Chỉ là mọi người đều kinh ngạc vì việc cô vẫn còn sống, khi Thẩm Lệ và Cố Tri Dân gặp cô lần đầu tiên, giọng nói cô tràn đầy vẻ thiện ý.
Nhưng giọng người phụ nữ trước mắt này lại rất giống giọng của Hạ Hương Thảo.
Không cần biết là Hạ Hương Thảo hay người phụ nữ trước mắt này là ai, Hạ Diệp Chi đều nghe ra được trong lời nói cô ta có ẩn ý: “Cô nên chết từ lâu rồi mới phải.”
Người phụ nữ trước mắt này có vẻ rất ghét cô.
Hạ Diệp Chi không nhớ cô ta là ai nhưng thấy diện mạo cô ta và Mạc Đình Kiên có vài phần tương tự, đều là bộ dáng lên mặt nạt người, có thể đoán ra được cô ta cũng là người nhà họ Mạc.
Hạ Diệp Chi khẽ gật đầu, không kiêu ngạo không siêm nịnh gọi một tiếng: “Cô Mạc.”
Mạc Cẩm Vân suýt nữa thì bị tiếng gọi “Cô Mạc” của cô làm cho tức đến thở không ra hơi.
Trong lòng cô ta, Hạ Diệp Chi là một người đã chết, bây giờ cô ta không chỉ sống tốt mà còn được Mạc Đình Kiên tìm về.
Cô ta kinh ngạc, phẫn nộ lại vô cùng sợ hãi.
“Đình Kiên, chị là chị của em, trong người chúng ta cùng chảy chung một dòng máu. Cho dù chị làm chuyện gì thì cũng đều là vì em, vì nhà họ Mạc.”
Chuyện đã đến bước này rồi, Mạc Cẩm Vân cũng không tìm được lời nào khác nữa.
Cô ta chỉ còn cách ôm hi vọng là trong lòng Mạc Đình Kiên cô ta cũng có một địa vị nhất định.
Trên mặt Mạc Đình Kiên không chút ý cười, cũng không biết anh có tức giận hay không. Anh hơi nhấc tay ý bảo người làm đưa Mạc Hạ đi nơi khác.
Mạc Hạ đang chơi đồ chơi vô cùng chuyên chú, chỉ đến khi bị người làm bế lên mới phát hiện Hạ Diệp Chi đã đến.
Khi nhìn thấy Hạ Diệp Chi, đôi mắt to tròn của Mạc Hạ lập tức sáng lấp lánh, rướn người đòi xuống đi đến chỗ Hạ Diệp Chi.
“Dì Hạ.”
Người làm mang vẻ mặt khó xử nhìn về phía Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi nhẹ nhàng nói với bé: “Bây giờ dì có chút chuyện cần phải làm, cháu đi chơi với các cô khác trước, xong việc dì sẽ đi tìm cháu. Có được không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Hạ xụ xuống, hiển nhiên không nguyện ý lắm nhưng cô bé vẫn nói: “Vâng ạ.”
Đứa trẻ nhu thuận, hiểu chuyện luôn khiến người khác đau lòng.
Mạc Hạ được bế đi nơi khác khiến không khí trong phòng khách càng thêm ngưng trọng.
Thời Dũng cầm hai bản báo cáo xét nghiệm DNA đưa cho Mạc Đình Kiên. Mạc Đình Kiên trực tiếp ném đến trước mặt Mạc Cẩm Vân: “Chị gái, chị giải thích cho tôi vì sao chị luôn nói với tôi Tô Miên mới là mẹ ruột Hạ Hạ.”
Mặc dù Mạc Cẩm Vân sớm đã biết lần này Mạc Đình Kiên sẽ nói ra sự thật này. Nhưng không ngờ anh lại trực tiếp như vậy, hơn nữa còn làm trước mặt Hạ Diệp Chi.
Mạc Cẩm Vân nắm chặt hai tay, sắc mặt càng thêm khó coi, giọng điệu hoảng hốt nói: “Khi đó… chị tưởng rằng Hạ Diệp Chi… cô ta đã chết, đứa bé không thể không có mẹ hơn nữa em cũng cần một người vợ. Chị chỉ muốn tốt cho em thôi, em hãy tin chị.”
Ban đầu cô ta nói có chút khó khăn nhưng về sau càng nói càng thuận miệng.
Mạc Cẩm Vân càng nói càng kích động, càng nói càng kiên định.
So với sự kích động của Mạc Cẩm Vân, biểu hiện của Mạc Đình Kiên lại vô cùng lãnh đạm.
Anh lạnh lùng quan sát Mạc Cẩm Vân, trên mặt vẫn mang biểu cảm không chút dư thừa, khóe môi nhếch lên một độ cong rất nhỏ như thể hiện sự trào phúng: “Tôi nhớ, trước kia tôi đã từng hỏi chị, chị có lừa tôi không, khi đó chị trả lời thế nào?”
Vẻ mặt Mạc Cẩm Vân cứng đờ.
Cô ta không dám tin ngẩng đầu nhìn Mạc Đình Kiên: “Khi đó em đã hoài nghi chị rồi sao? Có phải em từ sớm đã tìm ra Hạ Diệp Chi rồi không? Có phải trước giờ em chưa từng tin tưởng chị?”
“Nếu như tôi chưa từng tin chị thì tôi sẽ bị chị bịt mắt suốt ba năm sao?”
