Lưu Chiến Hằng cười ôn hòa với Mạc Hạ: “Ngoan quá.”
Mạc Hạ vểnh môi, đem cây kẹo đưa cho Hạ Diệp Chi: “Mẹ giúp con mở ra.”
Hạ Diệp Chi nhận lấy, vừa giúp bé xé ra, vừa hỏi Lưu Chiến Hằng: “Sao trong phòng làm việc của anh lại có kẹo vậy?’
“Bệnh nhân của tôi ngoài người lớn còn có trẻ em.” Lưu Chiến Hằng nói một câu xong, hỏi thẳng cô: “Nói đi, tìm tôi có việc gì.”
Hạ Diệp Chi hơi ngẩn ra: “Tôi không thể tới tìm anh tán gẫu sao?”
“Cầu còn không được, nhưng em chỉ đến tìm tôi để tán gẫu thôi sao?” Nụ cười trên mặt Lưu Chiến Hằng không đổi, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra ánh mắt đã nhìn thấu hết tất cả.
Hạ Diệp Chi bất đắc dĩ thở dài: “Anh nói như vậy khiến tôi rất xấu hổ, tôi thật sự có việc tìm anh.”
Cô nói xong, lấy từ trong túi xách thư mời kia đưa cho Lưu Chiến Hằng.
“Thứ sáu, Mạc Đình Kiên tổ chức dạ tiệc, hy vọng anh có thể tới tham gia.”
Lưu Chiến Hằng nhìn thư mời một cái thần sắc không đổi: “Mạc Đình Kiên bảo em đưa cho tôi.”
Ánh mắt Hạ Diệp Chi sáng lên, nhìn anh không nói gì.
“Em biết tôi và Mạc Đình Kiên xưa nay không hợp, đương nhiên sẽ không đặc biệt mời tôi tới tham gia dạ tiệc của anh ta, chắc hẳn anh ta bảo em đưa cho tôi.”
Lưu Chiến Hằng cong môi cười một tiếng, vẻ mặt có chút đùa giỡn: “Mạc Đình Kiên người này, cũng thật thú vị, rõ ràng hận đến mức không muốn em gặp tôi, còn đích thân để em tới đưa thư mời cho tôi cũng không biết có ý gì.”
Hạ Diệp Chi phát hiện, những người đàn ông cô quen, không một ai hiền lành.
Lưu Chiến Hằng lai lịch không rõ, cũng thông minh hơn người, nhìn thì thấy không có ý xấu với cô, nhưng Hạ Diệp Chi biết, mỗi việc Lưu Chiến Hằng làm, đều không có khả năng là vô duyên vô cớ.
Giống như Mạc Đình Kiên mỗi chuyện anh làm cũng không phải vô duyên vô cớ.
Hạ Diệp Chi khẽ cau mày trầm tư trong chốc lát, nghĩ tới gì đó, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Lưu Chiến Hằng chú ý đến sắc mặt thay đổi của cô: “Sao vậy?’
“Không có gì.” Hạ Diệp Chi nhếch khóe miệng, cười có chút miễn cưỡng: “Tôi còn có việc đi về trước, gặp lại sau.”
“Tôi tiễn em, lái xe tới sao?” Lưu Chiến Hằng cũng đứng lên, cầm lấy áo khoác sau ghế, đi theo Hạ Diệp Chi ra ngoài.
Hạ Diệp Chi nói: “Không cần tiễn nữa, tôi lái xe tới.”
“Tôi tiễn bọn em ra ngoài.”
Lưu Chiến Hằng không nghe Hạ Diệp Chi, còn tiễn hai mẹ con cô lên xe.
Lúc quay về, cô gái ở quầy lễ tân cười trêu chọc anh: “Bác sĩ Lưu, cô Hạ đặc biệt tới thăm anh sao.
“Đúng vậy, đặc biệt tới thăm tôi, ngồi không tới mười phút đã đi rồi.” Lưu Chiến Hằng tiếp nhân lười nói của cô ấy, cũng không tức giận.
Anh trở về phòng làm việc, nụ cười trên mặt mới nhạt dần.
Ngồi xuống ghế phía sau bàn làm việc, Lưu Chiến Hằng cong môi cười lạnh một tiếng.
Ánh mắt anh dừng trên thư mời, bình tĩnh nhìn mấy giây, ngay sau đó dời tầm mắt đi.
Mạc Đình Kiên thế này là muốn một mũi tên trúng hai con nhạn a.
Anh ta không chỉ đang thăm dò Hạ Diệp Chi, cũng đang thăm dò anh.
Nếu người ta đã tìm đến cửa rồi, anh đương nhiên cũng phải nghênh chiến.
……….
Hạ Diệp Chi trên đường trở về, tốc độ lái xe hơi nhanh.
Mạc Hạ ngồi ghế sau, ăn kẹo xong đã ngủ rồi.
Lúc xe tới dưới chung cư, xe của Mạc Đình Kiên cũng đúng lúc đang lái tới.
Hạ Diệp Chi nhìn thời gian, vừa đúng năm rưỡi.
Mạc Đình Kiên vừa mới tan làm.
