Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 623

Râu quai nón rót trà cho Mạc Cẩm Vân trước.

Kết quả Mạc Cẩm Vân trừng mắt liếc anh ta một cái, nói một câu: “Tách trà đầu tiên nên rót cho khách trước.”

Râu quai nón cũng không lên tiếng, đưa tách trà đến trước mặt Hạ Diệp Chi: “Mời uống trà!”

“Cảm ơn.” Hạ Diệp Chi nhận lấy tách trà rồi nói cảm ơn. Cô nâng tách trà trong tay, ánh mắt lại không ngừng quan sát xung quanh căn phòng.

Căn nhà này có ba tầng nhỏ, không rộng rãi, tinh xảo giống như những căn biệt thự khác trong thành phố, ngược lại đơn giản nhưng mà rất ấm áp.

Hạ Diệp Chi không nhìn thấy bóng dáng của người giúp việc, cũng không trông thấy Mạc Hạ.

Xem ra Mạc Cẩm Vân cũng hoàn toàn không giống như trước đây, Hạ Diệp Chi không biết cô ta xảy ra chuyện gì, nhưng Mạc Cẩm Vân có thể ở chỗ này, nhất định cũng không phải là trùng hợp.

Hạ Diệp Chi không gấp gáp hỏi nhiều.

Sau khi râu quai nón rót trà cho hai người xong, liền đi đến ghế sofa đơn bên cạnh ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra, ngón tay gõ không ngừng trên điện thoại, xem ra giống như đang chơi trò chơi.

Mạc Cẩm Vân bất ngờ nói một câu: “Là tới thăm Mạc Hạ đúng không?”

Hạ Diệp Chi nghe vậy, đột nhiên quay đầu lại nhìn cô ta: “Mạc Hạ ở đây?”

“Cô đã tìm tới nơi này, chẳng lẽ lại không biết Mạc Hạ ở đây hay sao?” Mạc Cẩm Vân biếng nhác tựa người ở trên ghế sofa, đang muốn tiếp tục nói chuyện, ngay lúc này lại ho khan kịch liệt.

Râu quai nón ngay lập tức đứng dậy đi lên tầng, rất nhanh liền đi xuống.

Trong tay anh ta có thêm một chiếc chăn lông.

Anh ta đi đến trước mặt Mạc Cẩm Vân, khoác chăn lông lên người Mạc Cẩm Vân.

Mạc Cẩm Vân không hài lòng nhìn anh ta một cái, quay đầu lại, nói những lời vừa nãy muốn nói với Hạ Diệp Chi : “Mạc Hạ chính xác là đang ở chỗ tôi, nhưng cô cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

“Mạc Hạ làm sao?” Trái tim của Hạ Diệp Chi chùng xuống, sắc mặt khẽ biến đổi: “Mạc Đình Kiên nói với tôi Mạc Hạ không sao.”

“Cô nhìn thấy cô bé liền biết thôi.” Mạc Cẩm Vân liếc nhìn cô, thần sắc có vài phần giống với Mạc Đình Kiên.

Suy cho cùng vẫn là chị em song sinh, giống nhau cũng là điều bình thường.

Mạc Cẩm Vân nói xong, liền đứng lên.

Hạ Diệp Chi biết Mạc Cẩm Vân muốn đưa cô đi gặp Mạc Hạ, cũng vội vã đứng lên.

Khi đi lên tầng, Hạ Diệp Chi theo sát sau lưng Mạc Cẩm Vân, mới chú ý tới Mạc Cẩm Vân vô cùng gầy.

Chiếc áo lông rộng kèm theo động tác lên tầng của Mạc Cẩm Vân lộ rõ sự trống rỗng.

Mạc Cẩm Vân đưa Hạ Diệp Chi lên tầng hai, đi đến trước cửa một căn phòng thì dừng lại.

