Trước khi Thời Dũng đi, không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua Mạc Đình Kiên.
Đúng lúc thấy Mạc Đình Kiên đang bóc trứng gà cho Mạc Hạ.
Lúc trước có Hạ Diệp Chi, hai chữ “quan tâm” và “chăm sóc” không hề liên quan đến Mạc Đình Kiên.
Mà bây giờ, lúc Mạc Đình Kiên chăm sóc Mạc Hạ, nhìn qua cực kỳ trôi chảy, vô cùng tự nhiên.
Trên người anh ngoại trừ có khí thế của bá vương thương trường và con nhà giàu có, còn thêm cảm giác một người ba trầm ổn.
Tuy rằng so với nhiều người khác mà nói, Mạc Đình Kiên đã đủ thành công và vĩ đại, nhưng anh vẫn thay đổi như trước.
Chỉ là, số mệnh thật công bằng, cho tới bây giờ vẫn chưa có sự bất công.
Thời Dũng cũng không dừng lại nhiều, chỉ nhìn một chút lập tức rời đi.
Chuyện Hạ Diệp Chi, anh ta từng nghe Cố Tri Dân nói qua.
Anh ta rời khỏi Kim Hải, vừa lái xe vừa gọi điện cho Cố Tri Dân, hỏi địa chỉ của Hạ Diệp Chi.
Thời Dũng lái xe đến tiểu khu Hạ Diệp Chi ở.
Anh ta dừng xe lại bên kia đường đối diện với tiểu khu.
Anh ta cũng không lập tức xuống xe, ngồi trong xe một lát, lập tức thấy Hạ Diệp Chi rời khỏi tiểu khu.
Hôm nay cô mặc áo trắng và quần bò, tuy trông gầy yếu, nhưng nhìn tinh thần cũng không tệ lắm.
Năm đó, sau khi hòn đảo nổ mạnh, Thời Dũng và Cố Tri Dân đều nghĩ rằng Hạ Diệp Chi đã không còn sống nữa.
Bây giờ nhìn thấy Hạ Diệp Chi đứng ở đó, Thời Dũng cả cảm thấy có chút khó chịu ở cổ họng.
Anh ta ổn định tinh thần, mở cửa xuống xe, lập tức đi về phía Hạ Diệp Chi.
“Xin chào?” Thời Dũng thử chào hỏi Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi quay đầu lại nhìn anh ta: “Xin chào, có việc gì sao?”
Ánh mắt của Thời Dũng dừng lại trên gương mặt Hạ Diệp Chi vài giây ngắn ngủi, lập tức rời khỏi, giọng điệu lễ phép giống như lần đầu gặp mặt: “Là như vậy, tôi muốn hỏi một chút, nơi bán đồ gần đây nhất là ở đâu vậy?”
“Cái này tôi cũng không rõ lắm, anh có thể liên hệ hỏi bảo vệ một chút, tôi đưa số điện thoại của bảo vệ cho anh.”
Hạ Diệp Chi cảm thấy người trước mặt rất quen, lấy điện thoại ra tìm số của bảo vệ, đưa cho Thời Dũng.
Thời Dũng lưu số điện thoại xong, vô cũng chân thành nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Hạ Diệp Chi nói xong, lập tức quay người rời đi.
Thời Dũng đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng của Hạ Diệp Chi biến mất trong đám đông, mới thu hồi tầm mắt.
Mợ chủ thật sự không nhận ra anh ta.
Ngoại trừ dáng vẻ gầy yếu, nhìn qua không khác trước đây lắm, chẳng qua tính cách dường như ôn nhu hơn trước rất nhiều.
Lúc trước, Hạ Diệp Chi nhìn qua có vẻ ôn nhu, nhưng trên người luôn mang theo cảm giác sắc bén, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể bảo vệ bản thân khỏi thương tổn.
Có thể bởi vì thiếu trí nhớ trầm trọng, khiến cô trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Thời Dũng lắc đầu, thu hồi suy nghĩ.
Mạc Đình Kiên để anh ta điều tra Hạ Diệp Chi, hoặc là đã biết điều gì, hoặc đã từng gặp Hạ Diệp Chi.
Anh ta cảm thấy, điều thứ hai có khả năng hơn.
Ba năm này, người thân cận với Mạc Đình Kiên nhất là Mạc Cẩm Vân.
Mạc Cẩm Vân làm sao có thể nhắc đến Hạ Diệp Chi với Mạc Đình Kiên.
Nếu Mạc Đình Kiên khôi phục trí nhớ, biết được năm đó Mạc Cẩm Vân thấy Hạ Diệp Chi chết mà không cứu, thì không biết sẽ thu thập Mạc Cẩm Vân như thế nào đâu.
……
Năm đó, Hạ Diệp Chi gả cho Mạc Đình Kiên, lần đầu tiên đến biệt thự giữa sườn núi của Mạc Đình Kiên, Thời Dũng đã điều tra mọi thứ về cô.
Không ngờ rằng, ba bốn năm sau anh ta lại làm chuyện này lần nữa.
Mà người phái anh đi làm chuyện này, vẫn là Mạc Đình Kiên như cũ.
