Trưa ngày hôm sau.
Hạ Diệp Chi mặc một bồ đồ đơn giản, đi tới nhà hàng mà Tạ Ngọc Nam đã hẹn.
Cô cố ý tới sớm, lúc đến nhà hàng, Tạ Ngọc Nam vẫn chưa tới.
Hạ Diệp Chi gọi cho mình một ly cà phê trước, hơn 10 phút sau, Tạ Ngọc Nam mới đến.
Tạ Ngọc Nam thấy Hạ Diệp Chi thì kinh ngạc: “Em tới sớm vậy sao.”
“Hôm nay em mời khách, đương nhiên phải tới trước anh.” Hạ Diệp Chi trang điểm rất nhạt, mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, cánh tay mềm mại trắng nõn, khuôn mặt mang theo ý cười đàm đạm, long lanh cảm động.
Rõ ràng cô cố ý mặc như vậy để thể hiện sự xem trọng và tôn trọng Tạ Ngọc Nam.
“Vậy có mặt mũi quá.” Tạ Ngọc Nam hơi lo sợ, anh luôn cảm thấy Hạ Diệp Chi rất kỳ lạ.
Anh biết rõ hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Vì chuyện tòa án mà anh và Hạ Diệp Chi đã tiếp xúc rất lâu, đương nhiên anh biết rõ Hạ Diệp Chi là người như thế nào.
Khi đối mặt với chuyện quan trọng, Hạ Diệp Chi rất quả quyết, nhưng cô có một khuyết điểm trí mạng đó là quá mềm lòng.
Cô càng mềm lòng thì càng nặng tình, cho dù cô đã tranh cãi với Mạc Đình Kiên về chuyện giành quyền nuôi dưỡng Mạc Hạ, nhưng Mạc Đình Kiên làm như vậy không khác gì đâm một nhát dao vào tim Hạ Diệp Chi.
Khong ai từ nhỏ đã mình đồng da sắt, Tạ Ngọc Nam hiểu rõ chuyện này tạo nên thương tổn như thế nào đối với Hạ Diệp Chi.
Nhưng chỉ qua một đêm, Hạ Diệp Chi có thể trở lại bình thường ngồi đối diện anh, không có chút gì khác thường…
“Mặt tôi không phải thực đơn, anh có nhìn chằm chằm mãi cũng không có tác dụng.”
Lời nói của Hạ Diệp Chi đã kéo tâm tư Tạ Ngọc Nam lại.
Anh không thấy buồn cười, ngược lại anh nhíu mày nói: “Hạ Diệp Chi, nếu em…”
“Nếu cái gì?” Hạ Diệp Chi ngước mắt nhìn thẳng vào anh.
Tạ Ngọc Nam bị Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm như thế, lời nói đã đến bên miệng lại không nói ra được.
Tạ Ngọc Nam lắc đầu: “Không có gì, chúng ta gọi món trước đi…”
Hạ Diệp Chi cười nhạt, cụp mắt xuống, che đi cảm xúc dưới đáy mắt.
Cô biết Tạ Ngọc Nam muốn hỏi gì.
Giờ cô thật sự thấy rất bình thường, không cần sự an ủi hay thương hại của bất kỳ người nào.
Khi tim cô đã thành tro tàn, có lẽ đã tái sinhmột lần nữa.
Khi cô và Mạc Đình Kiên chia tay, cô đã ăn năn hối hận nhiều lần.
Cô muốn chia tay trong vui vẻ Mạc Đình Kiên, nhưng Mạc Đình Kiên không cho cô toại nguyện.
Vậy thì không ai dễ chịu cả.
Hạ Diệp Chi nhếch miệng, như vô tình nói: “Mấy ngày tới có thể tôi sẽ ra nước ngoài một chuyện.”
Tạ Ngọc Nam vốn lo lắng cho Hạ Diệp Chi, nghe cô nói như vậy thì hỏi ngay: “Em đi đâu? Tôi đi cùng em.”
Hạ Diệp Chi từ chối luôn: “Không cần đâu, tôi sẽ không ở lại lâu, trước khi tòa án phán quyết, tôi sẽ trở về.”
Phán quyết của tòa án ít nhất cũng phải tới nửa tháng nữa mới có, nếu trễ phải mất hơn một tháng.
“Ừm.” Tạ Ngọc Nam suy nghĩ một lát rồi bổ sung thêm một câu: “Em muốn đi nước nào, gặp chuyện gì phiền phức thì có thể gọi cho tôi, các bạn học ngành luật lúc trước cùng tôi đến từ các nơi trên thế giới, có lẽ tôi sẽ giúp được em.”
“Cảm ơn anh.” Hạ Diệp Chi hiểu rõ, cho dù cô thật sự gặp phải rắc rối, cô cũng không làm phiền Tạ Ngọc Nam.
Tạ Ngọc Nam ngoài phần tình cảm hơi phóng đãng một chút, nhưng thật ra anh là một người chân thật.
*
Trước khi Hạ Diệp Chi ra nước ngoài, cô đã gọi điện cho Thời Dũng, rồi tới nhà trẻ thăm Mạc Hạ.
Thời tiết dần dần trở nên nóng bức, Mạc Hạ đang mặc một chiếc váy nhỏ xinh đẹp.
Lúc Mạc Hạ thấy Hạ Diệp Chi, cô bé vui vẻ chạy về phía cô, như chú chim nhỏ đáng yêu vậy.
