Hạ Diệp Chi cảm thấy, cô và Tạ Ngọc Nam nói không thông, thì nên nhanh chóng mặc kệ hắn là tốt rồi.
Cô không để ý tới Tạ Ngọc Nam nữa, xoay người đi về phía xe mình đang đỗ.
Tạ Ngọc Nam đuổi theo: “Hạ Diệp Chi, cô đứng lại đó cho tôi!”
Hạ Diệp Chi đương nhiên không nghe thấy, trực tiếp mở cửa xe ra.
Nhưng mà cô vừa mở cửa xe, Tạ Ngọc Nam đã theo kịp, một phát bắt được tay đang nắm cửa xe định đóng lại của cô.
Hạ Diệp Chi mím chặt môi, lạnh mặt tiếp tục kéo lại, Tạ Ngọc Nam liền ấn chặt.
Lặp đi lặp lại hai lần, Hạ Diệp Chi đã hết kiên nhẫn, dùng tốc độ cực nhanh nâng tay bổ về phía cánh tay Tạ Ngọc Nam.
Tạ Ngọc Nam vừa vặn tránh thoát, Hạ Diệp Chi thừa cơ húc cùi chỏ qua, Tạ Ngọc Nam kinh ngạc tiếp được cùi chỏ của Hạ Diệp Chi .
Hạ Diệp Chi phản ứng cực nhanh lắc mình, nhấc chân đá vào chỗ nào đó của Tạ Ngọc Nam.
Tạ Ngọc Nam phản ứng chậm mất một nhịp, né tránh có chút chật vật.
“Hạ Diệp Chi, tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào ác như cô!”
Hắn tránh thoát, thở phào nhẹ nhõm. Nếu vừa rồi thực sự bị Hạ Diệp Chi đá trúng, hắn rất có thể sẽ đoạn tử tuyệt tôn.
“ Biết là tốt rồi, đừng có chọc tôi.”
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi có chút ác độc, Tạ Ngọc Nam thật sự đã chọc đến cô.
Cô không phải là một người tính khí không tốt, nhưng nếu như chọc tới cô, cô tuyệt đối không phải là kẻ không biết đáp trả.
Tạ Ngọc Nam vẫn còn sợ hãi nhìn cô, đột nhiên lại cười rộ lên: “Từ trước tới nay tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào như thế này.”
Lúc hắn cười, đôi mắt hơi híp lại, không giống với cái kiểu cười cho có lệ và kiểu cười có mục đích trước kia. Lần này hắn cười rất thật lòng.
Hạ Diệp Chi hơi sửng sốt, mở cửa lên xe.
Cô rất rõ ràng, Tạ Ngọc Nam chính là một tay chơi bời lêu lổng, ăn không ngồi rồi, phong lưu phóng đãng. Cho dù hắn có là con trai Tạ Sinh, có quen biết với Lưu Chiến Hằng, thì không có nghĩa là hắn có biết chuyện gì.
Lời Lưu Chiến Hằng nói còn có lý.
Cô và Tạ Ngọc Nam cứ quanh quẩn dây dưa hoàn toàn là đang lãng phí thời gian.
Lúc Hạ Diệp Chi khởi động xe, cô quay đầu nhìn thoáng qua cửa xe.
Tạ Ngọc Nam vẫn đứng ở bên đường, trơ mắt nhìn cô, trong mắt là sự chăm chú hiếm thấy.
Tạ Ngọc Nam vừa nhìn đã biết là một kẻ rất biết chơi cũng rất thích chơi, nhưng nội tâm không xấu. Nếu không hắn đã sớm dùng thủ đoạn dồn dập khiến cô đi vào khuôn khổ rồi.
Hạ Diệp Chi nhớ tới lời hắn vừa nói, đột nhiên dừng xe, hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra gọi hắn: “Anh thực sự là tiến sĩ luật sao?”
Tạ Ngọc Nam vốn đang mặt ủ mày chau đứng ven đường nghe thấy thế, lập tức như con cún nhỏ nhìn thấy khúc xương, vô cùng hưng phấn nói:
“ Thật đấy! Tôi thật sư là tiến sĩ luật!”
Hạ Diệp Chi im lặng trong chốc lát, ngoắc ngoắc hắn: “Anh qua đây!”
Tạ Ngọc Nam thoạt nhìn cực kỳ vui vẻ, hào hứng chạy tới, nở nụ cười xán lạn: “Cô đồng ý để tôi làm luật sư của cô rồi hả?”
Hạ Diệp Chi hỏi hắn: “Anh kiện tụng rất giỏi đúng không?”
Tạ Ngọc Nam suy nghĩ một chút, hỏi cô: “Cô muốn thưa kiện ai?”
Hạ Diệp Chi không trả lời ngay. Cô chỉ hơi híp mắt nhìn hắn, nhưng trong đầu đang cáp tốc suy nghĩ.
Lưu Chiến Hằng rất rõ ràng tình hình của cô. Chỉ cần Tạ Ngọc Nam muốn biết, anh ta nhất định sẽ nói cho hắn biết.
Nghĩ vậy, Hạ Diệp Chi cũng không kiêng kỵ nữa, nói: “Tranh giành quyền nuôi con với Mạc Đình Kiên.”
Tạ Ngọc Nam nghe vậy, vẻ mặt ngưng lại trong chớp mắt.
Tạ Ngọc Nam vốn khom người ghé vào cửa sổ nghe Hạ Diệp Chi nói chuyện, lúc này cũng lập tức đứng thẳng người.
