Mạc Đình Kiên nghe thấy lời Hạ Diệp Chi liền cười bí hiểm lấy điện thoại ra.
Anh ở trước mặt Hạ Diệp Chi tìm trong điện thoại một đoạn ghi âm.
“Gả cho anh được không?”
“Ừm…”
Giọng người đàn ông dịu dàng như nước nhưng Hạ Diệp Chi nghe ra được đích thực là giọng Mạc Đình Kiên.
Mà giọng nói mềm mại đáng yêu trả lời kia…
Trên mặt Hạ Diệp Chi hiện lên vẻ mất tự nhiên, ngước mắt lên lại bắt gặp ánh mắt Mạc Đình Kiên đang nhìn cô. Cô nhìn điện thoại anh rồi nắm chặt ngón tay lại, nhân lúc Mạc Đình Kiên không chú ý đưa tay cướp điện thoại trong tay anh.
Nhưng với khả năng quan sát của Mạc Đình Kiên sao có thể không nhìn ra Hạ Diệp Chi muốn cướp điện thoại được.
Anh nhẹ nhàng tránh được tay Hạ Diệp Chi, cất lại điện thoại vào túi.
Sau đó còn ung dung hỏi cô: “Nghe thấy chưa?”
Hạ Diệp Chi mím môi, nói: “Cái này không tính!”
Mạc Đình Kiên cũng không nói nhiều, chỉ hỏi cô: “Lời này không phải chính miệng em nói sao?”
“…” Hạ Diệp Chi trầm mặc. Giọng nói đó đúng là của cô, lời cũng là do cô nói.
Nhưng tối qua trong tình huống như vậy, cô căn bản không nghe rõ câu hỏi của Mạc Đình Kiên cũng không phải đang trả lời câu hỏi của anh.
Hạ Diệp Chi cắn môi, mắng một tiếng: “Đê tiện!”
“Cho dù em mắng xong thì cũng là do bản thân em tự đồng ý.” Mạc Đình Kiên bị cô mắng không những không tức giận mà còn ưỡn ngực hôn lên mặt cô.
Hạ Diệp Chi quay đầu đi, vung tay lên đẩy trán Mạc Đình Kiên khiến đầu anh lùi về sau.
“Bây giờ em không muốn nhìn thấy anh!”
Mạc Đình Kiên cười nhẹ: “Không sao, dù gì sau này ngày nào cũng sẽ gặp mặt.”
Hạ Diệp Chi sắp bị anh chọc cho tức đến phải cười rồi. Người đang ông này có biết hai từ “liêm sỉ” viết như nào không?
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
“Anh đi mở cửa.” Mạc Đình Kiên đứng lên, chủ động đi mở cửa,
Khi Hạ Diệp Chi đi ra đã thấy Mạc Đình Kiên đang bày đồ ăn sáng lên bàn, nhãn hiệu trên túi đồ ăn có ghi Kim Hải.
Có lẽ Mạc Đình Kiên đã gọi điện cho bên Kim Hải mang đồ ăn sáng tới đây.
Mạc Đình Kiên nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu nhìn cô: “Ăn sáng thôi.”
Hạ Diệp Chi đi tới, im lặng không nói lời nào ngồi xuống.
Trong suốt quá trình ăn sáng, Hạ Diệp Chi không nói câu nào.
Mạc Đình Kiên thì ngược lại, hiếm lắm mới nói nhiều như vậy, thi thoảng lại nói với cô gì đó.
Hạ Diệp Chi mặc dù làm bộ xem nhẹ anh nhưng thật ra đều để lời anh nói vào tai.
“Anh đã để Thời Dũng đi chuẩn bị, sắp xếp ổn thỏa lịch trình trong mấy ngày tới để chúng ta đi chọn áo cưới.”
“Nếu như em muốn để cô Thẩm đi cùng cũng được…”
Hạ Diệp Chi từ đầu đến cuối đều mang vẻ mặt lãnh đạm nhưng Mạc Đình Kiên lại rất tỉ mỉ, nghiêm túc nói với cô những điều này.
Sau khi ăn sáng xong, Mạc Đình Kiên liền rời đi.
Lúc này Hạ Diệp Chi mới có thời gian gọi cho Thẩm Lệ.
“Diệp Chi, cậu không sao chứ? Sao không nhận điện thoại suốt vậy?” Thẩm Lệ đầu dây bên kia vô cùng yên tĩnh, hiển nhiên là ở một nơi thoáng đãng, rộng rãi nhận điện thoại của cô.
Hạ Diệp Chi hỏi: “Cậu đang ở đâu vậy?”
“Tớ đang ở ngoài xua đuổi thông cáo. Vừa mới sáng sớm nhìn thấy tin tức trên mạng tớ liền gọi ngay cho cậu nhưng gọi mãi mà không được.”
Lúc này, bên phía Thẩm Lệ truyền đến một giọng nói xa lạ: “Chị Thẩm, bắt đầu rồi.”
Giọng nói ấy nghe có vẻ ở hơi xa.
Hạ Diệp Chi sợ làm lỡ việc của cô ấy nhanh chóng nói: “Tớ không sao, cậu làm việc đi.”
