Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 553

Ly nhanh chóng mang nước ra, còn tiện thể mang ra một đĩa bánh ngọt.

Cô ta đặt đĩa bánh ngọt xuống bàn rồi đưa nước cho Hạ Diệp Chi: “Tôi thấy còn chút bánh ngọt nên bưng ra một ít, đây là đồ mà tôi làm hôm qua, ngài ấy khen là ngon.”

Hạ Diệp Chi nếm thử một miếng, không ngọt lắm lại còn dẻo nữa.

Ngẩng đầu thấy vẻ mặt mong đợi của Ly, cô liền nói: “Rất ngon, tài nghệ của cô đúng là rất giỏi.”

“Tôi còn biết làm nhiều loại bánh ngọt nữa, cô ở đây lâu hơn, tôi sẽ làm cho cô ăn thử hết.” Ly cười híp cả mắt, thoạt trông vừa hồn nhiên vừa đáng yêu.

Nhưng dáng vẻ giả vờ hồn nhiên đó không lừa được Hạ Diệp Chi nữa.

Cả ngày quan sát thì thấy trong biệt thự này, ngoại trừ một người giúp việc quản lý nhà cửa và một người chuyên quét dọn thì chỉ còn lại Ly.

Ly tuy làm công việc của người giúp việc, nhưng lại không giống những người giúp việc khác cho lắm, so với những người khác thì Ly hiển nhiên là “Quyền cao chức trọng” hơn.

Lúc trước cô ấy từng nói với Hạ Diệp Chi, là cô ấy giống với Lưu Chiến Thiên, đều được cha nuôi nhận nuôi, cho nên Lưu Chiến Thiên không hề xem cô là người giúp việc.

Đáy mắt Hạ Diệp Chi sắc lại, nghiêm túc nói: “Có Ly tài nghệ giỏi như thế, tôi ở rồi thật sự không muốn đi chút nào. Tôi còn lo rằng ở lâu sẽ khiến người ta ghét bỏ kìa.”

Ly thậm chí còn vui hơn, cô ta hưng phấn cầm lấy tay Hạ Diệp Chi nói: “Làm gì có? Trong biệt thự này chăng có ai, chẳng dễ gì mới có khách đến chơi, tôi chào mừng còn không kịp nữa là!”

Hạ Diệp Chi nhìn thoáng qua hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người khiến Ly ngượng ngùng thu tay lại: “Xin lỗi xin lỗi, tại tôi vui quá.”

“Không sao.” Hạ Diệp Chi cũng rụt tay lại, cười nói: “Cũng trễ rồi, hay chúng ta về ngủ nhé.”

Ly gật đầu: “Được, cô lên trước đi, tôi ở lại dọn dẹp một chút.”

Hạ Diệp Chi nói xong thì lên lầu, về lại phòng của mình.

Trong phòng khách dưới lầu, khi Ly đang thu dọn đồ đạc thì chợt nghe trên lầu có tiếng bước chân.

Cô ta ngẩng đầu thì thấy Lưu Chiến Thiên đang đứng trên cầu thang thản nhiên nhìn cô ta.

Ly chỉ nhìn anh một cái rồi cụp mắt, làm như không phát hiện.

Lưu Chiến Thiên chỉ nhìn cô chằm chằm một lát rồi lại quay người đi lên lầu.

*

Sau khi Hạ Diệp Chi quay về phòng thì ngủ cứ chập chờn.

Sáng dậy mắt cô thâm như mắt gấu trúc.

Cô gặp Lưu Chiến Thiên ở phòng ăn.

Cả đời này, ngoại trừ Mạc Đình Kiên và Lưu Chiến Hằng, thì cô chỉ ăn sáng với Lưu Chiến Thiên.

Gương mặt của anh ta giống Lưu Chiến Hằng như đúc, nhưng sự hiểu biết của Hạ Diệp Chi đối với anh ta chỉ giới hạn ở cái tên Lưu Chiến Thiên, là em trai sinh đôi của Lưu Chiến Hằng mà thôi.

Đối với cô mà nói, Lưu Chiến Thiên hoàn toàn có thể xem là một người lạ quen thuộc.

Lưu Chiến Thiên vạch trần cô: “Xem ra tối hôm qua cô ngủ không ngon.”

Hạ Diệp Chi mấp máy môi rồi trách anh ta: “Phong thủy trong nhà anh không tốt.”

Lưu Chiến Thiên đột nhiên cười nói: “Chứ không phải tối qua cô bị mộng du sao?”

“Mộng du?” Hạ Diệp Chi giật thót, trực giác của cô cho thấy Lưu Chiến Thiên đã biết gì đó.

“Tôi là một người tham sống và cũng là một người cẩn thận, đến tôi còn không biết trong biệt thự này được lắp bao nhiêu cái camera mini nữa.” Lưu Chiến Thiên nói đến đó rồi mà Hạ Diệp Chi còn không hiểu nữa thì cô đúng là đồ ngốc.

