Đừng nói đến Lưu Chiến Hằng nữa, ngay cả những người cùng đến đây cứu người, trong ánh mắt cũng tràn đầy sự kinh ngạc.
Thân phận của Mạc Đình Kiên là gì chứ?
Đó là người ngậm thìa vàng trưởng thành, là cậu chủ lớn lên trong các gia đình giàu có hàng đầu.
Lại có thể về nông thôn nhập gia tùy tục như vậy, ngồi ở nơi này để ăn cơm.
Hạ Diệp Chi mấy ngày qua đã thấy nhiều lần rồi, vì vậy cũng không ngạc nhiên nữa.
Mạc Đình Kiên gắp một miếng dưa muối, vô tình gắp được một miếng đầu hành nhỏ. Anh ta cau mày muốn gắp hành ra. Hạ Diệp Chi nhanh chóng đẩy chiếc bát ra: “Đừng vứt đi, đưa cho em.”
Mạc Đình Kiên cau mày, đưa đầu hành vào bát cô.
Anh cũng không biết có thói xấu như thế. Hành tây, hành lá, chỉ cần là bất cứ thứ gì liên quan đến hành anh đều không ăn.
Cảnh này rơi vào mắt Lưu Chiến Hằng và đôi mắt anh không thể không sâu hơn vài phần.
Anh cảm thấy mình ngồi đây rất thừa thãi.
Mạc Đình Kiêu chắc hẳn nghĩ rằng anh là đồ ngu ngốc.
Lưu Chiến Hằng tự cười một mình, đứng dậy, đưa mọi người ra ngoài.
Hạ Diệp Chi nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên và thắc mắc nhìn Lưu Chiến Hằng, lẩm bẩm: “Sao lại ra ngoài vậy?”
Mạc Đình Kiên đặt một củ hành vào bát của cô: “Ăn sáng đi.”
Hạ Diệp Chi mấp máy môi, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói.
Cô ăn ít hơn đám người Mạc Đình Kiên, chẳng mấy chốc đã no.
Cô mang bát vào bếp, đi ra ngoài tìm Lưu Chiến Hằng.
Mạc Đình kiên và ông chú vẫn ngồi ở bàn ăn, từ trong nhà nhìn ra ngoài, họ có thể thấy Hạ Diệp Chi và Lưu Chiến Hằng đang đứng nói chuyện cùng nhau.
Họ người đang đứng rất gần, để sưởi ấm sao?
Nói chuyện cười gì với Lưu Chiến Hằng thế?
Mạc Đình Kiên mỗi lần nhìn thêm, nét mặt anh lại trở nên nặng nề hơn.
Người chú liếc nhìn anh rồi nhìn ra cửa lần nữa, với giọng điệu tò mò: “Chàng trai trẻ đó, đến đây để giành vợ cậu à?”
Mạc Đình Kiên vẻ mặt hờ hững nói: “Anh ta không xứng đáng để giành với cháu.”
“Nếu cậu đã biết rằng anh ta không xứng đáng, tại sao cậu vẫn còn nhìn anh ta với vẻ mặt muốn đánh nhau?” Người chú lắc đầu: “Đừng quá nôn nóng, đứa con gái như Chi Chi tốt biết bao nhiêu, đối với cậu thật lòng thật dạ, cậu đừng ở đó mà thần hồn nát thần tính nữa… ”
Mạc Đình Kiên im lặng một lúc, rồi lạnh lùng nói: “Cô ấy là một người phụ nữ chần chừ do dự”.
Muốn tái hôn với anh, mà vẫn còn vui đùa với những người đàn ông khác, bên cạnh còn có người để tâm đến như Lực Chiến Hằng.
Hừ!
Anh không thể nhìn thấy người phụ nữ này thật lòng thật dã chỗ nào.
Ông Chú: “…”
Ngoài cửa.
Hạ Diệp Chi đứng cạnh Lưu Chiến Hằng, đắn đo suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mặc dù em không hiểu tại sao anh lại cố tình khiêu khích Mạc Đình Kiên, nhưng em rất biết ơn vì đã đến tìm em.”
“Từng có duyên phận với nhau, việc này chẳng là gì cả.” Lưu Chiến Hằng mỉm cười, cúi đầu nhìn xuống đất, nói nhẹ nhàng.
Hạ Diệp Chi mím môi, không nói thêm gì nữa.
Chủ yếu là vì những gì cô muốn nói không phù hợp để nói ở đây.
Một lúc sau, cô nói: “Trở về thành phố Hạ Dương, em mời anh đi ăn tối.”
Lưu Chiến Hàng gật đầu đồng ý: “Được thôi.”
Hạ Diệp Chi cũng cười theo: “Cứ quyết định như thế nhé.”
“Trời cuối cùng cũng trong xanh rồi.” Giọng nói của ông chú vang lên.
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên cô đã nhìn thấy mặt trời.
Trời đã mưa rất lâu trong vài ngày vừa qua, đây là lần đầu tiên nhìn thấy mặt trời.
Lúc này, tiếng bước chân phát ra từ phía sau căn phòng.
Hạ Diệp Chi quay đầu lại, nhìn thấy Thời Dũng đãn theo người vội vã đi tới.
Thời Dũng nhìn thấy rất nhiều người ở trước mặt, ánh mắt lóe lên chút ngạc nhiên, sau khi liếc nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người của Hạ Diệp Chi.