“Không phải, Diệp Chi, tớ muốn nói không phải điều này.” Giọng Thẩm Lệ trở nên nghiêm túc sau đó rơi vào trầm mặc.
Hạ Diệp Chi đoán cô ấy đang nhìn xem xung quanh có người hay không, phòng trừ có người nghe được lời sau đó.
“Trước kia tớ nhìn thấy tin tức kia xuất hiện sớm nhất là vào rạng sáng. Trước đó Cố Tri Dân nói cho tớ, chuyện này anh ấy và Thời Dũng đã sớm xử lý rồi nhưng đến giờ vẫn chưa ngăn được. Điều này nghĩa là sau lưng đám truyền thông còn có chỗ dựa nhưng cụ thể là ai thì không rõ, trước giờ không có ai dám đối đầu với Mạc thị!”
Trong giọng nói Thẩm Lệ cũng có chút tò mò.
Hạ Diệp Chi ban nãy mới chỉ nhìn qua tin tức một chút cũng không biết bên trong còn có chuyện này.
“Không sao đâu, cậu làm việc trước đi.” Hạ Diệp Chi lên tiếng trấn an Thẩm Lệ: “Những người đó trước kia chỉ không dám đối đầu với Mạc thị không có nghĩa là bọn họ không muốn. Bây giờ cho dù có người chống lưng, cậu nghĩ Mạc Đình Kiên không xử lý được sao?”
“Cũng phải.” Thẩm Lệ ngẫm nghĩ, cũng không có chuyện gì mà Mạc Đình Kiên không giải quyết được.
Cúp điện thoại, Hạ Diệp Chi lại lên mạng xem tin tức.
Trên Facebook cũng đã trở thành hot search, phía sau còn có hai ba đề tài đều là nói về cô và Mạc Đình Kiên còn có Tô Miên và Mạc Hạ.
Nhưng trọng điểm đều nghiêng về tình cảm ba người là cô, Mạc Đình Kiên và Tô Miên.
Cảm giác ba người họ có xích mích đã chiếm ba đề tài còn có một đề tài nữa chủ yếu nói về Mạc Hạ.
Cô không hề quan tâm đến ba đề tài trước, chỉ nhấn vào đề tài “Con gái Mạc Đình Kiên”.
“Mạc Đình Kiên thật sự có con gái rồi sao?”
“Thật là ngưỡng mộ con gái anh ấy quá đi, tôi cũng muốn có một người ba nhiều tiền như vậy. Nhìn Mạc Đình Kiên bế cô bé ấy liền cảm thấy anh thật sự rất cưng cô bé nha, đây chính là công chúa trong truyền thuyết đi! Muôn vàn sủng ái và tài phú!”
“Từ tư thế Mạc Đình Kiên bế cô bé có thể nhìn ra được, anh đang cố ý che mặt cô bé đi, đây là sợ người khác nhìn thấy sao? Theo lý mà nói tối qua trong yến tiệc, người của Mạc Đình Kiên chắc chắn sẽ ngăn ngừa đám phóng viên trà trộn vào. Lúc đó anh ấy không biết có phóng viên ở đó nên mới che kín mặt con gái đi như vậy, vì sao anh ấy lại sợ người khác nhìn thấy con gái mình như vậy? Là vì con gái quá xấu sao…”
Hạ Diệp Chi không đọc hết nữa mà nhấn vào xem tường của nick này.
Trên tường nick này dường như toàn bộ đều là đăng chuyện riêng của các ngôi sao, tất cả những chuyện xiêu vẹo lệch lạc gì đó đều đưa hết lên Facebook.
Đây là một blogger mù quáng.
Mà dưới bài đăng nói Mạc Hạ không xinh đẹp đã có đến gần một vạn lượt bình luận.
Hạ Diệp Chi nhấn đọc bình luận.
Không nghĩ đến bình luận hot hàng đầu lại là mắng chửi chủ thớt.
“Chủ thớt cọ sát nhiệt độ chết trí chướng XX.”
“Một người trưởng thành lại lên mạng nói một đứa bé xấu xí, cô không cảm thấy trái lương tâm à?”
“Cho dù con gái Mạc Đình Kiên có xấu nhất thế giới thì người ta có ông bố là Mạc Đình Kiên cũng đã thành công nhất rồi.”
“Chủ thớt mắc bệnh đau mắt đỏ giai đoạn cuối, đã giám định xong.”
“… Tôi cảm thấy chủ thớt nói cũng có lý. Nếu như đứa bé mạnh khỏe bình thường thì vì sao đưa đến yến tiệc lại không cho người khác thấy? Còn không phải là vì xấu quá sợ người khác nhìn thấy sao?”
Hạ Diệp Chi nhìn dòng bình luận này cười lạnh một tiếng, thoát khỏi Facebook.
Cô nhớ đến lời Thẩm Lệ nói lúc trước, tin tức trên mạng và đề tài lần này vẫn luôn không ngăn được, không hề nghi ngờ chắc chắn có người đang âm thầm đối nghịch với Mạc Đình Kiên.
Nhưng người nào mà lại có năng lực lớn như vậy, có thể chống lại Mạc Đình Kiên?