Hạ Diệp Chi ở nhà của Lưu Chiến Hằng đợi không bao lâu, liền rời đi. Trước khi đi , cô lại đi trong phòng làm việc của anh ta nhìn một chút, cũng không tìm được đầu mối hữu dụng gì.
Cô tới đi đi về về chạy cho tới trưa, khi về đến nhà, đã gần giữa trưa.
Mặc dù Mạc Đình Kiên trước đó nói, anh giữa trưa không về ăn cơm, nhưng Hạ Diệp Chi vẫn tự mình xuống bếp làm cơm trưa.
Mạc Đình Kiên không về ăn, cô và Mạc Hạ còn phải ăn.
Kết quả , đợi đến cô làm cơm xong, đang cùng Mạc Hạ cùng ngồi ăn, bên ngoài liền truyền đến giọng của người làm. “Cậu chủ đã về”
“Đã ăn cơm chưa? Cậu chủ .”
Hạ Diệp Chi nghe tiếng, ngẩng đầu hướng cửa nhà hàng nhìn qua.
Mạc Hạ ngồi bên cạnh cô, ánh mắt lập tức sáng rỡ, cao hứng nói: “Ba đã về!”
Hạ Diệp Chi xoa xoa đầu của cô bé.
Bình thường Mạc Đình Kiên mặc dù không cười, đối với Mạc Hạ mà nói còn có chút hung dữ, nhưng Mạc Hạ vẫn rất thích ba.
Cũng không lâu lắm, ở cửa liền xuất hiện bóng người cao lớn.
Mạc Đình Kiên đi thẳng tới hướng bàn ăn bên này, ngồi phía đối diện Hạ Diệp Chi .
“Ba ơi.”
Mạc Hạ cao hứng gọi anh một tiếng, khóe miệng còn dính nước canh chân gà, dính một vòng quanh miệng, trông đặc biệt đau đớn.
Mạc Đình Kiên nhàn nhạt lên tiếng, nói: “Tự lau miệng đi.”
“Dạ.”
Mạc Hạ từ trong hộp rút một tờ giấy ăn, lau lung tung trên miệng một trận. Cô bé lấy giấy xuống, nhìn qua trên giấy dính lấy một lớp nước canh vàng.
“A” Một tiếng, liền ghét bỏ đem tay ném qua một bên.
Mạc Đình Kiên thấy tự cô bé lau không sạch sẽ, liền rút tờ khăn giấy, hơi nghiêng về phía trước, nhíu mày nhìn bé: “Lại gần đây.”
Hai cánh tay nhỏ của Mạc Hạ chống trên bàn ăn, duỗi cổ đem cái đầu nhỏ hướng phía trước, chu mỏ để Mạc Đình Kiên lau miệng cho mình.
Mạc Đình Kiên cẩn thận lau cho bé xong, liền ném giấy tới một bên. Lúc này, đã có người làm bới cơm đưa tới cho anh.
Lúc anh cầm đũa lên, nhìn thấy Hạ Diệp Chi đang nhìn mình chằm chằm.
Mạc Đình Kiên trên mặt thật nhanh hiện lên một thần sắc không được tự nhiên, lập tức nhàn nhạt nói: “Ra ngoài bàn chuyện hợp tác, vừa hay cách gần nhà, nên về nhà ăn cơm.”
Nét mặt của anh đã bán đứng anh, đương nhiên Hạ Diệp Chi biết là anh tùy tiện viện lý do, nhưng không vạch trần anh, còn đưa tay gắp thức ăn cho anh: ” Ăn nhiều một chút.”
Mạc Đình Kiên gục đầu xuống, bắt đầu ăn cơm. Mạc Hạ thấy Hạ Diệp Chi gắp thức ăn cho Mạc Đình Kiên, cũng học theo gắp một cọng rau xào và hành lá đưa cho Mạc Đình Kiên .
“Ba ơi, ba ăn đi.”
Mạc Đình Kiên nhìn bé một cái: “Ba không ăn cái này.”
Mạc Hạ nhíu lông mày một cái, như ông cụ non nói: “Mẹ nói là không được kén ăn.”
Mạc Đình Kiên hỏi bé: “Con không kén ăn à?”
Mạc Hạ lắc đầu.
Mạc Đình Kiên giấu một nụ cười nhẹ: “Vậy con ăn trước cho ba xem.”
“Được ạ.”
Mạc Hạ không chút do dự liền bỏ miếng hành lớn kia vào trong miệng, tốc độ nhanh đến Hạ Diệp Chi không kịp ngăn cản.
Có điều, cô bé chỉ nhai qua, liền phun ra.
“Oa … … thứ gì, cay quá … …”
Hạ Diệp Chi không vui trừng Mạc Đình Kiên một chút, cầm chén của Mạc Hạ múc mấy muổng canh, đưa cho cô bé uống.
Mạc Hạ bưng lấy bát, liền ừng ực ừng ực uống lấy uống để.
Sau đó liền méo miệng nhìn Mạc Đình Kiên .
Hạ Diệp Chi gắp thức ăn cho bé: “Ăn miếng thịt nhé.”
Mạc Hạ một bên múc cơm, một bên liếc trộm Mạc Đình Kiên, một lát sau, cô bé làm một bộ dạng rất hiểu chuyện, chỉ vào chỗ hành bị mình mới phun ra trên bàn ăn lúc nãy nói: “Cái này không thể ăn, cay lắm.”
