Hạ Diệp Chi lui về phòng bếp, ló đầu ra nhìn hai cha con.
Thấy Mạc Đình Kiên vẫn không nhúc nhích, Mạc Hạ chỉ hướng phòng bếp, giục anh: “Ba đi nhanh đi.”
Mạc Đình Kiên đen mặt, vẻ mặt lạnh lùng đi về phía phòng bếp.
Hạ Diệp Chi xoay người về phía bếp, giả vờ bận rộn.
Rất nhanh, Mạc Đình Kiên đã bước vào.
Hạ Diệp Chi làm bộ không biết gì, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”
Mạc Đình Kiêu đen mặt hỏi cô: “Chén để ở đâu?”
Hạ Diệp Chi chỉ tủ đựng phía sau mình.
Tủ đựng ngay sau lưng cô, Mạc Đình Kiên bước đến mở tủ. Phòng bếp không lớn lắm, không gian khá hẹp, Hạ Diệp Chi xoay người là có thể đụng trúng anh.
Sau khi cô đợi Mạc Đình Kiên lấy chén xong, mới cùng đi ra ngoài.
Mạc Hạ thấy Mạc Đình Kiên cầm chén đi ra, học theo dáng vẻ lúc Hạ Diệp Chi khích lệ bé, giơ ngón cái lên, nghiêm túc nói: “Ba giỏi lắm!”
Mạc Đình Kiên sống gần nửa đời, lần đầu tiên được một đứa trẻ con khen ngợi.
Nhưng cũng không có tâm trạng đặc biệt gì.
Anh mở miệng, lạnh nhạt nói: “Ăn cơm.”
Cũng may Mạc Hạ đã sớm quen với dáng vẻ lạnh nhạt của Mạc Đình Kiên, cho dù Mạc Đình Kiên không giống với trước đây, Mạc Hạ cũng khó nhận ra.
Trẻ con ăn ít, cho nên Mạc Hạ luôn là người ăn cơm xong đầu tiên.
Bé ăn cơm xong, liền đi qua một bên chơi đồ chơi.
Trên bàn cơm chỉ còn Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên ngồi đối mặt với nhau.
Bầu không khí hiếm khi được hài hòa, Hạ Diệp Chi hỏi anh: “Chuyện chuyên gia thôi miên kia, đã có tin gì chưa?”
“Không có.” Mạc Đình Kiên không ngẩng đầu lên nói.
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi nhạt đi một ít, cô trầm tư một hồi, nói: “Đến anh cũng không tìm được, điều này cho thấy, hắn đang cố ý trốn chúng ta.”
Mạc Đình Kiên lúc này mới ngước mắt nhìn cô.
Tuy anh không nói gì, nhưng Hạ Diệp Chi có thể nhìn ra từ ánh mắt anh, anh muốn bảo cô nói tiếp.
“Mạc Cẩm Vân tìm chuyên gia thôi miên giỏi nhất thế giới, giá trị con người chắc chắn không thấp. Giả sử Mạc Cẩm Vân trả hắn thù lao rất cao, nhưng bây giờ hắn đang trốn tránh chúng ta. Có nghĩa là, có khả năng hắn không phải vì tiền. Vì dù sao, thù lao mà anh có thể trả cho hắn chắc chắn cao hơn cái giá mà Mạc Cẩm Vân đưa ra.
Hạ Diệp Chi nói xong đoạn này, liền ngước mắt nhìn phản ứng của Mạc Đình Kiên
Mạc Đình Kiên buông đũa, dựa ra sau, giọng nói không cảm xúc: “Nói tiếp.”
“Điều này nói lên rằng, chuyên gia thôi miên kia, có lẽ là thôi miên anh với mục đích nào đó…”
Lần này, không đợi Hạ Diệp Chi nói hết, Mạc Đình Kiên đã cắt lời cô: “Mục đích? Ví dụ như?”
Hạ Diệp Chi nghĩ nghĩ, nói: “Tôi đoán, có khi nào chuyên gia thôi miên này có thù oán gì đó với anh?”
Mạc Đình Kiên như là nghe được chuyện gì buồn cười lắm, trong mắt hiện vẻ mỉa mai: “Em có biết tôi đối phó với những người thù oán tôi thế nào không?”
Hạ Diệp Chi hơi nắm chặt ngón tay: “Anh cảm thấy, nếu chuyên gia thôi miên kia thật sự có thù oán với anh, thì phương pháp trả thù này không đủ độc ác sao?”
Để cho một người quên đi quá khứ, quên đi người yêu, con cái, bạn bè, nhiêu đó không đủ độc ác hay sao?
“Cuộc sống của tôi cũng không vì vậy mà có gì thay đổi.” Ánh mắt Mạc Đình Kiên hết sức lạnh lùng.
Người quên đi thì không biết gì cả, mà đau khổ nhất… chính là những người bị quên lãng.
“Ăn cơm đi.” Hạ Diệp Chi không tiếp tục chủ đề này với anh nữa.
Dù nói thêm điều gì về chuyện này nữa, thì cũng chẳng có gì vui vẻ.
