Người đàn ông đó thấy Thẩm Lệ lấy điện thoại ra muốn báo cảnh sát, cũng không bận tâm nói: “Cô hù dọa tôi? Cô nghĩ tôi sợ sao? Hả?”
Thẩm Lệ thực sự đã gọi điện cho cảnh sát, phớt lờ hắn và cô trực tiếp nói địa chỉ cho cảnh sát.
“Chết tiệt, con tiện nữ này thực sự đã gọi điện báo cảnh sát.” Hắn nói rồi túm lấy tóc Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ sớm đã xác định chính xác vị trí ghế sofa bên cạnh, cô trực tiếp ném Hạ Diệp Chi lên ghế sofa, lùi lại và dẫn người đàn ông đó qua một bên.
Hạ Diệp Chi vốn dĩ rất say, bị Thẩm Lệ làm như vậy nên đã tỉnh táo một chút.
Cô khẽ nheo mắt và nhìn thấy Thẩm Lệ đứng cách đó không xa, bao quanh là một đám người.
Lúc này, những người đó chỉ uy hiếp đe dọa Thẩm Lệ, không động thủ.
Tuy nhiên, Hạ Diệp Chi không biết rằng họ không động thủ, cô chỉ nghĩ rằng Thẩm Lệ bị ức hiếp, bất luận họ đang nói gì, cô loạng choạng đứng dậy, lấy chai rượu rỗng trên bàn ăn rồi đi qua đó.
Hạ Diệp Chi lúc này với bộ dạng say khướt, cầm chai rượu với nét mặt vô cảm, nhìn dáng điệu có vài phần làm người ta khiếp sợ.
Nhìn thấy cô với bộ dạng như vậy, những người bên cạnh nhao nhao lùi sang một bên, trông họ như có chút kiêng dè Hạ Diệp Chi.
“Mẹ nó, mày quỳ xuống gọi ba tiếng cha, bố mày có thể cân nhắc tha cho, còn nếu như mày…”
Khi Hạ Diệp Chi đi qua, hắn đang nói những lời khó nghe với Thẩm Lệ, Hạ Diệp Chi giơ chai bia lên, đập trực tiếp vào đầu hắn.
Người đó bị Hạ Diệp Chi đập cho đầu váng mắt hoa, lập tức ôm đầu và hét lớn: “Mẹ nó, đứa nào đập bố mày!”
Hạ Diệp Chi quăng chai rượu đi, cũng không biết lấy đâu ra sức mạnh nhấc ghế đập vào người hắn.
Hắn không có sự phòng bị, bị ghế đập cho ngã xuống đất.
Hạ Diệp Chi lần mò cái dĩa từ trên bàn ăn bên cạnh, bước tới và giẫm lên người hắn: “Mẹ nó, mày là ai? Bắt Thẩm Lệ gọi mày bằng cha sao? Cố Tri Dân còn phải gọi cậu ấy là tổ tiên, mày là cái thá gì? Sao? Mày nói đi, mày là cái thá gì?”
Thẩm Lệ đứng bên cạnh ngẩn người ra, không nói ra lời.
Hạ Diệp Chi là say thật hay say giả vậy?
Lần trước nhìn thấy Hạ Diệp Chi uống rượu say, hình như đó đã là chuyện rất lâu về trước rồi.
Lúc đó tuổi trẻ lông bông, Hạ Diệp Chi được cô dẫn đi làm không ít “việc tốt”.
Bị Hạ Diệp Chi giẫm lên người, mặt hắn biến sắc, vừa che đầu vừa hét lớn: “Bọn mày nhìn cái gì? Còn không mau đến giúp bố mày!”
Hạ Diệp Chi nghe thấy, nhếch môi cười nhạt, ánh mắt sắc bén như dao nhìn quanh mọi người xung quanh, cầm cái dĩa và chỉ về phía bọn họ: “Đừng ai qua đây, tôi bị bệnh tâm thần, nếu như tôi lỡ tay thì các người sẽ ra sao, tôi sẽ không bị bắt giữ.”
Những người đó bị Hạ Diệp Chi dọa, sợ chết không dám tiến lên.
Lúc này, người quản lý dẫn cảnh sát đến.
“Chính bọn họ đang gây rối ở đây.”
Thực ra người quản lý vừa nãy đã chú ý đến Thẩm Lệ và đám người này, nhưng một bên có rất nhiều người, người quản lý quyết đoán kịp thời, trực tiếp gọi cảnh sát đến.
Đồn cảnh sát cách đây không xa, bình thường họ lại đi tuần ở đây, vừa hay họ quen thuộc nơi này, liền đi thẳng tới đây.
Thẩm Lệ vừa nghe thấy cảnh sát đến, liền bước tới và kéo Hạ Diệp Chi lại.
Hạ Diệp Chi lúc này đã tỉnh rượu quá nửa, cô đẩy Thẩm Lệ ra: “Cô là ai? Đừng qua đây.”
Cô nói và đưa mắt ra hiệu cho Thẩm lệ, để Thẩm Lệ giả vờ như không quen cô.
Thẩm Lệ sẽ lên núi cùng đoàn làm phim vào ngày mai để quay phim, nếu như hôm nay cùng vào đồn cảnh sát, ngày mai có thể sẽ có tin tức lớn.
