Cố Tri Dân không có thẻ đen của Mạc thị, đó là thẻ có hạn chế số lượng, chỉ có người Mạc gia mới có, anh không biết tấm thẻ đó rốt cục có bao nhiêu tiền.
Hạ Diệp Chi giãy tay ra : “Kéo tôi làm gì, ngồi xuống uống rượu!”
Người uống rượu say lực đạo khỏe hơn rất nhiều so với bình thường, anh bị Hạ Diệp Chi kéo xuống ngồi.
Sau đó, Hạ Diệp Chi nhét vào tay anh một chai: “Uống!”
Cố Tri Dân đưa tay ra, lại đặt chai rượu về chỗ cũ. Nhưng anh rất nhanh liền phát hiện ra, anh không cách nào bỏ tay Hạ Diệp Chi ra.
Hạ Diệp Chi sau khi nhét vào tay Cố Tri Dân, vỗ vỗ tay anh: “Uống! Nhanh!”
Hạ Diệp Chi nói xong liên lấy cHai rượu của mình chạm cốc với chai của Cố Tri Dân.
Anh không thực sự uống cùng cô.
Anh giả vờ uống với cô vài ngụm, gọi điện thoại bảo giám đốc đem hai nữ phục vụ đến.
Nữ phục vụ đến rất nhanh, Cố Tri Dân dặn dò bọn họ: “Đưa vị Hạ tiểu thư này đến phòng khách.”
“Làm gì thế? Đi đâu thế?” Hạ Diệp Chi nhíu mi: “Bỏ tôi ra, đừng động vào tôi!”
Phục vụ không biết nên làm thế nào nhìn Cố Tri Dân: “Cố tổng.”
Cố Tri Dân hai tay chống eo, tức giận: “Nhìn tôi làm cái gì! Cô ấy không chịu phối hợp, vậy các cô nghĩ cách để cô ấy đi cùng các cô.”
Không ai chịu động não gì cả.
“Dạ.” Phục vụ nhanh chóng đáp, hai người đỡ Hạ Diệp Chi đi ra ngoài.
Nhưng Hạ Diệp Chi không chịu an phận dãy dụa.
Cố Tri Dân đi theo sau bọn họ, nghĩ một chút, gọi Hạ Diệp Chi một tiếng.
“Diệp Chi.”
“A?’
Vẫn biết đáp lại, vẫn chưa say đến bất tỉnh nhân sự.
Cố Tri Diễn nhân lúc cô nửa tỉnh nửa say, đi dến trước mặt cô: “Mạc Đình Kiên biết cô uống rượu ở đậy, lập tức đến tìm cô, chúng ta phải chạy nhanh một chút.”
Hạ Diệp Chi lúc này đã say mềm, còn đâu nhớ được Mạc Đình Kiên đã từng đến.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt mông lung, gấp gáp nói: “Mạc Đình Kiên đến rồi, chúng ta nhanh đi thôi,…”
Hạ Diệp Chi ngoãn ngoãn đi theo phục vụ, Cố Tri Dân lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Lúc quan trọng vẫn là dùng cái tên Mạc Đình Kiên hữu dụng một chút.
Phục vụ sau khi đưa Hạ Diệp Chi vào phòng, ở lai giúp cô tắm rửa thay quần áo.
Cố Tri Dân đứng ngoài cửa, châm điếu thuốc, lấy điện thoại gọi cho Mạc Đình Kiên.
“Tôi đã cho người đưa Diệp chi đến phòng trước đây của cậu.” Đó là căn phòng của Mạc Đình Kiên thường ở ở Kim Hải, có khoảng thời gian Mạc Đình Kiên hay đến đây ở, đồ trong này vẫn còn nguyên vẹn.
Cho dù sau này Mạc Đình Kiên cũng rất ít khi ở Kim Hải, nhưng căn phòng đó vẫn được giữ như cũ, Mạc Đình Kiên bất cứ lúc nào thích cũng có thể ở.
Anh nói xong, im lặng đợi Mạc Đình Kiên lên tiếng.
Đợi một lúc, phía bên kia mới có một âm thanh thanh trầm thấp vang lên: “Cậu bảo ai đưa?”
Cố Tri Dân toát mồ hôi hột, nói: “Hai nữ phục vụ.”
“Ừ.” Mạc Đình Kiên đáp lại một tiếng, nói: “Làm phiền rồi.”
Cố Tri Dân có chút không thông: “Cậu trước đó không phải đến rồi sao? Sao lại bảo tôi đưa Hạ Diệp Chi về? Hai người lại làm sao thế?”
