Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 507

“Tớ đi trước nhé.”

Ánh mắt bình tĩnh của Hạ Diệp Chi đặt trên người Mạc Đình Kiên, lúc cô nói chuyện không hề rời mắt, nhưng Thẩm Lệ biết, lời này là Hạ Diệp Chi nói với mình.

“Xin lỗi không tiếp được.” Lưu Chiến Hằng gật đầu với Thẩm Lệ, rồi cùng Hạ Diệp Chi đi về phía Mạc Đình Kiên.

Thẩm Lệ trợn to mắt, trơ mắt nhìn Hạ Diệp Chi thật sự kéo tay Lưu Chiến Hằng, đi về phía Mạc Đình Kiên cả người đều có chút choáng váng.

Cô ấy nhỏ giọng khuyên nhủ: “Diệp Chi? Cậu làm gì vậy?”

Bình thường Hạ Diệp Chi là người vô cùng dịu dàng, chỉ có khi thật sự bị chọc giận, mới có thể bắt đầu làm ra vài hành động tương tự như phản kích.

Hiển nhiên, chuyện lần này Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi cãi nhau không đơn giản như vậy.

Mà Mạc Đình Kiên để Tô Miên ngồi bên cạnh anh, Hạ Diệp Chi cũng thật sự tức giận rồi, cho nên mới phải kéo Lưu Chiến Hằng đi cùng.

Thẩm Lệ cảm thấy hành động này thật ra có chút ấu trĩ.

Nhưng nghĩ đến lát nữa sau khi Mạc Đình Kiên nhìn thấy hai người đi đến, có lẽ sẽ xuất hiện vẻ mặt nổi giận lôi đình, lại cảm thấy có chút kích thích.

Hạ Diệp Chi nghe Thẩm Lệ nói, quay lại nhìn cô ấy lộ ra ý cười động viên, ra hiệu cô có chừng mực.

Thẩm Lệ thấy thế, cũng chỉ đành coi như thôi, xen lẫn trong đám người hứng thú bừng bừng nhìn về phía bên kia, muốn đến xem náo nhiệt.

Vừa rồi Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ cùng nhau đứng ở góc nhỏ, người ở đây đều chỉ vội vàng quan tâm Mạc Đình Kiên, đương nhiên không có ai nhìn thấy cô.

Mà bây giờ cô đi ra từ trong góc, còn trực tiếp đi đến chỗ Mạc Đình Kiên, tự nhiên cũng là thu hút sự chú ý của người bên ngoài.

“Cô gái kia là ai vậy? Xinh đẹp quá.”

“Nhìn khá quen.”

“Ôi chao, đây không phải là Hạ Diệp Chi, vợ trước của cậu chủ nhà họ Mạc sao? Các người không nhận ra cô ấy nữa sao?”

“Người trước kia lên hot search sao?”

“Tôi thấy cô gái này da mặt cũng đủ dày, đã ly hôn với cậu chủ nhà họ Mạc ba năm, anh ta đã có vị hôn thê, còn mặt dày mày dặn tiếp cận không tha…”

“Lần này cậu chủ nhà họ Mạc cố ý tổ chức tiệc tối, dẫn ba mình tới, lại đưa vị hôn thê tới, không phải là muốn cho cô ấy danh phận đó chứ?”

“Vậy tôi lại không có cơ hội sao?”

“Tôi nói…”

Hạ Diệp Chi kéo cánh tay Lưu Chiến Hằng, mắt nhìn thẳng đi về phía trước.

Bọn họ nói những câu kia, cô đều nghe rõ cả.

Những cô gái này trong lòng nghĩ gì, cô cũng đều rõ cả.

Làm người trong cuộc, cô quá rõ ràng sự tình bên trong, bọn họ không thể ảnh hưởng đến cô.

Sau khi Tô Miên ngồi bên cạnh Mạc Đình Kiên, vẫn nhẹ giọng nói gì đó.

Tuy đã ba mươi tuổi, nhưng Tô Miên bảo dưỡng rất tốt, cử chỉ tao nhã, ngồi ở chỗ đó cũng là cảnh đẹp ý vui.

Mạc Đình Kiên không nói chuyện với cô ta, nhưng trên mặt cũng không lộ ra vẻ không kiên nhẫn gì, biểu hiện lãnh đạm không khác gì đối với người bình thường.

Chỉ là, lúc anh chuyển mắt qua thấy Hạ Diệp Chi kéo Lưu Chiến Hằng đi về phía mình, đôi mắt anh vốn dĩ không có hứng thú chấn động gì đột nhiên co rút nhanh.

Đôi mắt vốn thâm sâu, trong nháy mắt tựa như có sóng ngầm chuyển động bên trong.

Hai người từ xa nhìn nhau, lập tức hết sức ăn ý rời mắt.

Hạ Diệp Chi hơi cúi đầu, câu môi nở nụ cười, chỉ là nụ cười kia không hiện trong đáy mắt.

Lưu Chiến Hằng bước chậm lại, than nhẹ một tiếng, dùng giọng chỉ có hai người nghe thấy nói: “Cần gì chứ?”

Hạ Diệp Chi sửng sốt một chút.

Cô hiểu ý Lưu Chiến Hằng muốn nói.