Hôm qua cô cũng để ý xem biệt thự có lắp đặt camera hay không, cũng chính vì không thấy camera nên tối hôm qua cố mới lên lầu thăm dò tình hình của căn biệt thự.

Nhưng cô lại đánh giá thấp Lưu Chiến Thiên, quả nhiên camera được lắp đặt là loại mini.

Tối hôm qua, cô đi nghe ngóng động tĩnh từng phòng trong trạng thái tỉnh táo như vậy, lẽ nào Lưu Chiến Thiên lại nghĩ rằng cô bị mộng du sao?

Mặc kệ Lưu Chiến Thiên thật sự nghĩ rằng cô bị mộng du hay làm bộ thì anh ta cũng đã tiết lộ cho cô biết một tin tức quan trọng, trong biệt thự này được trang bị rất nhiều camera mini.

Sau này, cô không thể hành động thiếu suy nghĩ được nữa.

“Bữa sáng tới rồi đây.”

Ly bưng thức ăn sáng ra bàn ăn.

Cô ấy đi tới đi lui, cuối cùng là bưng ra hai ly nước ép rau màu xanh, đặt trước mặt riêng cho từng người, Hạ Diệp Chi và Lưu Chiến Thiên.

Sau đó, cô ta giục Lưu Chiến Thiên: “Ngài nhanh nếm thử đi.”

Lưu Chiến Thiên bưng ly nước lên uống một ngụm, sắc mặt hơi thay đổi.

Hạ Diệp Chi thấy vậy nhưng cũng nếm thử, thấy có vị rau tươi và hơi đắng.

“Cô Hạ uống thấy ngon không?” Ly thấy Hạ Diệp Chi uống, liền vội vàng hỏi.

Hạ Diệp Chi nhấp môi: “Tôi thấy hơi đắng.”

“Tôi có cho thêm khổ qua vào, mùa này khổ qua khó mua lắm, nhưng gần đây ngài ấy cần hạ hỏa, bình tĩnh nên…” Ly nói xong liền rầu rĩ nói tiếp: “Hình như không thể nói là bình tĩnh, tôi sống ở nước ngoài lâu quá nên có nhiều từ dùng không đúng…”

Hạ Diệp Chi ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại nghĩ những lời này của Ly có ẩn ý.

Để Lưu Chiến Thiên bình tĩnh lại?

Tại sao lại phải bình tĩnh?

Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn Lưu Chiến Thiên thì thấy anh ta nhíu mày đẩy ly nước ép rau ra xa.

Ly thấy thế, vội vàng khuyên nhủ: “Đây là do tôi khổ cực ép được, rất dinh dưỡng, ngài uống hết đi.”

“Tôi không muốn uống.” Lưu Chiến Thiên nói, ngẩng đầu nhìn cô ta: “Nếu là do cô làm thì cô tự uống đi.”

“Thưa ngài, ngài…” Hình như Ly bị Lưu Chiến Thiên dọa nên đột nhiên không biết nói gì.

Lưu Chiến Thiên bất ngờ ném cái dĩa trong tay xuống bàn, tức giận nói: “Không muốn uống thì cút, lập tức cút ra ngoài!”

Hình như Ly sợ nên cắn môi, bưng ly nước ép rau lên: “Ngài đừng đuổi tôi đi, tôi uống.”

Nói xong liền bưng ly nước lên uống cạn.

Lưu Chiến Thiên không thèm nhìn cô ta, chỉ nói: “Uống xong thì đi ra ngoài, đừng ở đây làm chướng mắt.”

Ly ấm ức đi ra ngoài.

Hạ Diệp Chi thấy vậy thì cau mày nói với Lưu Chiến Thiên: “So với anh thì Lưu Chiến Hằng phong độ, lịch lãm hơn.”

“Anh ta?” Lưu Chiến Thiên tỏ vẻ khinh thường: “Đừng so sánh tôi với gã đàn ông dối trá đó.”

“Khục…” Hạ Diệp Chi suýt chút nữa bị sặc bởi nước bọt của mình.

Tại sao lại gọi là người đàn ông dối trá?

“Anh nói Lưu Chiến Hằng là kẻ dối trá?” Hạ Diệp Chi cười xùy một tiếng: “Cho dù thế nào đi nữa thì ít nhất anh ta cũng mạnh hơn anh!”

Sắc mặt của Lưu Chiến Thiên thoáng giận dữ, lạnh lùng gọi tên của cô: “Hạ Diệp Chi!”

Hạ Diệp Chi hoàn toàn thờ ơ đối với cơn giận của anh, cô nhìn về phía cửa phòng ăn rồi mới nói với Lưu Chiến Thiên: “Tối hôm qua anh ta đã gọi điện cho tôi, rốt cuộc anh ta đang ở đâu vậy?”

Lưu Chiến Thiên mặt hơi biến sắc: “Cô nói Lưu Chiến Hằng?”

Bình Luận (0)
Comment