Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 46

Hạ Diệp Chi không đáp lại lập tức, Tiêu Thanh Hà vội lên tiếng giải thích: “Diệp Chi à, trước đây do mẹ quá bận liền thời gian ăn một bữa cơm với con cũng không có, con đừng trách mẹ mà.”

Nếu là trước đây, Tiêu Thanh Hà mà hẹn Hạ Diệp Chi dùng bữa, có lẽ cô đã vui đến muốn bay lên mây.

Bây giờ lại vịn cớ bận rộn, thật không có tâm chút nào.

Tiêu Thanh Hà là một bà chủ nhà, trong nhà có nhiều người làm như vậy bà ấy có thể bận rộn việc gì được chứ?

Cô nhớ rõ, từng có lần cô đã mua vé xem phim muốn cùng đi xem phim với Tiêu Thanh Hà, vốn bà ấy đã đáp ứng sẽ đi với cô.

Nhưng mà, đợi đến khi phim đã chiếu xong, cô cũng không đợi được Tiêu Thanh Hà đến.

Khi về nhà cô mới biết, nguyên nhân là do Hạ Hương Thảo uống say ở bên ngoài, Tiêu Thanh Hà vội đi đón Hạ Hương Thảo, tất nhiên là bỏ Hạ Diệp Chi lại một bên, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho cô, khiến cô đợi chờ đến khi phim đã chiếu xong.

Hạ Diệp Chi mở miệng, trong giọng nói trộn lẫn ý cười nhàn nhạt: “Được thôi, mẹ gửi địa chỉ cho tôi là được.”

Cô cúp máy, ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn cô của Thẩm Lệ.

Hạ Diệp Chi kinh ngạc: “Sao vậy?”

Thẩm Lệ giận nói: “Mẹ ruột của cậu lại hẹn cậu đi ăn sao? Cậu thật sự phải đi à?”

“Đi chứ.” Hạ Diệp Chi kéo Thẩm Lệ ngồi xuống sô pha, một giây trước khi Thẩm Lệ muốn nổi khùng mà bỏ đi thì cô mới chậm rãi nói: “Tớ có dự định của chính mình, cậu có mang theo “viên gạch” mà tớ nhờ cậu mang đến không?”

Thẩm Lệ: “Ở trong xe, bà đây đi lấy đưa cho cậu.”

Hạ Diệp Chi không mở được cửa phòng, nhưng đồ đạc của cô đều để bên trong, gọi người đến mở khóa cũng không biết phải đợi đến khi nào, cô chỉ đành nhờ Thẩm Lệ lúc đến đây mang theo một viên gạch để cô trực tiếp dùng nó phá cửa.

Thẩm Lệ vốn muốn giúp Hạ Diệp Chi ở lại phá cửa, nhưng trong hai năm này cô đang có xu thế nổi tiếng hơn, được một lúc thì người quản lý của cô lại đến tìm cô.

Trước lúc sắp đi, Thẩm Lệ lưu luyến không rời nói: “Diệp Chi à, lúc cậu phá cửa nhớ quay phim gửi cho tớ xem nhé.”

Hạ Diệp Chi: “…” Người hâm mộ của Thẩm Lệ có biết cô “như vậy không” hả?



Hạ Diệp Chi cầm viên gạch đến cửa phòng mình, giơ tay liền đập xuống tay khóa cửa, tiếng động vang hơi lớn.

Mạc Đình Kiên nghe tiếng đi tới liền trông thấy cô đang đập cửa, anh ngơ người một chốc, lập tức đưa tay lên day day cái trán, nở nụ cười khẽ.

Người phụ nữ này, thật là…khiến người ta khó mà đề phòng cho được mà!

Anh bước qua, vô cùng chuẩn xác giữ chặt cổ tay của cô, giọng nói khàn thấp: “không có anh họ ở nhà, cô có thể ngủ phòng anh ấy, còn việc phá hư cửa thì cô có tính đền được không?”

Hạ Diệp Chi cũng cảm thấy việc phá cửa đúng là không đúng đắn, do dự mà nói: “Nhưng đồ đạc của tôi đều ở bên trong rồi.”

“Lúc hai người kết hôn, đã có rất nhiều người tặng đồ dùng phái nữ cho đấy, tất cả đều được đặt trong phòng anh ấy.” Thật ra những thứ đó đều do thời gian gần đây anh bảo người mua để vào.

Hạ Diệp Chi không ngờ đến còn có việc như vậy, nhưng cô vẫn lắc đầu, vô cùng thẳng thắng nói: “Nhưng tôi không dám ngủ ở phòng anh ấy đâu.”

Lời này nói ra có thể bị “Mạc Gia Thành” chế giễu, nhưng không dám chính là không dám.

Mạc Đình Kiên cũng không ngờ cô sẽ nói ra lời như vậy, chẳng lẽ người phụ nữ luôn chống đối anh không phải là cô hay sao?

“Cho nên, vẫn là phá cửa đi, tôi tin anh ấy sẽ không đòi bồi thường cái cửa này đâu, anh ấy không nhỏ mọn vậy đâu.” Dù sao đã tặng điện thoại di động cho cô, những việc xảy ra trên mạng cũng không thấy anh ấy truy cứu gì, Hạ Diệp Chi cảm thấy anh ấy tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

Đôi mắt Mạc Đình Kiên lóe lên sự giật mình, sau đó cũng không nói gì nữa.