Hắn nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi một lúc, sau đó nghiêm túc nói: “Cô nên biết, cô muốn thắng Mạc Đình Kiên, khả năng gần như bằng không.”
“ Tôi biết.” Hạ Diệp Chi gật đầu: “Thế nhưng, vụ kiện này nhất định phải thắng.”
Đôi mắt kiên định của Hạ Diệp Chi khiến Tạ Ngọc Nam ngẩn ra. Hắn hít sâu một hơi, nói rằng: “Để tôi lên xe, tôi lên xe nói chuyện với cô.”
Thực ra cô cũng không khóa cửa xe. Tạ Ngọc Nam không trực tiếp lên xe mà là hỏi ý kiến Hạ Diệp Chi, điều này khiến Hạ Diệp Chi hơi kinh ngạc.
“ Lên đi.”
Hạ Diệp Chi gật đầu với hắn.
Tạ Ngọc Nam lập tức đi vòng qua cửa xe bên kia, ngồi vào vị trí bên cạnh ghế lái.
Hạ Diệp Chi nhìn thoáng qua, thấy chiếc xe thể thao màu đỏ rất bắt mắt của hắn vẫn đậu ở bên đường, liền hỏi hắn: “Xe của anh thì sao?”
Vẻ mặt Tạ Ngọc Nam không quan tâm nói:“ Trong nước chắc hẳn có công ty xe kéo đi? Đến lúc đó tôi lái về là được.”
Chiếc xe kia của hắn, Hạ Diệp Chi vừa nhìn ký hiệu đã biết, giá trị xa xỉ.
Có lẽ đây là một kẻ có tiền.
Hạ Diệp Chi cười cười, lái xe rời đi. Tạ Ngọc Nam chẳng quan tâm, đương nhiên cũng không cần người khác lo thay hắn.
……………
Hạ Diệp Chi lái xe đưa Tạ Ngọc Nam đến một quán cà phê.
Nghĩ đến thân phận Tạ Ngọc Nam, Hạ Diệp Chi đã chọn một quán cà phê khá cao cấp.
Hai người ngồi xuống, Hạ Diệp Chi đưa menu đồ uống cho hắn, chợt nghe thấy Tạ Ngọc Nam cực kỳ kinh ngạc nói:“ Cô đã sinh con rồi?”
Vừa nãy cô nói chuyện, đến bây giờ Tạ Ngọc Nam mới phản ứng được. Cô có chút hoài nghi rốt cuộc Tạ Ngọc Nam có phải là tiến sĩ luật hay không.
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi rất bình tĩnh, lên tiếng: “ Ừ.”
“Con trai hay là con gái? Sẽ không giống tính cách Mạc Đình Kiên chứ?”
Cũng chẳng biết Tạ Ngọc Nam suy diễn cái gì, vẻ mặt hung tợn nhún vai.
“Con gái, ba tuổi rưỡi.”
Hạ Diệp Chi nói ngắn gọn.
Tạ Ngọc Nam thoạt nhìn như muốn tiếp tục truy hỏi. Hạ Diệp Chi liền cầm lấy menu đồ uống: “Uống gì?”
Tạ Ngọc Nam liếc mắt nhìn menu, không hứng thú lắm nói: “ Nước trái cây, ngọt một chút. Tôi không hay uống cà phê.”
Hạ Diệp Chi gọi nước ép dâu tây cho hắn.
Tháng ba là mùa ăn dâu tây, cũng coi như mùa hoa quả lạnh, nhưng sẽ hơi chua.
Một người đàn ông thích uống nước trái cây ngọt, thật đúng là có tính trẻ con.
Hạ Diệp Chi gọi cho mình một ly cà phê.
Tạ Ngọc Nam hoàn toàn không quan tâm đến việc uống cái gì, nhưng ngược lại rất nghiêm túc nghiên cứu về vụ kiện của Hạ Diệp Chi.
“Nếu con gái cô nhỏ hơn một chút, vẫn còn trong giai đoạn bú sữa thì tốt rồi. Như thế, tòa sẽ xử cho cô quyền nuôi con. Tuy Mạc Đình Kiên có thể sẽ gây khó dễ, nhưng tôi có thể nắm chắc.”
“Nhưng tháng bảy này nó đã bốn tuổi rồi.”
Tạ Ngọc Nam nói chuyện này, Hạ Diệp Chi cũng hiểu rõ.
Tạ Ngọc Nam hơi nghiêng đầu, toàn bộ cơ thể hướng về phía trước, một tay chống lên bàn, rơi vào trầm tư.
Hạ Diệp Chi cũng không quấy rầy hắn, để cho hắn suy nghĩ.
Một lát sau, Tạ Ngọc Nam lên tiếng: “ Cũng không phải là không có cách khác!”
Lúc này, nhân viên phục vụ bưng nước ép dâu tây tới.
“Xin chào cô, nước….”
Hạ Diệp Chi chỉ chỉ phía đối diện: “Anh ta.”
Nhân viên phục vụ hơi sửng sốt, để nước trái cây xuống trước mặt Tạ Ngọc Nam: “ Chào anh, nước trái cây của anh đây ạ.”
“Cảm ơn.”
Tạ Ngọc Nam lễ phép nói cảm ơn.
Chờ nhân viên phục vụ rời đi, Tạ Ngọc Nam mới nháy mắt cười với Hạ Diệp Chi: “Tôi thích màu đỏ, rất đẹp, giống như cô vậy.”
Mặt Hạ Diệp Chi không đổi sắc nhìn hắn.