Lưu Chiến Hằng muốn hỏi cô, cần gì phải dùng cách ấu trĩ này đến chọc giận Mạc Đình Kiên?

Có lẽ phụ nữ ở phương diện tình cảm đều thiếu lí trí.

Từ trước tới nay cô luôn nói Mạc Đình Kiên ấu trĩ, giờ cô không phải cũng ấu trĩ sao?

Cô đã chạy tới đây rồi, tự nhiên không còn đường lùi nữa.

Thật ra khoảng cách giữa cô và Mạc Đình Kiên không xa, chỉ có điều cô và Lưu Chiến Hằng lại đi thật chậm, cho nên mới lâu như vậy.

Cuối cùng, cô và Lưu Chiến Hằng cũng tới trước mặt Mạc Đình Kiên.

Có không ít người đang vây quanh Mạc Đình Kiên nói chuyện, nhưng những người này nói chuyện, đều thầm hiểu giữ khoảng cách với Mạc Đình Kiên, giống như sợ quấy nhiễu đến anh.

Sau khi Hạ Diệp Chi tới, cùng lúc mọi người thấy cô, thân phận của cô đã không còn là bí mật.

Bọn họ thấy Hạ Diệp Chi đi tới, đều không hẹn mà cùng nhau lui sang một bên, nhường ra một con đường cho Hạ Diệp Chi đi tới.

Sau khi Hạ Diệp Chi đi tới, còn khá tao nhã nói tiếng cảm ơn với những người đã nhường đường cho cô.

Gương mặt Hạ Diệp Chi xinh đẹp, cho dù cô đã qua tuổi trưởng thành, gương mặt thay đổi nhiều, lại trải qua nhiều chuyện như vậy, vẻ đẹp của cô bị mài đến càng thêm có ý vị, lúc chăm chú cười với một người, nhìn càng thêm rực rỡ, khiến không ai có thể lơ là.

Người được cô nói cảm ơn, vẻ mặt hốt hoảng đáp lại một câu: “Đừng khách sáo.”

Lúc này Hạ Diệp Chi mới quay đầu lại, trong tiếng hít thờ của quần chúng, đi vào khu vực nguy hiểm mà bọn họ không dám bước vào, đứng cách Mạc Đình Kiên một khoảng, hơi mở miệng, tiếng nói chậm rãi nghe có chút tản mạn: “Ngài Mạc, đã lâu không gặp.”

Mạc Đình Kiên tựa lưng vào ghế, hơi ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đen như mực bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, khóe miệng dường như có ý cười lộ ra.

Cười?

Mạc Đình Kiên không phải người thích cười, chuyện khiến anh vui vẻ mà cười rất ít, lúc anh tức điên mà cười lại nhiều hơn.

Trước mắt thật giống như cũng không có chuyện gì đặc biệt vui vẻ đáng để anh phải cười.

Hạ Diệp Chi cũng nở nụ cười: “Sao vậy? Ngài Mạc biết tôi sao?”

Dứt lời, cô nâng cằm lên: “Có cần tôi tự giới thiệu mình không?”

Thời Dũng vừa chào hỏi một đám khách mời, lúc anh ta nhìn thấy Hạ Diệp Chi đi tới, liền vội vã chạy lại.

Anh ta đi tới nhìn một chút, liền phát hiện bầu không khí giữa hai người không đúng, hơn nữa lời này của Hạ Diệp Chi, trong lòng anh âm thầm kêu không ổn.

Nhất thời Mạc Đình Kiên cũng không mở miệng nói chuyện, Thời Dũng nhìn có chút sốt ruột, vừa mới dự định mở miệng, lại bị Mạc Đình Kiên lạnh lùng liếc một cái.

Cái nhìn này của Mạc Đình Kiên có ý nhắc nhở hết sức rõ ràng, anh đây là không cho Thời Dũng nhúng tay.

Sau đó, anh chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nhìn Hạ Diệp Chi, giọng điệu lạnh lùng như nói chuyện với người xa lạ: “Tự giới thiệu mình thì không cần, vừa nhớ lại cô là ai rồi.”

Lúc này Hạ Diệp Chi còn kéo Lưu Chiến Hằng, nghe Mạc Đình Kiên nói xong, tay cô không tự chủ được dùng sức, cánh tay Lưu Chiến Hằng bị cô nắm đến đau đớn, nhưng anh ta chỉ hơi nhíu mày, vẻ mặt cũng không rõ ràng.

Sự chú ý của Hạ Diệp Chi lúc này đều đặt trên người Mạc Đình Kiên, cũng không chú ý đến Lưu Chiến Hằng.

Vừa rồi Mạc Đình Kiên đang ngồi, cô đang đứng, có lẽ vì nguyên nhân nhìn xuống, nên cũng không cảm thấy đặc biệt áp lực.

Giờ Mạc Đình Kiên đứng lên, cô lại phải ngước đầu mới có thể nhìn mặt anh, chiều cao dưới áp chế, vẻ này trên người anh tự nhiên thành khí thế áp ra đến.

Đó là hơi thở riêng thuộc về Mạc Đình Kiên.

Có chút lạnh, có chút bá đạo.

Hạ Diệp Chi không khỏi lui vể sau một bước: “Thật sao? Vậy thì tốt.”

Bình Luận (0)
Comment