Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 738

Sau khi ăn cơm xong xuôi, Hạ Diệp Chi đi uống thuốc xong mới mới trở về phòng tiếp tục nghỉ ngơi.

Mạc Hạ vẫn luôn lẽo đẽo đi theo sau cô, cũng ôm theo truyện tranh và mấy món đồ chơi của mình đi theo cô vào trong phòng.

Hạ Diệp Chi cảm thấy tinh thần của mình so với trước đó đã tốt hơn rất nhiều, liền muốn cùng Mạc Hạ chơi một lúc.

Kết quả, Mạc Hạ lại hết sức nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ thật thà nói: “Mẹ mau mau đi ngủ đi, mẹ ngủ nhiều bệnh mới hết.”

“Con xem, mẹ bây giờ đã khỏe rồi mà ~” Hạ Diệp Chi cảm thấy rất bất đắc dĩ, nâng khuôn mặt nhỏ của Mạc Hạ lên, muốn Mạc Hạ nhìn cô thật kĩ.

Mạc Hạ lại lắc lắc đầu: “Mẹ mau mau đi ngủ đi, nếu không thì con sẽ tức giận đó nha ~ ”

Mạc Hạ bày ra một bộ dáng bà cụ non xin, Hạ Diệp Chi giả vờ run rẩy cả người, nói: “Mẹ thật sọ thật sợ nha~ ”

Mạc Hạ biết Hạ Diệp Chi đây là đang trêu trọc cô bé, liền nhíu khuôn mặt nhỏ, mím môi ẩn ẩn cô, bộ dáng có vẻ như đang tức giận.

“Được được được, mẹ đi ngủ, vậy bé ngoan con chờ ở trong phòng đừng có chạy lung tung, có việc thì cứ gọi mẹ, có được hay không?” Hạ Diệp Chi véo véo mũi của cô bé: “Con đừng hung dữ với mẹ mà.”

Mạc Hạ “Hừm” một tiếng, sau khi nhìn thấy Hạ Diệp Chi đi đến bên giường, nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi mới an tâm bắt đầu tự chơi một mình.

Trẻ nhỏ đối với cái gì cũng tò mò, tùy tiện một món đồ nhỏ cũng có thể cầm trong tay chơi nửa ngày.

Hạ Diệp Chi trong lòng nhớ Mạc Hạ có thói quen ngủ trưa, cô nằm ở trên giường cũng không có gì làm, chưa thấy buồn ngủ nên cô liền cầm lấy điện thoại di động lên facebook xem.

Facebook của cô có theo dõi blog của đoàn làm phim “Mất Thành 2”.

Blog của đoàn làm phim “Mất Thành 2” vừa tuyên bố bộ phim đã chính thức đóng máy, diễn viên chính đều chia sẻ tin này trên trang của mình, cũng có rất nhiều người để lại bình luận phía dưới kiểu như “Thật mong chờ phim công chiếu”.

Hạ Diệp Chi là biên kịch của bộ phim này, tất nhiên cũng phải share một chút.

Cô vừa mới chia sẻ lên trang cá nhân của mình liền lập tức có người vào bình luận ở bên dưới.

Dù sao lúc này cô cũng không có việc gì làm, liền đi xem bình luận dưới Facebook của mình một chút.

Mấy bình luận ban đầu cũng rất bình thường.

“Diệp Chi xuất hiện rồi!”

“Hóa ra cả tháng nay Facebook của chị không có tin mới là vì chị đã tiến vào đoàn làm phim nha!”

“Không nói tiếng nào đã quay xong “Mất Thành 2” rồi, em rất chờ mong nha!”

“Trong khi còn sống rốt cục đợi được “Mất Thành 2”, bao giờ thì công chiếu nha?”

Dần dần, bài share này của Hạ Diệp Chi càng ngày càng nhiều người bình luận hơn, trên Facebook bắt đầu xuất hiện vài bình luận lung ta lung tung.

“Nghe nói chồng trước của cô chuẩn bị kết hôn, cô có biết không?”

