị gặp anh, trực tiếp giải thích.” Giọng Mạc Đình Kiên có chút bình thản: “Cúp máy đi.”

Hạ Diệp Chi hơi sửng sốt, cô đoán anh đã đọc được tin trên mạng.

Lúc này, ông chủ đã đem phần bánh bao của Hạ Diệp Chi ra: “Thưa cô, bánh bao của cô đây.”

“Cám ơn.” Hạ Diệp Chi làm sao còn tâm trí nghĩ đến ăn bánh bao, cô thanh toán tiền xong liền đứng dậy rời đi.

Giờ cao điểm buổi sáng vẫn chưa qua, Hạ Diệp Chi đứng bên đường rất lâu mà vẫn không đón được xe.

Đột nhiên, một chiếc ô tô màu đen dừng ngay trước mặt Hạ Diệp Chi.

Hai người đàn ông dáng vẻ như vệ sỹ từ trong xe bước xuống, một trong hai người đi ra phía sau mở cửa sau ra.

Giây tiếp theo, gương mặt quen thuộc của Trần Tuấn Tú xuất hiện.

Trần Tuấn Tú bước xuống xe, chỉnh lại bộ vest trên người mình, nhướng mi cười: “Chi.”

Hạ Diệp Chi nhíu mày lại không lên tiếng.

“Tôi tìm em có chút việc, em phải đi với tôi một chuyến.” Trần Tuấn Tú đi đến trước mặt cô, nụ cười trên gương mặt vẫn không thay đổi.

Hạ Diệp Chi cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng mà, khi cô vẫn chưa kịp phản ứng thì hai vệ sỹ từ phía sau Trần Tuấn Tú đã tiến bước lên, mỗi người một bên giữ tay cô lại, rồi xách cô lên đưa vào xe.

Hạ Diệp Chi hét lên: “Các người làm gì! Cứu tôi với!”

Sau khi nhét cô vào xe, vệ sỹ còn dùng dây trói cô lại, có vẻ như đã có chuẩn bị từ trước đó.

Toàn bộ quá trình diễn ra quá nhanh, đến nỗi người đi đường không hề phát hiện ra sự việc.

Trần Tuấn Tú cũng liền đi theo lên xe.

Hai người vệ sỹ ngồi phía trước ở vị trí cầm lái và vị trí bên cạnh.

Sau khi mọi người lên xe, vệ sỹ liền khởi động và cho xe chạy đi.

Trên đường đi, cô vẫn không ngừng kêu cầu cứu, nhưng vì cô đang ngồi trong ô tô, nên tiếng hét của cô không hề lọt ra ngoài.

Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn Trần Tuấn Tú, lạnh lùng lên tiếng: “Trần Tuấn Tú, anh bắt tôi để làm gì? Tôi có đắc tội với anh sao? Hay là anh muốn bắt tôi để giao cho Hạ Hương Thảo trả thù tôi?”

“Em nói Hương Thảo hả? Chuyện phụ nữ các em thì tôi xía vô làm gì? Đừng nghĩ tôi rảnh rỗi như vậy.” Trần Tuấn Tú vẫn giữ nụ cười với vẻ mặt ôn hòa, anh vừa nói, vừa đưa tay sờ mặt của Hạ Diệp Chi.

Hạ Diệp Chi liền xoay đầu qua một bên để tránh tay anh: “Đừng đụng vào tôi!”

“Được, tôi không đụng em.” Trần Tuấn Tú rút tay về, nụ cười trên mặt có phần nhạt: “Muốn gặp con gái của em không?”

Hạ Diệp Chi liền quay đầu, nụ cười trên mặt Trần Tuấn đã gần như biến mất: “Vậy thì ngoan ngoãn ngồi yên đó.”

Mạc Đình Kiên lên mạng lướt coi chút tin tức.

Đặc biệt là mấy tấm hình chụp lén của Hạ Diệp Chi và người đàn ông đó, Mạc Đình Kiên đã xem đi xem lại mấy lần.

Thời Dũng cũng vừa mới đọc được tin này, anh gõ cửa phòng bước vào nhưng không biết dùng cách gì để nói cho Mạc Đình Kiên biết chuyện này, nhưng khi anh vào phòng thì phát hiện Mạc Đình Kiên cũng đang đọc tin này.