“Không làm sao cả.” Mạc Đình Kiên lãnh đạm nói.
Cố Tri Dân dự cảm Mạc Đình Kiên muốn cúp điện thoại, anh lập tức nói: “Cậu đừng cúp điện thoại vội, buổi tiệc hôm nay, tuy tôi không đi, nhưng tôi nghe nói cậu đem theo Tô Miên, nếu cậu nói cậu đột nhiên phát hiện cậu yêu cô ta, đánh chết tôi cũng không tin.”
“A.” Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng: “Không thể là vì tớ không yêu Hạ Diệp Chi sao?”
Cố Tri Dân đơ ra một lúc, bởi vì nói chuyện mà điếu thước của Cố Tri Dân đã cháy đến tận tay anh.
Anh đau hít ngụm khí lạnh, kêu lê một tiếng nói: “…có thể.”
Sau đó, Mạc Đình Kiên cúp điện thoại.
Cố Tri Dân gẩy gẩy tàn thuốc, dựa vào tường.
Hôm sau.
Lúc Hạ Diệp Chi mở mắt, cảm thấy đầu óc quay cuồng, cô vẫn chưa lấy lại được ý thức.
Ngồi trên giường một lúc, Hạ Diệp Chi mới dần dần nhớ lại chuyện tối qua.
Mạc Đình Kiên đến sau đó rời đi, sau có Cố Tri Dân đến, bảo người đưa cô về phòng.
Đêm qua, sau khi Mạc Đình Kiên rời đi, tuy cô say không biết trời đất, nhưng giờ nghĩ lại, vẫn là nghĩ đến chuyện tối qua.
Hạ Diệp Chi dựa vào thành giường, quan sát một chút, phát hiện đây là căn phòng trước kia của Mạc Đình Kiên ở Kim Hải.
Nghĩ đến tối qua Mạc Đình Kiên gầm lên với cô, nếu để Mạc Đình Kiên biết cô tối qua lại ngủ ở phòng anh ta một đêm thì còn không biết anh ta sẽ nói ra lời khó nghe gì nữa.
Hạ Diệp Chi rời giường, vội vàng rửa mặt thay quần áo, vứt ga trải giường xuống đất sau đó gọi phục vụ đến.
Phục vụ rất nhanh chạy đến.
“Đem ga giường đổi mới đi.” Hạ Diệp Chi nói xong rảo bước ra ngoài.
Cô vừa đi vừa lấy điện thoại, phục vụ ở đây thật chu đáo, còn giúp cô sạc pin.
Hạ Diệp Chi gọi điện thoại cho Cố Tri Dân: “Tối qua cảm ơn anh.”
Cố Tri Dân oán hận: “Khi nói chuyện thì nói rõ một chút, cái gì mà tối qua cảm ơn tôi…đừng nói như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm đó…”
Hạ Diệp Chi cảm thấy Cố Tri Dân càng lớn tuổi càng phiền phức.
Cô trực tiếp ngắt lời Cố Tri Dân: “Tối qua cảm ơn anh đưa tôi về phòng.”
“Không cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn, cô nên…” Cố Tri Dân do dự một chút, nhwos đến lời của Mạc Đình Kiên tối quá, nói: “Sau này cô đừng uống nhiều như vậy nữa, Đình…Thẩm Lệ sẽ lo lắng…”
“Cảm ơn, tôi biết rồi.” Nói xong, cô cũng không để Cố Tri Dân có thêm cơ hội lèo nhèo, nói “Tạm biệt” rồi lập tức cúp máy.
Cô không phải là kẻ nát rượu, tối qua đến Kim Hải uống rượu cũng chỉ là nhất thời xúc động.
Cô là bị chuyện của Mạc Đình Kiên và Tô Miên đả kích nên mới xảy ra chuyện này.
Nếu là bình thường chắc chắn cô sẽ không thể làm ra những chuyện này.
Cô dám uống nhiều như vây, cũng là vì ở Kim Hải nên cô mới dám như vậy.
Cho dù Mạc Đình Kiên không quản cô, Cố Tri Dân cũng sẽ vì Thẩm Lệ mà quản cô.
Mạc Đình Kiên thái độ vẫn kiên quyết như vậy.
Anh thực sự cảm thấy chán ghét cô sao?
Mạc Đình Kiên là người lí trí, lời của Hạ Diệp Chi khi đó quả thực khiến anh tức giận nhưng nếu anh không có ý nghĩ muốn phân khai thì sao có thể đuổi cô đi.
Mà Mạc Đình Kiên đuổi cô đi như vậy, chứng tỏ rằng, anh đã sớm có ý nghĩ chia tay với cô rồi.