“Chị rất xinh đẹp nha, cũng nên thừa dịp tuổi trẻ tìm lấy ai đó có tiền gả đi!”

“Tôi cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn hỏi cô một chút, lúc đó blog của Mạc thị không phải nói Mạc Đình Kiên không thích người phụ nữ họ Tô kía sao? Cái này nhìn có thấy mất mặt không?”

Cái dòng bình luận này cuối cùng do có quá nhiều người bình luận bên dưới cho nên liền hiện lên trên đầu bài share.

Sau khi nổi bật ở trên đầu xong liền không xuống được.

Sự thực chứng minh, mọi người đối với chuyện tình yêu của người khác vẫn luôn tò mò và hứng thú.

Bởi vì cũng không lâu lắm, một bài viết có tên “Blog Mạc thị tự mình mất mặt” xuất hiện, lập tức liền lên hot search, cùng với nó là Facebook của Hạ Diệp Chi cũng nổi tiếng theo, cũng trở thành hot search.

Bài share của Hạ Diệp Chi về “Mất Thành 2” xuất hiện trên Facebook, nhưng trên căn bản mọi người lại chỉ bàn luận về chuyện tình cảm của cô và Mạc Đình Kiên.

Hạ Diệp Chi cảm giác đầu mình lại có chút đau, quyết định không để ý tới những người kia nữa.

Cô mới vừa thoát khỏi Facebook, Tần Thủy San liền nhắn tin cho cô.

” Phim “ Mất Thành 2” đóng máy cũng không trên hot search, cô thật là…”

Hạ Diệp Chi bất đắc dĩ đáp lại: “Cô cho rằng tôi muốn lên hot search sao?”

Tần Thủy San nhắc lại chuyện cũ: “Cô có hay không suy xét một chút việc tiến vào thế giới giải trí?”

Hạ Diệp Chi nhướng mày cho cô ta một câu trả lời: “Thế thì thà cô bảo Mạc Đình Kiên tiến vào thế giới giải trí đi, tự bản thân anh ta đã đầy thị phi, tôi lên hot search đều là bởi vì anh.”

Quả nhiên, Tần Thủy San liền gửi cho cô một icon “Mắt trắng dã”: “Coi như anh ấy thật sự muốn tiến vào giới giải trí, tôn mà dám nhận anh ấy sao?”

Hạ Diệp Chi cũng không biết nói tiếp cái gì với cô ta, liền gửi tới một biểu tượng cảm xúc.

Cô để điện thoại di động xuống, giương mắt lên nhìn Mạc Hạ, liền phát hiện cô bé đang giống như gà nhỏ mổ thóc, đầu gật gà gật gù, có vẻ đã đã buồn ngủ.

Hạ Diệp Chi đi xuống giường đi, ôm Mạc Hạ lên.

Mạc Hạ dụi mắt, mềm oặt tùy ý Hạ Diệp Chi ôm cô bé lên trên giường.

Mạc Hạ liu diu đôi mắt, mí mắt như là có vật gì đó nặng ngàn cân đè ép, không thể mở ra được.

Cô bé mơ mơ màng màng, nhỏ giọng kêu lên: “Mẹ.”

Hạ Diệp Chi hôn một cái lên trán của cô bé, dịu dàng nói: “Con Ngủ đi.”

Mạc Hạ quả nhiên liền ngủ.

Hạ Diệp Chi ngồi ở bên cạnh cô bé, sau đó cùng cô bé nằm ngủ, ngủ một giấc tỉnh lại đã là buổi tối.

Cả ngày này, Hạ Diệp Chi cơ bản đều là ở trên giường nằm nghỉ ngơi.

Buổi tối lúc tỉnh lại, cô có cảm giác toàn bộ tinh thần của mình đều tốt hơn rất nhiều, không giống như trước đó mãi không nói ra được chỗ nào khó chịu, cũng không luôn cảm thấy khắp toàn thân đều khó chịu.

Cô so tỉnh lại trước Mạc Hạ, thừa dịp Mạc Hạ còn chưa tỉnh lại, liền cầm quần áo đi tắm rửa.