Thời Dũng lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, vừa đúng lúc anh chuẩn bị lên tiếng thì đã nghe Mạc Đình Kiên lên tiếng hỏi: “Người đàn ông này là ai?”

“Người này là Lưu Chiến Hằng, 28 tuổi, nghe nói là bác sỹ từ nước ngoài về, vừa nhận việc ở đại đội hình sự, là chuyên gia tâm lý phạm tội học…” Lúc Thời Dũng đọc được tin này liền đã cho người đi điều tra lý lịch của người đàn ông trong hình.

Mạc Đình Kiên không nói gì, chỉ im lặng xoay qua nhìn Thời Dũng.

Ánh mắt của anh hiện rõ ý: chỉ điều tra được như vậy thôi sao.

Thời Dũng hổ thẹn cúi đầu: “Tạm thời chỉ có vậy, chưa điều tra được gì thêm.”

Ánh mắt Mạc Đình Kiên có phần hơi trầm xuống: “Gia thế, quan hệ xã hội, tất cả đều không điều tra được gì sao?”

“Dạ Không, người này giống như từ không trung bất chợt xuất hiện, cũng có thể là vì nguyên do nghề nghiệp của anh ta nên mọi thông tin đều bị giữ bí mật.” Thời Dũng tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng thật chất trong lòng cậu ta biết rõ: người mà nhà họ Mạc điều tra không ra thông tin, chắc chắn không phải là người bình thường.

Mạc Đình Kiên liếc mắt nhìn qua điện thoại.

Tính từ lúc anh cúp điện thoại của Hạ Diệp Chi đến giờ thì cũng đã gần một tiếng đồng hồ, Hạ Diệp Chi vẫn chưa đến.

“Cậu ra ngoài trước đi.” Mạc Đình Kiên lên tiếng nói Thời Dũng.

Thời Dũng nghe vậy liền nhìn Mạc Đình Kiên gật gật đầu, rồi xoay người đi ra ngoài.

Mạc Đình Kiên cầm điện thoại lên gọi lại cho Hạ Diệp Chi.

Điện thoại đổ chuông reng hai tiếng thì có người bắt máy.

Nhưng giọng nói vang lên ở đầu dây bên kia điện thoại không phải của Hạ Diệp Chi, mà là giọng nói nam quen thuộc: “Đình Kiên, nào chúng ta cùng chơi một trò chơi thú vị nào.”

“Trần Tuấn Tú?” Mạc Đình Kiên đứng bật dậy, giọng điệu trầm hẳn.

Thời Dũng vừa mới đi đến cạnh cửa, nghe thấy Mạc Đình Kiên nói ‘Trần Tuấn Tú’, liền quay đầu lại.

Giọng điệu Trần Tuấn Tú rất bình tĩnh: “Không cần ngạc nhiên như vậy, tôi chỉ muốn mới cậu và Diệp Chi cùng tham gia trò chơi thôi, bình tĩnh chút đi.”

Mạc Đình Kiên siết chặt tay, nghiến răng nói: “Để Hạ Diệp Chi nói chuyện với tôi?”

Trần Tuấn Tú vừa cười vừa nói: “Muốn nói chuyện với Diệp Chi, thì tự mình đến tìm cô ấy, một mình cậu đến! Tít…”

Mạc Đình Kiên nổi giận gầm lên: “Trần Tuấn Tú!”

Đáp lại là tiếng tít tít của điện thoại đã cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Tuấn Tú ném điện thoại của Hạ Diệp Chi ra ngoài cửa sổ trước sự sửng sốt của cô.

“Anh…” Hạ Diệp Chi vừa kịp thốt ra rồi lại im thin thít.

“Bộ các người tưởng rằng các người giả vờ công bố ly hôn là có thể che mắt hết mọi người sao? Mạc Đình Phong là thằng ngốc, nhưng tôi không phải.”

Trần Tuấn Tú chậm rãi châm điếu thuốc, rít một hơi dài, rồi hướng vào mặt Hạ Diệp Chi nhả khói thuốc vào mặt cô.

Hạ Diệp Chi nhăn mặt ho sặc sụa, phía bên kia làn khói, cô nghe được giọng nói đầy phấn khích của Trần Tuấn Tú vang lên: “Trò chơi bắt đầu.”

Bình Luận (0)
Comment