Thẩm Sơ Hoàng chắc chắn là đưa ra cho Hạ Diệp Chi một câu đố khó.
Chuyện tình cảm, luôn không thể nói rõ ràng được.
Hạ Diệp Chi ngẫm nghĩ một lát, nói: “Thẩm Sơ Hoàng, suy nghĩ trên góc độ khác một chút, nếu như bây giờ tôi ở bên anh, nếu đổi lại anh là Mạc Đình Kiên, vậy anh có muốn để tôi tiếp tục làm bạn bè cùng anh ấy không?”
Nụ cười trên mặt Thẩm Sơ Hoàng nhanh chóng biến mất giống như là thủy triều rút đi.
Anh ta không còn duy trì được dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng trước đó nữa, sắc mặt anh ta trở nên hơi u ám.
Cổ họng của anh ta chuyển động hai lần, hơi ngẩng đầu lên nhìn vào màn đêm đen kịt, giọng nói trở nên hơi khàn khàn: “Anh thật sự hâm mộ Mạc Đình Kiên.”
Hạ Diệp Chi không muốn cùng anh ta tiếp tục cái đề tài này, một lần nữa cô đem áo khoác đưa cho anh ta: “Tối nay rất cám ơn anh.”
Thẩm Sơ Hoàng không nói gì thêm, chỉ đưa tay nhận lấy áo khoác Hạ Diệp Chi đưa tới.
Thấy Thẩm Sơ Hoàng nhận lấy áo khoác, Hạ Diệp Chi liền xoay người nhìn đi hướng khác.
Thẩm Sơ Hoàng nhìn bóng lưng Hạ Diệp Chi, hít sâu một hơi, xoay người, đi về phía hoàn toàn ngược lại với Hạ Diệp Chi.
…
Lúc Hạ Diệp Chi về đến nhà, đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Trên đường đi về có rất nhiều đèn xanh đèn đỏ, lúc về đến nhà đã là đêm khuya.
Cô kéo lê cơ thể mệt mỏi đi tới phòng tắm, sau khi tắm rửa xong, cô cho là rất nhanh mình có thể chìm vào giấc ngủ, nhưng lần đầu tiên lại mất ngủ.
Con người trong lúc mệt mỏi, cũng rất dễ dàng trở nên bi quan.
Hai mươi mấy năm qua, cuộc đời cô dường như đều là trải qua thăng trầm.
Hôn nhân, sự nghiệp, tình yêu, tình thân…
Cho tới bây giờ, đều không được trọn vẹn.
Hạ Diệp Chi một đêm trằn trọc…, ngày hôm sau dậy thật sớm, hẹn Thẩm Lệ đi xem xe.
Nếu như không so sánh cùng người có tiền như Mạc Đình Kiên, hiện tại cô cũng coi như có chút tài sản, mua một chiếc xe để thuận tiện cho việc đi lại.
Chọn xe xong, Hạ Diệp Chi liền trực tiếp lái đi đến nhà của Mạc Đình Kiên.
Lúc này, chắc là Mạc Đình Kiên không có ở nhà, cô chính là muốn tới gặp Mạc Hạ một chút.
Chỉ có điều, khi cô đến biệt thự của Mạc Đình Kiên rồi mới phát hiện ra Mạc Đình Kiên thế mà cũng ở nhà.
Hạ Diệp Chi mãi sau mới phát hiện, hôm nay không phải là ngày trong tuần, mà là… cuối tuần.
Cô đứng ở cửa phòng khách, nhìn người đàn ông đang lười biếng ngồi ở trên ghế sofa, nhất thời có chút luống cuống.
Cô nhìn bốn phía xung quanh một chút, không nhìn thấy bóng dáng Mạc Hạ đâu, liền sải bước đi qua, hỏi anh: “Hạ Hạ đâu?”
Mạc Đình Kiên giống như là không nhìn thấy cô, căn bản cũng không để ý cô.
Mạc Đình Kiên nhìn qua có vẻ khó gần và mạnh mẽ vô cùng, nhưng kỳ thật bên trong rất hẹp hòi.
Hạ Diệp Chi tưởng rằng anh vẫn còn để ý chuyện ngày hôm qua.
Cô ngồi xuống bên cạnh Mạc Đình Kiên, nghiêng đầu nhìn anh: “Em có việc bận phải làm, đương nhiên phải đưa Hạ Hạ đến chỗ của anh, dù sao anh cũng là ba của con bé.”
Chuyện này, cô cảm thấy mình cũng không có lỗi.
Cô yêu Mạc Hạ, sẵn lòng vì Mạc Hạ mà cố gắng, nhưng điều kiện tiên quyết cũng không phải là bắt cô hi sinh sự nghiệp của chính mình.
Trước tiên cô cần phải là Hạ Diệp Chi, tiếp theo mới là Mạc Hạ.
Cô cũng phải tính toán cuộc sống của mình, trước tiên cô muốn làm tốt Hạ Diệp Chi đã, sau đó mới có thể làm tốt mẹ của Mạc Hạ.
Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng, đứng dậy: “Đúng vậy, cùng mối tình đầu ôn chuyện xưa so với con gái quan trọng hơn rất nhiều.”
Hạ Diệp Chi sửng sốt mấy giây, chợt đứng dậy: “Có ý gì?”
Mạc Đình Kiên đem tờ báo ở trên bàn trà trước mặt ném xuống chân cô: “Biên kịch đang hot cùng mối tình đầu gặp lại, ôn chuyện cũ nối lại tình xưa, làm sống lại một đoạn giai thoại, cô Hạ em đối với tiêu đề tin tức này có cảm nghĩ gì?”