Tắm xong Hạ Diệp Chi càng thấy tinh thần thoải mái hơn nhiều.

Khi Mạc Hạ tỉnh lại, người hầu cũng vừa làm xong cơm tối.

Ăn cơm xong, cô dự định mang Mạc Hạ đi ra ngoài đi dạo một vòng, đi tản bộ một chút. Dù sao Mạc Hạ cũng đã ở nhà cùng với cô cả ngày.

Trẻ nhỏ hiếu động, cần phải mang đi ra ngoài chơi nhiều hơn một chút mới được.

Hạ Diệp Chi thay quần áo cho Mạc Hạ xong, liền cùng với cô bé đi ra ngoài, lúc trở về còn hỏi Mạc Hạ: “Ngày mai con có muốn đi đâu chơi không?”

“Có thể ở cùng với mẹ một chỗ, tốt hơn đi bất cứ đâi.” Hạ Diệp Chi nắm tay nhỏ của Mạc Hạ, cô bé vừa đi vừa nhún nhảy, có vẻ rất hài lòng.



Ngày hôm sau là cuối tuần, Hạ Diệp Chi liền đem Mạc Hạ đi ra ngoài xem phim điện ảnh.

Thật ra trong biệt thự của Mạc Đình Kiên cũng có một phòng chuyên để xem phim điện ảnh, nhưng cùng những người khác cùng nhau xem phim ở trong rạp lại có một cảm giác rất khác.

Sáng sớm thứ hai, Hạ Diệp Chi đưa Mạc Hạ đi nhà trẻ, sau đó lái xe tới văn phòng luật sư, hỏi về vụ kiện về quyền nuôi con..

Xe của cô vừa mới đi vào trong toàn nhà văn phòng luật sư, còn chưa dừng lại đã bị một loạt mấy chiếc xe thể thao màu đỏ đột nhiên lao ra như bay từ nơi khúc quanh, tốc độ nhanh kinh người, căn bản không cho Hạ Diệp Chi có cơ hội phản ứng.

Xe thể thao làm trầy xước xe của Hạ Diệp Chi, còn làm gãy mất gương chiếu hậu của xe cô.

Hạ Diệp Chi sửng sốt một chút, ban ngày lái xe lại lớn lối như vậy, đây là vội vàng đi đầu thai sao?

Mặc dù trong lòng có chút tức giận, nhưng Hạ Diệp Chi vẫn từ từ đỗ xe lại rồi mới xuống xe xem xét tình huống.

Lúc này, chiếc xe thể thao màu đỏ kia lại vòng trở về, thắng gấp một cái dừng ở trước mặt Hạ Diệp Chi.

Khoảng cách từ thân xe tới chỗ Hạ Diệp Chi đứng không tới nửa mét, toàn bộ thân thể Hạ Diệp Chi đều cứng lại.

Một giây sau, cửa xe thể thao mở ra, từ trong xe có một người đàn ông mặc âu phục màu xanh lam bước xuống.

Người đàn ông đeo kính râm, kiểu tóc là loại khá phổ biến, Hạ Diệp Chi nhất thời không nhận ra anh ta là ai, chỉ cảm thấy có chút quen mắt.

“Là cô à!” Người đàn ông đi tới trước mặt của cô, tư thế đứng tiêu sái, chậm rãi gỡ kính râm, xuống vẻ mặt tươi cười nhìn Hạ Diệp Chi.

Sau khi Hạ Diệp Chi thấy rõ mặt mũi của ông ta, trên mặt cũng kinh ngạc: “Anh Tạ.”

Trong mắt Tạ Ngọc Nam tràn đầy vẻ mừng rỡ, dường như là rất vui mừng khi có thể gặp được Hạ Diệp Chi: “Tôi còn đang muốn tới tìm cô Hạ đây, cô có thể nể mặt tôi mà cho tôi hẹn một bữa cơm đó, không nghĩ tới ở đây liền gặp được cô, chẳng lẽ đây chính là ý trời hay sao?”

Bình Luận (0)
Comment