Cô nói, anh là một người hào phóng, anh còn nói được gì nữa đây?

Chỉ đành giúp cô phá cửa vậy.

Anh lấy đi viên gách trong tay Hạ Diệp Chi, đập xuống hai ba cái liền phá được cửa.

Hạ Diệp Chi cảm thấy “Mạc Gia Thành” không còn đáng ghét như trước nữa, cô híp đôi mắt nói: “Cám ơn.”

Mạc Đình Kiên không nói gì cũng không nhìn cô liền xoay người bỏ đi, bóng lưng nhìn như có chút…buồn bực?

Mạc Đình Kiên không đi được bao lâu, đã nhìn thấy vệ sĩ đi lên.

Mạc Đình Kiên liếc vệ sĩ một chút: “Không có việc gì cả.”

Ý anh muốn bảo anh ta xuống lầu đi.

Vệ sĩ lập tức xoay người xuống lầu, nhưng trong lòng anh ta lại thấy hơi nghi hoặc.

Tiếng động vừa nãy lớn như vậy, các anh em đều đoán là cậu chủ và cô chủ đánh nhau, anh ta còn cá cược ba trăm nghìn nữa, mà bộ dáng cậu chủ lại không giống đã cãi nhau với cô chủ…

Mạc Đình Kiên vừa vào phòng liền nhận được tin nhắn của Cố Tri Dân.

Anh ta gửi tin nhắn ghi âm hơn 40 giây, Mạc Đình Kiên nhấn nghe xong liền buông điện thoại xuống,

“Lúc này gửi tin cho cậu sẽ không làm phiền cậu đâu nhỉ? Tối qua như thế nào rồi? Những đồ vật mà trước đây gửi cho cậu đã phát huy được tác dụng rồi đúng không? Tôi nói này, nếu…”

Mạc Đình Kiên nghe đến đây liền ấn nút nguồn điện thoại khóa màn hình lại.

Đi đến phòng quần áo.

Phòng để quần áo rất rộng, một nửa là các loại quần áo cho nam, nửa khác là áo lông, váy các loại của nữ.

Hạ Diệp Chi có lẽ vô cùng chán ghét anh, nếu cô chú ý một chút sẽ phát hiện phòng anh ở là phòng ngủ chính, cũng sẽ phát hiện hai người “Mạc Gia Thành” và “Mạc Đình Kiên” chưa từng xuất hiện cùng lúc cả.

Cũng có thể nguyên nhân là do ấn tượng ban đầu khiến cô cảm thấy: “Mạc Đình Kiên” tuyệt đối không phải là một người bình thường.

Mạc Đình Kiên nhớ đến lúc ở phòng ăn, khi cô nghe được điện thoại là do “Mạc Đình Kiên” tặng thì đáy mắt cô ánh lên sự rạng ngời.

Trong khoảng khắc ấy, vậy mà anh lại thấy đố kỵ với chính mình.



Hạ Diệp Chi đóng cửa phòng rồi nằm lên giường.

Chiếc giường quen thuộc khiến cô thấy an tâm, cô nghỉ ngơi được một lúc rồi rửa mặt thay quần áo.

Đứng trước gương, cô chần chừ một lát rồi quyết định không đóng vai xấu nữa, như vậy quá phiền phức, mà cô cũng không tính toán muốn dùng bữa với Tiêu Thanh Hà.

Dù sao tối qua đã bị “Mạc Gia Thành” phát hiện, anh cũng không nói gì, vốn Mạc Đình Kiên cũng chưa thấy qua cô, thì giả xấu ngoài việc gây phiền phức cho cô cũng không còn tác dụng gì.

Có điều…

Cô nghĩ đến việc “Mạc Gia Thành” hôn cô sáng nay, nhớ đến cái hôn đó liền khiến cô mặt đỏ tim đập nhanh.

Xốc lại tinh thần Hạ Diệp Chi mới ý thức được bản thân vậy mà lại đang nhớ đến cái hôn của “Mạc Gia Thành”, vẻ mắt cô bỗng chốc trắng bêch.

“Mạc Gia Thành” là em họ của Mạc Đình Kiên, rốt cuộc cô đang nghĩ gì vậy chứ!

Đợi đến lúc cô thay xong quần áo bước ra, vẻ mặt vẫn vô cũng kém.

Trùng hợp, cô lại gặp “Mạc Gia Thành” ở đầu bậc thang.

Mạc Đình Kiên thấy sắc mặt cô kém như vậy liền hơi cau mày hỏi cô: “Không thoải mái ở đâu?”

Anh vừa nói vừa vươn tay muốn chạm vào trán cô.

Hạ Diệp Chi dường như hoảng sợ lập tức tránh xa anh, vội vàng hấp tấp mà nói: “Tôi không, không sao cả…”

Nói xong liền chạy đi thật nhanh.

Mạc Đình Kiên đứng tại chỗ, rũ mắt nhìn bàn tay còn vươn trong không khí, nửa ngày sau mới mặt mày ủ dột thu tay lại.

Anh bước đến tay vịn cầu thang, nhìn bóng lưng Hạ Diệp Chi đeo túi xách đang chạy trối chết, vẻ mặt liền trĩu xuống, nhưng rất nhanh anh lại thấy không yên lòng mà cất bước đi theo.
Bình Luận (0)
Comment