Mạc Đình Kiên cuối cùng vẫn lên tiếng: “Ừm.”
Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ ăn cơm trước, cô ăn xong, liền mang theo Mạc Hạ ra ngoài. Chờ Mạc Đình Kiên cơm nước xong xuôi lúc đi ra, Mạc Hạ đã ngủ, Hạ Diệp Chi đang muốn ôm bé đi lên lầu ngủ trưa
Mạc Đình Kiên đi tới, không nói một lời liền ôm lấy Mạc Hạ từ trong ngực cô đi lên lầu.
Anh đặt Mạc Hạ trên giường, Hạ Diệp Chi bước tới, cởi áo khoác cho Mạc Hạ, đắp chăn cho bé.
Sau đó, hai người mới cùng rời khỏi phòng của Mạc Hạ .
Hai người song song đi xuống dưới lầu, Hạ Diệp Chi lên tiếng nói: “Em đã qua nhà Lưu Chiến Hằng một chuyến, trong nhà anh ta có vết tích đánh nhau.”
Mạc Đình Kiên không nói gì, vẫn đi xuống lầu dưới như cũ.
Anh tựa hồ không muốn nói nhiều về việc của Lưu Chiến Hằng.
Anh chán ghét Lưu Chiến Hằng, nhưng vẫn sẽ vụng trộm giúp đỡ cô đi điều tra tin tức của Lưu Chiến Hằng.
Đến đại sảnh, Hạ Diệp Chi gọi lại anh: “Mạc Đình Kiên.”
Mạc Đình Kiên quay người lại nhìn cô, thần sắc lãng đạm.
Cô cong môi cười cười, nói: “Cám ơn anh.”
Mạc Đình Kiên lúc trước tính tình có chút phách lối càn rỡ, người anh thấy không thuận mắt, là không thèm để ý gì đến.
Anh chán ghét Lưu Chiến Hằng, nhưng bởi vì trong lòng anh cũng rõ ràng Lưu Chiến Hằng quả thực đã cứu Hạ Diệp Chi, cho nên anh cũng không ngồi im mặc kệ..
Trong lòng của anh kỳ thật rất rõ ràng, nhưng con người có đôi khi khó tránh khỏi sẽ đi đến ngõ cụt, để tâm vào chuyện vụn vặt
Mạc Đình Kiên nhắm mắt nói: “Cám ơn cái gì? Còn chưa kết hôn, liền bắt đầu lạ lẫm?”
“Kết hôn? Chính xác mà nói, chúng ta đây là tái hôn?”
Hạ Diệp Chi đi đến trước mặt anh, thấy cà vạt của anh lệch một chút, liền muốn đưa tay chỉnh lại cà vạt cho anh. Nhưng anh lại đột nhiên lui về sau một bước. Hạ Diệp Chi sắc mặt run lên, đưa tay liền nắm lấy cà vạt của anh, sắc mặt không vui nói: “Anh lại thử lui một bước xem?”
Mạc Đình Kiên nhìn cô một cái, lại cúi đầu nhìn thoáng qua cô đang nắm chặt cà vạt của mình, tay của cô bởi vì nắm rất dùng sức, cho nên khớp xương nổi bật, tay nhìn cũng càng nhỏ.
Mạc Đình Kiên giơ tay lên, chậm rãi chùm lên tay của cô, thoạt nhìn như là không dùng sức, cũng không làm đau cô, vô cùng nhẹ nhàng linh hoạt liền kéo tay của cô ra.
Mạc Đình Kiên kéo tay của cô ra sau, hỏi cô : “Em đây là bạo lực gia đình sao?”
Hạ Diệp Chi: ” … …”
“Nói chính sự.” Mạc Đình Kiên chỉnh lại thần sắc ngay ngắn: “Trước đó có thuộc hạ tra được tài liệu gửi đến mail của anh, anh đã xem qua.”
Mạc Đình Kiên đưa điện thoại di động ra, tìm thư vừa nhận được trong mail, đưa cho Hạ Diệp Chi xem.
Hạ Diệp Chi xem tóm gọn, giản lược một chút, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một cái tên phía trên.
“Lưu Chiến Thiên?”
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Đình Kiên : “Anh ta thật là anh em song sinh với Lưu Chiến Hằng.”
Mạc Đình Kiên quay người ngồi trên ghế sofa, chậm rãi nói: “Lưu Chiến Hằng và Lưu Chiến Thiên vốn là người thành phố Hà Dương, nhưng khi bọn họ còn nhỏ, ba mẹ qua đời ngoài ý muốn, lúc ấy có một Hoa kiều hải ngoại nhận nuôi bọn họ, đưa bọn họ đi nước ngoài sinh sống, nhưng tư liệu về vị hoa kiều này rất ít.”
Hạ Diệp Chi khẽ nhíu mày: “Cái này không khó lý giải, Lưu Chiến Hằng thân phận khó biết như vậy, huống chi là người thu nhận bọn họ, nuôi bọn họ, nhất định là người có quyền thế, bằng không thì cũng không có khả năng đem thân phận của mình, Lưu Chiến Hằng và Lưu Chiến Thiên giấu kĩ càng như vậy.