Hạ Diệp Chi cúi đầu, im lặng ăn cơm.
Mạc Đình Kiên rõ ràng cảm giác được tâm trạng Hạ Diệp Chi sa sút hẳn đi.
Theo tầm nhìn của Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi cúi thấp đầu, chỉ có thể thấy hàng lông mi thật dài của cô, sắc mặt thản nhiên, không có vẻ gì là vui.
Anh không nói nữa, hai người im lặng ăn cơm.
Ăn cơm xong, Mạc Đình Kiên phải về.
Vốn Mạc Hạ đang chơi đồ chơi, thấy Mạc Đình Kiên đi về phía cửa liền mở to mắt chạy “bịch bịch” về phía anh.
“Ba à, ba đi đâu vậy.” Mạc Hạ nói xong, chỉ ngoài cửa sổ: “Trời tối.”
Mạc Đình Kiên cúi đầu nhìn bé: “Đi về.”
Mạc Hạ quá nhỏ, anh cúi thấp đầu nhìn bé như vậy có hơi mỏi, liền lui về phía sau nửa bước.
Mạc Hạ níu góc áo anh, quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi: “Mẹ.”
Giọng điệu Hạ Diệp Chi cũng giống nét mặt cô, đều rất nhạt: “Ba phải về, đừng kéo.”
“Không muốn.” Mạc Hạ nhíu mày, bướng bỉnh hiếm thấy: “Con không muốn, không muốn.”
Mạc Hạ rất ít khi không nghe lời như vậy.
Có đôi khi, trẻ nhỏ bướng bỉnh cũng không phải là không ngoan không nghe lời.
Cô bé tức giận là bởi vì mong ước chính đáng của mình.
Tuy bé còn rất nhỏ, nhưng vẫn là một người có tư tưởng độc lập.
Bé rất ít khi rời xa Mạc Đình Kiên. Trong khoảng thời gian này lại ít gặp nhau như vậy, cho nên rất muốn ở cùng Mạc Đình Kiên thêm một chút.
Muốn ở cạnh ba, đó cũng không phải yêu cầu gì quá đáng.
Hạ Diệp Chi mở miệng, nhìn về phía Mạc Đình Kiên: “Anh mang con về nhà một đêm đi. Sau này nếu không có thời gian, có thể nhờ Thời Dũng đưa con đến đây, hoặc là tôi tự đi đón con.”
Cô nói xong, ngồi xổm xuống nói với Mạc Hạ: “Con không nỡ xa ba, vậy về với ba đi. Khi nào nhớ mẹ lại về đây.”
Mạc Hạ nhíu mày: “Mẹ cũng đi.”
“Mẹ không đi. Chỉ cần con nhớ mẹ, mẹ sẽ đến tìm con.” Hạ Diệp Chi sờ đầu bé: “Nghe lời một chút.”
Mạc Hạ chu môi, rõ ràng là không vui.
Bé nhìn Mạc Đình Kiên, lại nhìn Hạ Diệp Chi, liền cúi đầu phồng má không nói tiếng nào.
Hạ Diệp Chi đứng dậy, mở cửa: “Anh đi đi. Quần áo và đồ dùng hàng ngày của Hạ Hạ trong biệt thự của anh đều có, chỗ đó của anh có người làm, các cô ấy sẽ chăm sóc Hạ Hạ.”
Chính vì như vậy, cô mới yên tâm để Mạc Đình Kiên mang Mạc Hạ về.
Mạc Đình Kiên không biết đang nghĩ gì, nhíu mày, dắt Mạc Hạ đi ra.
Hạ Diệp Chi đứng ở cửa, nhìn hai người họ bước vào thang máy, lúc này mới đóng cửa quay vào nhà.
Mạc Đình Kiên dắt tay Mạc Hạ vào thang máy.
Anh nhấn nút chọn tầng trệt, chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng khóc thút thít.
Anh nghiêng đầu nhìn, liền thấy Mạc Hạ đang lấy tay lau nước mắt.
Lông mày Mạc Đình Kiên càng nhíu chặt hơn, lạnh lùng nói: “Khóc cái gì?”
Mạc Hạ nhìn anh, chợt khóc òa lên.
“Hu hu… Hu hu hu….”
Khuôn mặt nho nhỏ khóc đến lấm lem nước mắt, mắt mũi đều đỏ ửng, vẫn còn lau nước mắt.
Cả thang máy đều vang vọng tiếng khóc Mạc Hạ.
Trong mắt Mạc Đình Kiên hiện vẻ bực bội, đưa tay bế Mạc Hạ lên.
Có thể là trước đây đã từng ôm Mạc Hạ, cho nên lúc anh ôm bé, động tác thuần thục đến nỗi khiến anh kinh ngạc.
Mạc Đình Kiên cố hết sức làm cho giọng điệu mình dịu dàng một chút: “Đừng khóc.”
Mạc Hạ khóc mãi không dứt, nói đứt quãng: “Sao mẹ lại không đi… Ba… Ba không cho mẹ đi…”