Đợi đến lúc cuối cùng Mạc Đình Kiên cũng xuất hiện ở văn phòng, đã là chuyện của bốn mươi phút sau.
Trong lúc đó Mạc Cẩm Vân có gọi cho Mạc Đình Kiên một lần, nhưng Mạc Đình Kiên không bắt máy.
Mạc Đình Kiên vừa bước vào, Mạc Cẩm Vân đã nhanh chóng giận dữ đi đến trước mặt anh, hỏi: “Em đi đâu vậy?”
“Họp.” Mạc Đình Kiên đi lướt qua cô ta, đi thẳng đến phía sau bàn làm việc.
Mạc Cẩm Vân đảo mắt, hỏi dò: “Nãy giờ em chỉ đi họp thôi sao?”
Mạc Đình Kiên liếc cô ta, vẻ mặt khó lường: “Có việc cứ nói.”
Mạc Cẩm Vân cũng không nghi ngờ, từ trước đến nay Mạc Đình Kiên mà cô ta thấy vẫn luôn là dáng vẻ này, cô ta cũng đã quen.
Cô ta đi đến trước bàn làm việc của Mạc Đình Kiên: “Mấy ngày rồi chị không thấy Hạ Hạ, hơi nhớ nó. Hôm nay mới ghé nhà em một chuyến, có thứ tốt muốn cho em nghe cùng.”
Nói xong, cô ta lấy một cây bút ghi âm từ trong túi ra, vừa đưa tới trước mặt Mạc Đình Kiên vừa nhấn nút phát âm thanh.
Trong ghi âm vang lên tiếng tạp âm một hồi, sau đó mới vang lên âm thanh đối thoại của hai người phụ nữ.
“Cô đi theo bên cạnh Đình Kiên, không phải vì ham mê quyền thế và tiền bạc của nó hay sao? Cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi nó đây?”
“Cứ cho là tôi vì tiền và quyền của anh ấy đi, thì sao có thể bởi vì tiền của chị mà rời xa khỏi anh ấy? Ở lại bên cạnh anh ấy làm mẹ của con gái anh ấy không phải càng tốt hơn sao?”
“Có điều, chị định dùng bao nhiêu tiền để khiến tôi rời xa Mạc Đình Kiên? Nếu như số tiền hợp lý đủ để tôi hài lòng, vậy thì tôi có thể cân nhắc một chút.”
Giọng nói của hai người phụ nữ trong này là ai, Mạc Cẩm Vân biết Mạc Đình Kiên có thể nghe ra được.
Cô ta tắt ghi âm đi, lạnh lùng nói: “Đình Kiên, em cũng nghe rồi đó, đây là lời từ miệng Hạ Diệp Chi nói ra, chỉ cần chị đưa ra một số tiền, cô ta liền có thể rời khỏi em. Em muốn một người phụ nữ như vậy sao?”
Đối với Mạc Cẩm Vân, một người đàn ông mà nghe được người phụ nữ nói lời thế này, trong lòng đều sẽ thấy phản cảm.
Huống chi Mạc Đình Kiên còn là Tổng giám đốc Mạc thị, có quyền quyết định tối cao của Mạc thị.
Một người đàn ông như vậy, sao có thể dễ đang tha thứ cho việc người phụ nữ của mình chỉ là vừa mắt với quyền thế và tài sản của mình.
Mạc Cẩm Vân tính toán trong lòng, nhưng cô cô ta đã quên, từ trước đến nay Mạc Đình Kiên chưa từng giống co ta.
Cô ta vốn cho rằng, sau khi Mạc Đình Kiên nghe được bản ghi âm, nhất định sẽ ghét Hạ Diệp Chi.
Nhưng, Mạc Đình Kiên chỉ hỏi một câu: “Chị định dùng bao nhiêu tiền để Hạ Diệp Chi rời xa tôi?”
Có thể thấy, Mạc Cẩm Vân không biết chuyện Hạ Diệp Chi cũng bị mất trí nhớ.
Sắc mặt Mạc Cẩm Vân khẽ thay đổi: “Đình Kiên, em có ý gì?”
Trên mặt Mạc Đình Kiên vẫn không có biểu cảm như trước, nhưng không hình sao Mạc Cẩm Vân lại thấy nguy hiểm.
Nếu như cô ta không trả lời vấn đề này cho tốt, rất có thể sẽ có chuyện tàn nhẫn hơn chờ cô ta.
Mạc Đình Kiên hơi cong môi, trên mặt là vẻ lạnh lẽo thấu xương: “Tôi hỏi chị như vậy, chị cứ trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã.”
“Chị chỉ lừa cô ta một chút thôi, không ngờ cô ta lại thiếu kiên nhẫn như vậy.” Mạc Cẩm Vân lúc này cũng đủ thông minh, không dám trả lời thẳng vấn đề của anh.
Giọng Mạc Đình Kiên đột nhiên nhẹ hơn rất nhiều: “Chị không thích Hạ Diệp Chi, nên trong vụ nổ trên đảo nhỏ lúc đó, chị mới không để đội tìm kiếm cứu nạn đi cứu cô ấy, có đúng không?”
“Lúc ấy chị chỉ vì lo lắng cho tình hình của em thôi, lúc đó em bị thương rất nặng. Em là em ruột của chị, đương nhiên là chị muốn lo cho em trước. Huống chi, không phải lúc ấy Cố Tri Dân bọn họ cũng đi tìm Hạ Diệp Chi sao, cô ta bây giờ cũng bình an vô sự có đúng không?”