Tâm trạng lúc này của Hạ Diệp Chi có chút lo lắng, thấy Mạc Cẩm Vân không mở cửa, liền đưa tay ra muốn tự mình đẩy cửa vào.

Nhưng Mạc Cẩm Vân lại lập tức đè tay của cô xuống, ngăn cản động tác muốn mở cửa phòng của Hạ Diệp Chi.

Hạ Diệp Chi thoáng chốc liền cảm thấy bàn tay đang đè tay mình lại gầy đến nỗi chỉ thấy toàn xương, những khớp xương hiện rõ trên bàn tay.

Nhưng lúc này trong lòng Hạ Diệp Chi nóng như lửa đốt, cũng không có suy nghĩ nhiều, sắc mặt lạnh lẽo, hỏi: “Chị có ý gì!”

“Đừng quên chuyện tôi vừa mới nhắc nhở cô.” Mạc Cẩm Vân nói xong, liền buông lỏng tay ra.

Trong lòng Hạ Diệp Chi vô cùng bất an và hoảng loạn, cô nắm thật chặt chốt cửa, toàn thân trở nên cứng ngắc.

Thậm chí có chút không dám mở cánh cửa này.

Mạc Cẩm Vân liên tục bảo cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, cô ý thức được tình trạng của Mạc Hạ có thể không đơn giản như thế.

Mạc Cẩm Vân cũng không khuyên giải cô, chỉ lẳng lặng lui sang một bên, để Hạ Diệp Chi tự mình quyết định.

Ước chừng nửa phút sau, Hạ Diệp Chi mới lấy lại được bình tĩnh, hít thở thật sâu, vặn chốt cửa và mở cửa ra.

Trong phòng được trang trí vô cùng ấm áp, phủ kín bằng những tấm thảm nhung dài.

Hồng phấn ấm áp, tràn ngập hương vị trẻ thơ.

Nhưng Hạ Diệp Chi nhìn một vòng, lại không nhìn thấy Mạc Hạ.

Cô đi vào trong một bước, gọi một tiếng: “Mạc Hạ?”

Không có tiếng trả lời, cô quay đầu lại nhìn Mạc Cẩm Vân, trong mắt ngập tràn nghi hoặc.

Mạc Cẩm Vân cũng nhìn thoáng qua bên trong căn phòng, lướt qua cô đi vào.

Chiếc giường trong phòng bày biện lộn xộn, Mạc Cẩm Vân đi về phía chiếc giường.

Đi đến đầu giường, cô liền dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hạ Diệp Chi, ý bảo Hạ Diệp Chi qua đây.

Hạ Diệp Chi đứng ở cửa ra vào, trong khoảng thời gian ngắn không dám cử động.

Mạc Cẩm Vân quay đầu lại, nhìn xuống nền nhà phía dưới giường, nhẹ giọng nói: “Mạc Hạ, mẹ đến rồi.”

Hạ Diệp Chi đột nhiên ý thức được điều gì đó, khóe mắt lập tức đỏ ửng lên.

Cô bước về phía trước, nhanh chóng đi qua đó liền nhìn thấy Mạc Hạ mặc một chiếc áo lông màu hồng phấn đang ngồi trên mặt đất, dựa vào giường. Cô bé cầm một chai nhựa nhỏ trên tay và tự mình chơi với nó. Dường như không hề phát hiện ra có người đang đến.

Hạ Diệp Chi đi qua đó, quỳ xuống đối diện trước mặt Mạc Hạ, nhẹ nhàng, ôn nhu gọi một tiếng: “Mạc Hạ?”

Mạc Hạ giống như không hề nghe thấy, tiếp tục chơi với chai nhựa trong tay mình, cúi thấp đầu, đắm chìm trong thế giới của chính mình.

“Mẹ đây, Mạc Hạ, con nhìn mẹ đi!” Hạ Diệp Chi nói xong, đưa tay ra muốn ôm lấy cô bé.