Thẩm Lệ vẫn còn muốn nói điều gì đó, Hạ Diệp Chi trực tiếp kéo người bị cô đánh đến gần cảnh sát.
Dáng vóc người bị cô đánh cũng không cao, gầy như một con khỉ, vì thế cô mới có thể kéo hắn ta.
Vị cảnh sát nhìn Hạ Diệp Chi, cô say rượu nhưng không bị thương, rồi quay lại nhìn người đàn ông không say rượu nhưng đầu lại nổi một cục u, sắc mặt kỳ lạ nói: “Đi theo tôi làm bản tường trình.”
Bằng cách này, Hạ Diệp chi đã đến đồn cảnh sát cùng với người đàn ông kia để viết bản tường trình.
Đến tới đồn cảnh sát, Hạ Diệp Chi rất hợp tác viết bản tường trình.
“Họ tên?”
“Hạ Diệp Chi”
“Bao nhiêu tuổi?”
“26 tuổi.”
“Nghề nghiệp?”
Hạ Diệp Chi nghĩ một lúc và nói: “Biên kịch.”
Cô có gương mặt xinh đẹp lại rất hợp tác như thế này, thái độ của cảnh sát đối với cô được xem là nhẹ nhàng,mềm mỏng.
Vị cảnh sát lật quyển sổ ghi chép trong tay sang trang mới nói: “Hãy nói về chuyện đã xảy ra.”
“Tôi đã uống quá nhiều, đi đường không chú ý nhìn, vô tình va phải anh ta, anh ta liền mắng chửi người. Anh biết là những người khi say rất khó kiểm soát được cảm xúc của bản thân, anh ta mắng chửi tôi thì thôi, còn mắng chửi cả gia đình tôi…”
Nửa đoạn trước là thật, nửa đoạn sau là bịa đặt.
Cô không có sự thành thạo trong diễn xuất như Thẩm Lệ, nhưng cô đã sắp xếp các lý do lại một cách có trật tự,mạch lạc.
Đó chỉ là một vụ án nhỏ bình thường và cảnh sát cũng không quan tâm lắm.
Cảnh sát nói: “Sự việc này chúng tôi sẽ đứng ra giảng hòa, đến lúc đó…”
Hạ Diệp Chi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô tiến gần lên phía trước, sáp đến trước mặt cảnh sát, nét mặt thần bí hỏi: “Tôi bị tạm giam phải không?”
Cảnh sát gật đầu, không hiểu gì nhìn cô: “Ừ.”
Nếu anh nhìn không nhầm thì biểu cảm trên gương mặt của người phụ nữ này dường như là…hưng phấn?
“Vậy có phải là tôi cần tìm một người tới bảo lãnh cho tôi không?” Hạ Diệp Chi nói xong: “Vậy trước tiên hãy để tôi gọi một cuộc điện thoại.”
Cô lấy điện thoại ra, nheo mắt tìm số điện thoại của Mạc Đình Kiên và gọi cho anh.
Lúc này đã mười giờ đêm.
Giọng Mạc Đình Kiên vang lên trong điện thoại với chút cảm giác mơ hồ.
Giọng anh vẫn rất hay nhưng những gì anh nói thì không hay lắm.
“Hạ Diệp Chi, em lại muốn chơi trò gì vậy?”
Lúc này Hạ Diệp Chi vẫn còn hơi say, cô dựa vào ghế nói: “Mạc Đình Kiên, em đang ở đồn cảnh sát, anh có muốn đến bảo lãnh em không?
Giọng cô giống như bình thường, chỉ có điều là nói chậm hơn một chút, lại liên hệ tới những gì cô nói, nghe có vẻ hơi đáng thương.
Lúc này, Mạc Đình Kiên vẫn đang trong phòng sách xử lý văn kiện, anh nghe thấy Hạ Diệp Chi nói vậy, tim đập mạnh và loạn nhịp một hồi mới xác nhận hỏi lại một lần nữa: “Em đang ở đâu?”
“Đồn cảnh sát, cảnh sát ở đây đều rất hung dữ…”
Người cảnh sát ngồi đối diện với Hạ Diệp Chi: “…”
Mạc Đình Kiên nhìn xuống, nhìn vào thời gian ở góc dưới bên phải của máy tính.
Mười giờ đêm, vào giờ này vẫn còn bảo anh tới đồn cảnh sát để bảo lãnh cho cô…
Mạc Đình Kiên cảm thấy rằng sự kiên nhẫn của cả đời mình đều đã dành cho Hạ Diệp Chi.
“Hạ Diệp Chi, tôi dựa vào đâu để đi bảo lãnh em? Câu chuyện với ý nghĩ kỳ lạ của em ngày càng không thực tế rồi đấy, tôi không có…”
“Em là người của anh, anh không tới bảo lãnh cho em thì ai có thể bảo lãnh cho em, anh mau đến đi, em đợi anh.”
Hạ Diệp Chi nói xong, cô đưa điện thoại lên trước mặt, đôi mắt nheo lại thành một đường may mới có thể nhìn thấy nút màu đỏ để cúp máy.
Cô cúp máy và phát hiện rằng vị cảnh sát ngồi đối diện cô đang nhìn cô bằng ánh kỳ lạ.