Mạc Cẩm Vân vốn còn hơi chột dạ, nhưng nói đến phần sau, cô ta không chỉ không thấy chột dạ nữa, mà còn cảm thấy mình nói rất có lý.
Mạc Đình Kiên đột nhiên nở nụ cười, chỉ là nụ cười ấy cũng lạnh lẽo như nét mặt của anh vậy.
“Nhưng lúc trước không phải chị nói tôi và Cố Tri Dân không thân nhau sao. Nếu đã không thân, vì sao cậu ta phải đi cứu Hạ Diệp Chi?”
“Hạ Diệp Chi thân với bọn Cố Tri Dân mà, cái cô ngôi sao kia không phải rất thân với Hạ Diệp Chi sao?”
Trong lòng Mạc Cẩm Vân run sợ không thôi, nhưng vẫn muốn cố chấp đến cùng.
“Mạc Cẩm Vân, chị xem tôi là đồ ngốc.” Mạc Đình Kiên nói với giọng điệu khẳng định.
Sắc mặt Mạc Cẩm Vân chợt trắng bệch: “Đình Kiên…”
Từng cái cớ và lý do của cô ta, vừa nhìn đã thấy có trăm ngàn sơ hở.
Trong mắt Mạc Đình Kiên lộ vẻ không kiên nhẫn, anh cúi đầu xem tài liệu trước mặt, thờ ơ nói: “Tôi đã cho chị cơ hội, nhưng chị không nói thật dù chỉ một câu. Đi ra ngoài đi.”
Trong giọng nói của anh không có một chút trách cứ và tức giận nào, như là đang nói chuyện với cấp dưới… không, giọng điệu lúc anh nói chuyện với Thời Dũng hình như còn thân thiết hơn lúc này một chút.
Mạc Cẩm Vân còn muốn bào chữa cho bản thân một chút, nhưng vừa mở miệng, lại cảm thấy như có thứ gì đang chặn ở cổ, một câu cũng không nói được.
Cô ta quay người đi ra ngoài, sau khí đóng cửa lại liền đưa tay ôm lấy mặt.
Hốc mắt chua xót, có nước mắt chảy ra.
Cô ta là cô cả kiêu ngạo của nhà họ Mạc, cô ta là một nhân vật khiến biết bao người nổi tiếng phải ngước nhìn. Cô ta không thể khóc…
Trong văn phòng Tổng giám đốc.
Ánh mắt Mạc Đình Kiên rơi vào cây bút ghi âm trên bàn làm việc.
Vừa nãy Mạc Cẩm Vân đi vội quá, cũng không mang theo cây bút ghi âm này.
Mạc Đình Kiên cầm lấy, lại nghe bản ghi âm bên trong một lần nữa.
Sau nửa ngày, anh cười lạnh một tiếng, đặt bút ghi âm qua một bên.
…
Chuyện Mạc Cẩm Vân tìm đến tận cửa, cũng không gây ra ảnh hưởng gì đối với Hạ Diệp Chi.
Mạc Cẩm Vân hận cô như vậy, mà cô lại không biết Mạc Cẩm Vân hận cô vì cái gì.
Trong thời điểm này, việc mất trí nhớ dường như cũng là một chuyện tốt đối với cô.
Cô đến phòng bếp nấu cơm, Mạc Hạ liền lái xe đồ chơi đi đến phòng bếp.
Mạc Hạ gần đây vô cùng dính lấy cô.
Cô nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn Mạc Hạ: “Sao con lại vào đây?”
Mạc Hạ ngồi trong xe đồ chơi, chớp mắt nói: “Con muốn giúp mẹ.”
“Được.”
Hạ Diệp Chi nói xong, đặt ghế đẩu ở trước bồn rửa nhỏ, lấy rau củ và cà chua, để bé ngồi đó rửa.
Lúc Hạ Diệp Chi nấu cơm, Mạc Hạ đứng bên cạnh nhìn.
Bé thấy Hạ Diệp Chi bỏ vào nồi cái gì, liền lẩm bẩm muốn ăn gì đó, nhìn có vẻ rất thèm.
Là một món quà vặt.
Lúc bưng đồ ăn, cô lấy chén của Mạc Hạ ra, lại để Mạc Hạ tự bưng đến phòng ăn.
Mạc Hạ vui vẻ nghe theo, sau khi đặt chén lên bàn cơm liền bày ra vẻ mặt muốn được thưởng: “Con bưng giỏi.”
Hạ Diệp Chi gắp một cái chân gà cho bé: “Thưởng một cái chân gà.”
Lúc Mạc Đình Kiên trở lại, vừa đúng lúc nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Mạc Hạ tự bưng chén nhỏ của mình, cắn một miếng chân gà, miệng dính đầy dầu. Hạ Diệp Chi ở bên cạnh cầm điện thoại chụp ảnh bé đủ 360 độ.
Mạc Đình Kiên đưa áo khoác âu phục trên tay cho người làm, đi thẳng đến.
Ánh mắt Mạc Hạ liếc qua liền thấy Mạc Đình Kiên, mơ hồ kêu một tiếng: “Ba.”
“Ừ.”
Mạc Đình Kiên lên tiếng, liền quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi cảm thấy ánh mắt Mạc Đình Kiên nhìn cô có chút kì lạ.