“Mẹ ơi!” Mạc Hạ bổ nhào vào ngực Hạ Diệp Chi làm nũng: “Đã lâu rồi mẹ không tới nhà trẻ đón con.”
Hạ Diệp Chi nhẹ nhàng ôm Mạc Hạ, dịu dàng nói: “Mẹ có việc phải đi tới một nơi rất xa, nhưng mẹ sẽ trở về nhanh thôi, đợi mẹ về rồi, Mạc Hạ và mẹ sẽ ở cùng nhau, luôn luôn ở bên nhau nhé.”
Mắt Mạc Hạ phát sáng: “Thật không mẹ!”
Hạ Diệp Chi nhéo mũi cô bé: “Thật, con ngoan ngoãn đợi mẹ trở về là được.”
Tối nay Hạ Diệp Chi mới bay, cô dẫn Mạc Hạ đi ăn cơm, sau đó đưa cô bé cho Thời Dũng, bảo anh tới đón cô bé trở về.
Thời Dũng vẫn giống như thường, cung kính gọi cô: “Cô Hạ.”
Hạ Diệp Chi vuốt lại lọn tóc trước trán: “Vất vả cho trợ lý Thời rồi.”
“Đây là chuyện tôi nên làm.” Thời Dũng ngước mắt nhìn Hạ Diệp Chi, rõ ràng anh mới gặp cô trong phiên tòa hai ngày trước, nhưng anh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Hạ Diệp Chi đứng đó nhìn xe của Thời Dũng biến mất ở khúc cua, cô híp mắt nhìn.
Lần sau gặp mặt Thời Dũng, có thể sẽ không còn hài hòa như vậy nữa.
Hạ Diệp Chi nở nụ cười hờ hững, xoay người quay về xe, lái xe rời khỏi.
Máy bay bay mười mấy tiếng, đáp xuống một đất nước xa lạ ở bên kia đại dương.
Hạ Diệp Chi bỏ hành lý trong khách sạn, tắm rửa thay bộ đồ khác, rồi đi tới một viện điều dưỡng.
Vị trí viện điều dưỡng này không hề dễ tìm, môi trường rất tốt, có người nói đây là viện dưỡng lão tốt nhất trong đất nước này.
Hạ Diệp Chi bước vào, tới trước quầy lễ tân hỏi: “Xin chào, tôi tìm bệnh nhân tên là Mạc Cẩm Vân.”
“Cô là gì của cô ấy?” Cô gái ở quầy lễ tân, có giọng nói tiếng Anh mang theo giọng địa phương, nghe rất khó chịu.
“Tôi là bạn của cô ấy, trước khi tới đây tôi đã liên hệ với các cô rồi.” Hạ Diệp Chi mỉm cười giải thích.
“Tôi biết, cô đến từ thành phố Hà Dương, tôi đã từng tới thành phố đó rồi, đó là một nơi thật xinh đẹp, để tôi dẫn cô đi tìm bệnh nhân đó nhé…”
Dọc đường đi, cô gái quầy lễ tân luôn kể cho cô nghe những điều mình biết khi ở thành phố Hà Dương.
Thỉnh thoảng Hạ Diệp Chi sẽ đáp lại một câu, nhưng cô ấy vẫn rất nhiệt tình.
Mạc Cẩm Vân ở phòng VIP, cả tầng chỉ có mình cô ta ở, có bác sĩ, y tá chuyên môn và người giúp việc.
Lúc Hạ Diệp Chi đi vào, Mạc Cẩm Vân đang ngồi trước cửa sổ tắm nắng, vẻ mặt tái nhợt, trồng gầy hơn lúc trước.
Mạc Cẩm Vân không nhận ra có người đi vào, vẫn luôn ngơ ngác ngồi đó, đến khi Hạ Diệp Chi lên tiếng: “Chị không nóng sao?”
Mạc Cẩm Vân xoay người, lúc thấy Hạ Diệp Chi, đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc: “Hạ Diệp Chi? Sao lại là cô?”
“Vậy chị nghĩ là ai?” Hạ Diệp Chi đứng trước mặt cô ta, vẻ mặt hờ hững không vui không buồn.
Đã lâu rồi hai người không gặp mặt nhau, Mạc Cẩm Vân quan sát cô, cuối cùng thở dài: “Cô vẫn xinh đẹp như vậy.”
Cô nói xong thì chạm vào tay mình, vẻ mặt bi thương.
Hạ Diệp Chi đi tới sau cô ta, đẩy xe lăn tới chỗ ánh nắng không chiếu tới.
Thời tiết nóng bức, cho dù cách một tấm kính, nhưng vẫn cảm thấy hơi nóng hầm hập từ bên ngoài.
Hạ Diệp Chi ngồi đối diện cô ta, không lâu sau có người giúp việc đi tới đưa nước cho Hạ Diệp Chi.
Có lẽ trước giờ chưa ai tới thăm Mạc Cẩm Vân, người giúp việc vừa rót nước vừa nhìn Hạ Diệp Chi tò mò.
“Bình thường không ai tới thăm tôi, Đình Kiên cũng không tới, không ngờ người tới thăm tôi lại là cô.”Vẻ mặt Mạc Cẩm Vân uể oải, dường như rất mệt mỏi.
Hạ Diệp Chi cầm ly nước hỏi: “Điều trị không thuận lợi sao?”