Cô mở cửa xuống xe, Thời Dũng ở bên kia cũng đúng lúc xuống xe giúp Mạc Đình Kiên mở cửa xe, vừa xuống xe liền nhìn thấy Hạ Diệp Chi.
Hai người cách đó nhìn nhau, sắc mặt không phải rất tốt.
Thời Dũng nhìn thấy Hạ Diệp Chi, lại nhìn nhìn Mạc Đình Kiên, thử mở miệng thăm dò: “Cậu chủ?”
Sắc mặt Mạc Đình Kiên nghiêm túc: “Cậu đi về đi.”
Sau khi Thời Dũng rời đi, Mạc Đình Kiên mới bước về phía Hạ Diệp Chi: “Hạ Hạ đâu?”
Giọng điệu và ngữ khí của anh không khác gì bình thường, nhưng con ngươi của anh đã bán đứng anh, trong con ngươi đen của anh như có dòng nước đang cuồn cuộn chảy.
“Ngủ rồi.”
Hạ Diệp Chi quay người, mở cửa ghế sau, cúi người ôm Mạc Hạ ra.
Tay cô mới duỗi ra, Mạc Đình Kiên đã bắt lấy cổ tay cô: “Để anh ôm.”
Anh nói xong, còn bổ sung thêm một câu: “Gần đây con bé mập hơn rồi.”
“Sao lại nói con nít mập? Con bé đây là thể trọng khỏe mạnh.” Hạ Diệp Chi trừng anh một cái, nhưng vẫn lui qua một bên.
Mạc Đình Kiên tháo dây an toàn sau ghế, ôm Mạc Hạ ra ngoài.
Mạc Hạ ngủ rất say, lúc được Mạc Đình Kiên ôm lên cũng không tỉnh.
Mạc Hạ nằm bò trên vai Mạc Đình Kiên, cánh tay Mạc Đình Kiên khỏe, một tay đã ôm chặt Mạc Hạ.
Hạ Diệp Chi đi phía sau, đóng cửa xe, khóa xe rồi mới đi theo.
Lúc cô đuổi theo Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên đã nhấn nút thang máy.
Cô đứng sau Mạc Đình Kiên cách khoảng nửa bước, cùng anh đợi thang máy.
Giữa hai người có chút khoảng cách tuy rằng không xa, nhưng Mạc Đình Kiên cảm nhận được, Hạ Diệp Chi muốn giữ khoảng cách với anh.
Anh hơi cau mày, con ngươi cũng tối đi. Cho đến khi vào nhà, hai người cũng không có một câu hỏi han dư thừa nào.
Mạc Đình Kiên ôm Mạc Hạ vào phòng ngủ, lúc đi ra, thì thấy Hạ Diệp Chi không đi làm cơm, mà ngồi trên sofa, bộ dạng muốn nói chuyện với anh.
Mạc Đình Kiên đi tới, ngồi xuống đối diện cô.
Hạ Diệp Chi giương mắt, mặt không cảm xúc nhìn về phía anh.
Mạc Đình Kiên vẫn là vẻ mặt lạnh băng, mặt không đổi sắc như cũ, muốn anh chủ động mở miệng là chuyện không thể.
Hạ Diệp Chi không có kiên nhẫn mở miệng: “Thư mời dạ tiệc, em đã đích thân đưa cho Lưu Chiến Hằng rồi, anh vừa lòng chưa?”
Giọng cô vốn dĩ mềm mại, nhưng lúc cô ý nói như vậy, nghe lại có mấy phần khó chịu.
Mạc Đình Kiên sắc mặt bỗng nhiên lạnh lẽo, đưa tay thô lỗ kéo cà vạt, động tác nhìn hết sức phiền não.
Anh ném cà vạt qua một bên, giọng lạnh lẽo: “Có cơ hội danh chính ngôn thuận gặp anh ta, người nên thỏa mãn không phải em sao?”
Anh ngay cả tên Lưu Chiến Hằng cũng không muốn nhắc đến, nhắc đến chỉ cảm thấy tức giận.
Ánh mắt Hạ Diệp Chi ảm đạm đi mấy phần.
Quả nhiên, giống với lúc trước cô nghĩ, Mạc Đình Kiên chính là đang thăm dò cô.
Chuyện liên quan đến cô, anh trước giờ không phải người độ lượng gì, vì vậy anh không thể chỉ đơn thuần kêu cô đưa thư mời cho Lưu Chiến Hằng.
Anh là đang thăm dò Hạ Diệp Chi.
Đối với anh, anh và Lưu Chiến Hằng bất hòa, Hạ Diệp Chi chính là không nên qua lại với Lưu Chiến Hằng nữa.
Không cần Mạc Đình Kiên trực tiếp nói ra, lúc này Hạ Diệp Chi cũng có thể đoán được suy nghĩ trong lòng anh.
Bây giờ khẳng định anh cảm thấy, cô đồng ý đích thân đi đưa thư mời, chứng tỏ cô đối với Lưu Chiến Hằng có suy nghĩ khác, nếu như cô không đi, ngược lại mới chứng minh cô thật lòng.
Hạ Diệp Chi cảm thấy vô cùng nực cười, đồng thời lại thấy có chút thảm thương.