Cô Hạ…
Xưng hô lạ lẫm như thế, xem ra là vô cùng tức giận.
Hạ Diệp Chi nhìn anh một cái, đưa tay cầm tờ báo lên.
Trang đầu tờ báo, là ảnh chụp tối hôm qua cô bị phóng viên vây kín, Thẩm Sơ Hoàng đem áo khoác lên trên người cô.
Lúc Thẩm Sơ Hoàng choàng áo khoác cho cô, bởi vì ngạc nhiên nên cô ngẩng đầu nhìn anh ta.
Mà bài báo này viết, ánh mắt cô nhìn anh ta bị lý giải ra thành “Ẩn ý đưa tình” “Không nén nổi tình cảm” các loại từ ngữ nói về tình yêu.
Hạ Diệp Chi xem qua loa nội dung một chút, liền phát hiện người viết bài báo này là cố ý dẫn dắt mọi người.
Bài báo còn nhắc lại chuyện trước kia, chuyện Hạ Hương Thảo tố Hạ Diệp Chi cướp chồng sắp cưới của cô ta.
Chuyện cô thay Hạ Hương Thảo gả vào nhà họ Mạc, cũng không phải là bí mật gì, chỉ cần là người quan tâm, điều tra một chút là biết được.
Mà trước kia cô cũng từng thích Thẩm Sơ Hoàng, lại cũng là chuyện mà ai ai cũng biết.
Bạn bè của Hạ Diệp Chi vốn rất ít, ngoại trừ Hạ Hương Thảo sẽ rảnh rỗi đem chuyện này nói cho truyền thông, còn ai vào đây rảnh rỗi như vậy?
Hạ Hương Thảo thật sự là chỗ nào cũng nhúng tay vào.
Cô ta sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào có thể làm khó dễ Hạ Diệp Chi.
Lúc Hạ Diệp Chi đang nhìn tờ báo, Mạc Đình Kiên lại đang nhìn cô.
Anh nhìn thấy đầu tiên là Hạ Diệp Chi nhíu nhíu mày, nhưng rất nhanh sắc mặt cô liền tự nhiên trở lại, cũng không vội giải thích.
Sắc mặt Mạc Đình Kiên trầm xuống mấy phần, giữa lông mày lộ ra một luồng tà khí.
Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy có vật gì đó giống như muốn lao ra từ trong lồng ngực.
Có hơi không kìm nén được.
Hạ Diệp Chi xem hết bài báo, mới quay đầu nhìn về phía Mạc Đình Kiên.
Kết quả, cô vừa quay đầu, liền đối mặt với vẻ mặt âm trầm của Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi không kìm được rùng mình một cái.
Cô đưa trả lại bài báo, mím môi nói: “Cậu chủ Mạc không biết hiện tại một số người làm truyền thông thích nhất là đâm bị thóc chọc bị gạo sao? Bọn họ viết cái gì anh liền tin cái đó?”
Hạ Diệp Chi nói đến đây, khẽ cười một tiếng: “Không nhìn ra, cậu chủ Mạc lại ngây thơ như vậy đấy.”
Cô mở miệng một câu “Cậu chủ Mạc”, nghe vào trong tai Mạc Đình Kiên, chỉ cảm thấy vô cùng chói tai, sắc mặt tự nhiên cũng không được dễ nhìn.
Hạ Diệp Chi không cam lòng yếu thế cùng anh nhìn nhau.
Đột nhiên, Mạc Đình Kiên đưa tay giữ cằm của cô: “Hạ Diệp Chi, có phải em cho là, tôi luôn im lặng cho phép em xuất hiện ở xung quanh tôi, là em có thể không cần kiêng kỵ gì hay không? Em không khỏi cũng quá coi trọng bản thân mình rồi.”
Sức lực trên tay anh có chút mạnh, Hạ Diệp Chi cảm thấy hơi đau, nhưng cũng chỉ là nhíu nhíu lông mày, không hề lên tiếng.
Mạc Đình Kiên thấy thế, tăng thêm sức lực trên tay: “Không còn gì để nói? Hả?”
Hạ Diệp Chi chỉ chỉ tay anh đang giữ cằm của cô, ra hiệu hiện tại cô đã đau đến mức nói không ra lời.
Lông mày Mạc Đình Kiên nhăn lại, đột nhiên hất tay ra.
Anh buông lỏng tay, Hạ Diệp Chi liền đưa tay sờ lên cằm của mình, vừa rồi cô cảm thấy Mạc Đình Kiên là muốn bóp nát cằm của cô.
Mạc Đình Kiên thờ ở nhìn cô cắn môi nhẹ nhàng hít vào một hơi, ngược lại quay đầu về một bên.
Lúc này, Hạ Diệp Chi mới lên tiếng giải thích cùng anh: “Trước kia thật sự là em từng thích Thẩm Sơ Hoàng, nhưng mà…”
Cô còn chưa nói xong, liền bị Mạc Đình Kiên lạnh lùng đánh gãy: “Im miệng, tôi không muốn nghe, em đi đi.”
Câu đầu tiên đã khó nghe như vậy, anh lại càng không muốn nghe câu tiếp theo.
Anh không muốn nghe cô gái này kể chuyện về người đàn ông khác.
“Em…”
Đương nhiên Hạ Diệp Chi sẽ không để cho Mạc Đình Kiên rời đi như vậy, chỉ là, cô vừa mới mở miệng, Mạc Đình Kiên liền thô bạo kéo cô ra ngoài.