Trên mặt Mạc Đình Kiên cuối cùng cũng để lộ sự dao động, trong con ngươi đen là sự thất vọng không thể che dấu, giọng điệu quyết liệt: “Tôi không biết trước kia tôi với chị ở chung với nhau ra sao nhưng tôi đã cho chị cơ hội rồi. Mạc Cẩm Vân.”
Anh chỉ ra đời sau Mạc Cẩm Vân hai phút nhưng từ trước đến giờ anh đều gọi Mạc Cẩm Vân một tiếng “chị”.
Mạc Cẩm Vân như thể bị người khác hút hết sức lực, tê liệt ngồi ở đó không nói được câu nào.
Cô ta cảm thấy mình vẫn không đủ hiểu Mạc Đình Kiên.
Nhưng sự dứt khoát, quyết liệt trong lời nói của Mạc Đình Kiên cô ta nghe ra được.
Cô ta biết chuyện hồi nhỏ có thể là nguyên nhân căn bản khiến cho mối quan hệ của cô ta và Mạc Đình Kiên dần trở nên xa cách.
Nhưng cô ta cũng đang tìm cách khắc phục cải thiện mối quan hệ giữa cô ta và Mạc Đình Kiên.
Cô ta cảm thấy Mạc Đình Kiên nên tìm một người vợ thích hợp hơn, cô ta làm vậy là sai sao?
Không, cô ta không sai.
Là Mạc Đình Kiên u mê không chịu tỉnh ngộ!
Mạc Cẩm Vân lắc đầu, không cam tâm nói: “Đình Kiên, em bị quỷ mê hoặc khiến thần hồn điên đảo rồi!”
Cô ta đứng phắt dậy, chỉ vào Hạ Diệp Chi nói như một bệnh nhân tâm thần: “Cô ta có chỗ nào tốt chứ? Cô ta vốn không xứng với em! Ba năm trước em như vậy, ba năm sau em bị mất trí nhớ rồi sao vẫn như vậy chứ, em…”
Trong mắt Mạc Đình Kiên hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, đến nhìn cô ta thôi cũng lười.
Thời Dũng đánh mắt ra hiệu nhìn vệ sĩ, lập tức có người đi đến đưa Mạc Cẩm Vân ra ngoài.
Mạc thị là gia tộc xí nghiệp, chỉ người nắm quyền hành cao nhất thì lời nói mới có trọng lượng lớn nhất.
Mạc thị hiện nay người nắm quyền hành cao nhất với chức vị Tổng Giám đốc là Mạc Đình Kiên, địa vị của anh ở nhà họ Mạc đương nhiên cũng là cao nhất. Mặc dù địa vị của Mạc Cẩm Vân chỉ thấp hơn anh một chút nhưng xét cho cùng thì cô ta cũng không phải nguời thừa kế.
Nói như vậy thì Mạc Cẩm Vân cũng phải nghe lời Mạc Đình Kiên, chỉ là mấy năm nay anh không quá để tâm những vấn đề này mà thôi.
Mạc Cẩm Vân đi rồi, trong phòng khách chỉ còn lại ba người Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi và Lưu Chiến Hằng.
Mạc Đình Kiên nâng mắt lên nhìn Lưu Chiến Hằng, trong đôi mắt đen như mực là sự trầm tĩnh và nghiêm túc: “Anh Lưu, có phải anh nên giải thích một chút chuyện vợ tôi trở thành vị hôn thê của anh không?”
Lưu Chiến Hằng vân vê cánh môi, cười có chút không đứng đắn: “Vợ anh sao? Người chị thông minh khôn khéo kia của anh vì để diễn trọn vở kịch, lẽ nào không thay anh làm thủ tục ly hôn sao?”
Lời vừa dứt, Hạ Diệp Chi cảm giác như nhiệt độ trong phòng lập tức bị giảm đi mấy độ.
Cô đưa tay vuốt vuốt cánh tay mình, nâng mắt lên liền nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Mạc Đình Kiên đành phải nhanh chóng cúi thấp đầu xuống.
Cô có thể cảm nhận được Lưu Chiến Hằng đang cố ý chọc giận Mạc Đình Kiên nhưng dường như anh thật sự bị chọc giận rồi.
“Ly hôn rồi thì đã sao? Cô ấy vẫn là mẹ của con tôi như trước.” Mạc Đình Kiên hơi nheo mắt: “Anh Lục đây lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà còn có thể nói hợp tình hợp lý như vậy, đúng là hiếm gặp.”
“Để anh Mạc chê cười rồi, tôi đây cũng là lần đầu tiên thấy có người bị chính chị ruột mình lừa thê thảm như vậy, đúng là hiếm gặp nha.” Trong giọng nói của Lưu Chiến Hằng còn mang theo ý cười như là đang nói chuyện phiếm cùng bạn bè vậy.
Hai người đối chọi gay gắt khiến cho không khí trong phòng khách bỗng trở nên giương cung bạt kiếm.
Mạc Đình Kiên cười lạnh: “Như vậy thì đã sao, anh Lưu đây muốn bị người không quen không biết lừa còn khó ấy chứ.”
“A.”
Tiếng cười này của Lưu Chiến Hằng phát ra từ cổ họng, nghe ra được lúc này anh đang mơ hồ tức giận.
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn anh ta thì thấy vẻ mặt anh ta lúc này đã vô cùng khó coi.
Anh ta hít sâu một hơi rồi đứng phắt dậy, quay đầu nói với Hạ Diệp Chi: “Em nói chuyện cùng anh ta đi, anh ra ngoài hít thở không khí.”
Mặc dù anh đã cố gắng hết sức kìm chế cơn thịnh nộ của mình nhưng khuôn mặt căng cứng đã bán đứng anh ta.