Thế nhưng tay của cô vừa mới chạm vào Mạc Hạ, Mạc Hạ liền hết sức kháng cự hất bỏ tay cô ra.

Tay của Hạ Diệp Chi cứ như vậy, cứng ngắc giữa không trung, không biết làm sao nhìn chằm chằm Mạc Hạ.

Sau khi Mạc Hạ đẩy tay của Hạ Diệp Chi ra, lại cúi đầu tiếp tục chơi với chai nhỏ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự quấy rầy của họ.

Khóe mắt Hạ Diệp Chi cay cay, quay đầu lại nhìn về phía Mạc Cẩm Vân, thanh âm khẽ run: “Vì sao… có thể như vậy?”

Mạc Cẩm Vân hơi thở dài: “Lúc Mạc Đình Kiên đưa cô bé tới chỗ tôi, chính là như vậy rồi. Nhưng lúc tốt, lúc không tốt, tình trạng này cứ lặp đi lặp lại, mấy ngày trước tình trạng có tiến triển tốt hơn một chút, nhưng lại tái phát ngay trở lại.”

Ánh mắt Hạ Diệp Chi ôn nhu nhìn Mạc Hạ, lẩm bẩm nói: “Vậy nên khi vừa mới về, Mạc Đình Kiên đồng ý cho tôi được gặp Mạc Hạ, nhưng qua mấy ngày, anh ấy lại không cho tôi đi gặp Mạc Hạ, chính là vì bệnh của Mạc Hạ lại tái phát.”

“Thế nhưng vì sao lại thành ra như vậy… Trước đây… Mạc Hạ rất hoạt bát…” Trong cổ họng của Hạ Diệp Chi giống như bị nhét đầy bông, khiến cô vô cùng khó chịu, thậm chí đến hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Hạ Diệp Chi hơi mở miệng, ngẩng đầu lên và hít hai hơi thật sâu, mới có thể khiến cho nước mắt quay ngược trở lại.

“Đi khám bác sỹ rồi, uống thuốc không có tác dụng, tâm bệnh cần phải có tâm dược, phải khai thông thật tốt, có thể sẽ ổn.”

Ý tứ chính là có thể sẽ ổn, cũng có thể không ổn.

Hạ Diệp Chi khẽ kéo khóe môi, nói: “Mạc Hạ đương nhiên sẽ ổn thôi!”



Hạ Diệp Chi ở trong phòng, nói với Mạc Hạ rất nhiều điều, thử trêu chọc Mạc Hạ, nhưng Mạc Hạ thậm chí đến một chữ cũng không nói với cô, chỉ liếc nhìn cô mà thôi.

Thế nhưng Mạc Hạ bằng lòng liếc nhìn cô, cũng tốt hơn là không quan tâm, để ý tới cô.

Đợi đến khi bên ngoài bao trùm một màn đêm đen tối, Hạ Diệp Chi chuẩn bị xuống tầng nấu bữa tối.

Mạc Cẩm Vân để căn phòng lại cho Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ, lúc Hạ Diệp Chi đi xuống tầng, đã nhìn thấy Mạc Cẩm Vân ngồi cuộn mình trên sofa trong phòng khách cầm một quyển sách nấu ăn, xem rất chăm chú.

Nghe thấy tiếng bước chân, Mạc Cẩm Vân quay đầu lại nhìn: “Thế nào rồi?”

“Con bé không nói chuyện với tôi, nhưng khi tôi nói những chuyện thú vị, con bé sẽ nhìn tôi.” Hạ Diệp Chi mỉm cười, trong giọng nói mang theo một tia vui mừng.

Mạc Cẩm Vân trầm mặc một chút rồi nói: “Ở chỗ này của tôi, bữa tối không được kén chọn, tay nghề của tôi không tốt lắm.”

Hạ Diệp Chi kinh ngạc: “Chị biết nấu cơm?”

Bình Luận (0)
Comment