Anh bước nhanh đến trước mặt Hạ Diệp Chi, kính cẩn chào một tiếng: “Thiếu phu nhân.”
“Trợ lý Thời.”
Hạ Diệp Chi mỉm cười, quản nhiên linh cảm của cô đã đúng.
Thời Dũng nhìn Hạ Diệp Chi, thấy rằng cô ổn, nhẹ nhõm thở ra một hơi rồi hỏi: “Cậu chủ đâu ạ?”
Hạ Diệp Chi liếc mắt về phía ngôi nhà, rồi kết luận: “Chắc là đang ở bên trong rửa chén bát”.
Thời Dũng dõi theo ánh mắt của cô, ánh mắt rơi xuống ngôi nhà ngói xanh hai tầng khiêm nhường: “…”
“Để tôi dẫn anh vào trong.” Hạ Diệp Chi nói xong, liền đi thẳng vào bếp.
Thời Dũng chỉ còn cách đi theo cô.
Mạc Đình Kiên quả nhiên ở trong nhà bếp rửa chén bát.
Anh đang đứng trước bếp, xắn tay áo rửa chén bát, nghiêm túc như những ngày thường phải xử lý giấy tờ.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi nhàu, mái tóc hơi rối, khác xa với một Mạc Đình Kiên thường ngày cực kỳ sang trọng và lịch sự.
Thời Dũng có chút không dám nhận ra anh, ngập ngừng gọi một tiếng: “Cậu chủ!”
“Đợi một chút, tôi phải rửa bát lại một lần nữa.” Mạc Đình Kiên dường như không ngạc nhiên đối với việc anh đến. Anh ta thậm chí không nhìn Thời Dũng, đổ nước bẩn từ trong nồi ra, đổ đầy nước một lần nữa, rửa bát lại thêm lần nữa
Sau đó, anh mới quay đầu nhìn Thời Dũng.
Nhìn thấy khuôn mặt anh, thời Dũng mới xác định đây là cậu chủa của nhà mình.
Anh khẽ gật đầu: “Cậu chủ, chiếc trực thăng đang đỗ trên bãi cỏ phía sau, anh có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Mạc Đình Kiên lau tay bằng khăn rồi hỏi anh ta: “Bên phía nhà Mạc thế nào rồi?”
Thời Dũng nghiêm túc báo cáo với anh: “Mọi thứ đều ổn cả, bọn họ đều tưởng rằng anh đi ra nước ngoài công tác, không có vấn đề gì khác, chỉ là tích tụ một ít giấy tờ.”
“Ừm.” Mạc Đình Kiên trả lời nhẹ, rồi tiện tay đặt chiếc khăn lại trên bếp, ngước mắt lên và nhìn ra cửa.
Bên ngoài cánh cửa, ông chú đang ngồi xổm trên một hòn đá để hút thuốc. Lưu Chiến Hằng lấy một chiếc bật lửa để giúp chú châm thuốc. Ông chú chỉ liếc anh ta một cái, rồi tự tìm hộp diêm của mình, châm điếu thuốc.
Cũng không biết Lưu Chiến Hằng nói gì với chú ấy. Anh ta nhướn mày và mấp máy môi, cũng không biết là đã nói những gì.
Mạc Đình Kiên thu ánh mắt lại, hỏi Thời Dũng: “Có mang tiền không?”
“Có mang.” Thời Dũng hiểu được ý nghĩa sâu sắc trong lời nói của Mạc Đình Kiên, lấy ra một chiếc ví da bò.
Ở nơi này, đương nhiên phải chuẩn bị mang theo tiền mặt, ngoài tiền mặt trong túi giấy, anh còn mang theo rất nhiều.
Mạc Đình Kiên cầm lấy ví da bò, đi về phía ông chú.
“Mạc Đình Kiên!” Hạ Diệp Chi biết anh sẽ làm gì, nhanh chóng giữ anh lại: “Chú sẽ tức giận mất.”
Ông chú là một người nóng tính cố chấp. Mặc dù đang sống trong cảnh nghèo khó, nhưng Hạ Diệp Chi biết rằng thứ ông thiếu không phải là tiền, mà là sự bầu bạn.
Cô có thể cảm nhận ra được, vài ngày vừa rồi cô và Mạc Đình Kiên ở đây, chú đã rất vui.
“Chú ấy sẽ không đâu.”
Mạc Đình Kiên liếc nhìn Hạ Diệp Chi, rồi đi ra ngoài.
Ông chú thấy Mạc Đình Kiên đi đến, đang nhướng mày cũng liền hạ xuống.
Mạc Đình Kiên đặt chiếc ví ba bò vào tay chú, cũng không biết đã nói những gì. Chú im lặng một lúc, gật đầu rồi nhận lấy.
Hạ Diệp Chi kinh ngạc, hỏi Thời Dũng cũng đang ngạc nhiên bên cạnh: “Trợ lý Thời, dựa trên sự hiểu biết của anh về Mạc Đình Kiên, anh cảm thấy anh ấy đã ông nói gì với chú vậy?”
“Nếu là ở thành phố Hà Dương, trong biệt thự của cậu chủ, tôi có thể đoán ra cậu chủ nói gì …”
Thời Dũng đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy mạng nhện trên mái nhà và khẽ nói: ” Cậu chủ nhập gia tùy tục ở nơi này vài ngày, tôi không thể đoán ra được anh ấy sẽ nói gì đâu.”