Điều này khiến anh ta có cảm giác hoảng hốt, vận mệnh giống như những bánh răng quay lại lúc Hạ Diệp Chi mới gả cho Mạc Đình Kiên.
Tuy rằng anh ta hiểu rõ Hạ Diệp Chi, nhưng sau ba năm, vẫn nên điều tra lại lần nữa.
Kết quả điều tra, lại khiến cho Thời Dũng khiếp sợ.
Trước khi gặp chuyện không may vào ba năm trước, danh tiếng của Hạ Diệp Chi trên internet đã rất cao, nhưng bây giờ lại không có chút dấu vết nào để điều tra.
Ngay cả chuyện cô và Mạc Đình Kiên, cũng với chuyện ra nước ngoài sinh con, đều không thể điều tra được.
Ngoại trừ việc cô là con gái nhà họ Hạ, tốt nghiệp học viện điện ảnh, ba năm trước từng xảy ra chuyện, mọi thứ đều là tư liệu bên ngoài, còn những thứ khác đều không thể điều tra.
Thời Dũng nếu không phải là người hiểu rõ tình hình, chỉ sợ cũng sẽ tin phần tư liệu này,
Nhưng nhìn tình huống như vậy, anh ta cũng chỉ có thể đưa bản tài liệu này cho Mạc Đình Kiên.
Tư liệu của Hạ Diệp Chi bị người khác động tay động chân, cho dù anh ta nói cho Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi là vợ anh là người anh yêu, Mạc Đình Kiên cũng chưa chắc sẽ tin.
Mức độ kiên định trong tâm của Mạc Đình Kiên khác hẳn với người thường, muốn để anh tin tưởng người khác không điều kiện mà nói, là điều không dễ dàng gì.
Còn cần từng bước từng bước một.
Buổi chiều, Thời Dũng mang tư liệu điều tra được đến Mạc thị.
Lúc đi vào, bị nhân viên lễ tân cản lại.
“Vị này, ngài tìm ai?”
Ba năm, nhân viên lễ tân ở Mạc thị cũng thay tám người, bọn họ không biết Thời Dũng.
Thời Dũng trầm giọng nói: “Tôi là trợ lý mới của Tổng Giám đốc.”
Nhân viên lễ tân vẫn không để ý anh ta: “Thẻ nhân viên đâu?”
Cuối cùng, Thời Dũng đành phải gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên, anh ta mới có thể đi vào.
Đi đến trước cửa thang máy, anh ta phát hiện thang máy ở tầng mười, cần phải chờ một chút.
Đợi thang máy đi xuống dưới, người trong thang máy là Mạc Cẩm Vân.
Thời Dũng hơi cúi đầu, gọi: “Tổng Giám đốc Mạc.”
Mạc Cẩm Vân liếc mắt nhìn Thời Dũng, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ được là ai, cho nên không nói gì.
Thời Dũng thuận lợi đến văn phòng Mạc Đình Kiên.
Hôm nay Mạc Đình Kiên đưa Mạc Hạ đến công ty.
Lúc Thời Dũng đi vào, lập tức thấy hai người Mạc Đình Kiên và Mạc Hạ, một lớn một bé dựa vào nhau ngồi trước bàn làm việc.
Mạc Đình Kiên ngồi trên ghế ông chủ, trước mặt có mấy chồng tư liệu thật dày.
Mà Mạc Hạ, lại ngồi trên bàn làm việc, một tay cầm bút, tay kia giữ giấy vẽ, ở trên bức tranh vẽ lung tung.
Nhìn hình ảnh có vẻ buồn cười, nhưng lại vô cũng hài hòa.
Thời Dũng gõ cửa đi vào, lập tức đến trước mặt Mạc Đình Kiên: “Cậu chủ, đồ cậu cần.”
Anh ta đặt tư liệu của Hạ Diệp Chi xuống, Mạc Đình Kiên đặt tài liệu trong tay xuống, bắt đầu xem tư liệu của Hạ Diệp Chi.
Hai trang tư liệu mỏng, Mạc Đình Kiên nhanh chóng xem xong.
Lập tức, anh ngẩng đầu nhìn Thời Dũng: “Tư liệu của chồng cô ấy đâu?”
Thời Dũng nghe vậy, lại đưa ra tư liệu của Lưu Chiến Hằng: “Ở đây.”
Tư liệu của Lưu Chiến Hằng càng ít hơn Hạ Diệp Chi, chỉ chiếm một nửa tờ A4.
Con người Mạc Đình Kiên hiện lên vẻ hài lòng, anh muốn Thời Dũng điều tra về Hạ Diệp Chi, không ngờ Thời Dũng cũng điều tra thêm về Lưu Chiến Hằng.
Xem ra, lúc trước Thời Dũng thật sự đã làm trợ lý đặc biệt của anh.
Mạc Đình Kiên buông tư liệu trong tay xuống, hơi nghiêng đầu, không để ý phân phó: “Còn một việc nữa cần anh đi làm, đêm nay tôi muốn ở phòng bên cạnh bọn họ.”
Thời Dũng có chút kinh ngạc.
Tuy không biết Mạc Đình Kiên đang nghĩ gì, nhưng anh ta vẫn hơi vuốt cằm: “Đã rõ.”