Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 789

Bàn Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ ngồi cách sân khấu rất xa.

Hạ Diệp Chi nhìn về phía xa xa, không thấy rõ mặt của Mạc Đình Kiên và Tô Miên nên thu hồi tầm mắt.

Nhân viên phục vụ tới rót rượu, Hạ Diệp Chi chỉ cầm một ly nước trái cây, từ từ mím môi, buồn chán lấy điện thoại ra lướt web.

Lúc này, lại có người đi tới bàn cô ngồi xuống.

Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn lên, đối diện là khuôn mặt Lưu Chiến Hằng.

Hạ Diệp Chi nắm chặt chiếc ly trong tay, cô đặt chiếc ly trở lại, nhìn chằm chằm Lưu Chiến Hằng không nói gì.

“Diệp Chi, tớ cảm thấy váy cưới cô dâu…” Thẩm Lệ quay đầu muốn nói chuyện với Hạ Diệp Chi, theo tầm mắt của cô thì thấy Lưu Chiến Hằng.

“Anh đừng nói với tôi là Mạc Đình Kiên cũng gửi thiệp mời cho anh?” Hạ Diệp Chi híp mắt nhìn Lưu Chiến Hằng.

Lưu Chiến Hằng không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh ta không gửi cho em sao?”

Điều này có nghĩa là Mạc Đình Kiên có gửi thiệp mời cho Lưu Chiến Hằng.

Sắc mặt Hạ Diệp Chi khẽ thay đổi, ánh mắt nghi ngờ nhìn Lưu Chiến Hằng.

Lưu Chiến Hằng trực tiếp lấy thiệp mời ra cho Hạ Diệp Chi xem.

Hạ Diệp Chi liếc mắt nhìn một lát rồi thu hồi tầm mắt.

Lễ cưới diễn ra rất thuận lợi.

Ngay lúc lễ cưới sắp kết thúc tốt đẹp, màn hình lớn đang chiếu bối cảnh ở phía sau đột nhiên tối đen.

Xuất hiện trục trặc như vậy, trong chớp mắt buổi lễ trở nên hỗn loạn.

Không lâu sau, màn hình lớn lại sáng lên, nhưng không chiếu bối cảnh nữa mà thay một hình ảnh.

“Cô muốn hai hay ba người…”

“Cô lẳng lơ như vậy, hai người sao thỏa mãn được cô chứ…”

“Là đàn ông thì ba người cùng lên đi!”

“Á… cô…”

“…”

Những từ ngữ dâm ô tục tĩu khó nghe, hình ảnh càng tồi tệ hơn.

Lễ cưới bỗng sôi sục.

“Hình như người phụ nữ đó là cô dâu?”

“Trời ạ, không phải Tô Miên là con nhà danh giá sao? Vậy mà lại…”

“… Ai đã phát video này vậy?Không phải chứ!”

“Hôn lễ vẫn tiếp tục cử hành chứ?”

Thẩm Lệ liếc mắt nhìn rồi quay đầu thu hồi tầm mắt ngay.

“Sớm biết Tô Miên kia không phải hạng người tốt lành gì, không nghĩ tới cuộc sống riêng của cô ta lại hỗn loạn như vậy!”Thẩm Lệ nói xong thì chú ý tới Hạ Diệp Chi đang ngồi bên cạnh không có vẻ mặt ngạc nhiên.

Vẻ mặt Hạ Diệp Chi lạnh nhạt, còn cầm ly nước trái cây lên uống một hớp.

“Diệp Chi, cậu…” Lúc trước Thẩm Lệ biết Hạ Diệp Chi muốn làm gì, nhưng không nghĩ tới cô ấy lại làm lớn như vậy.

Hạ Diệp Chi khẽ nghiêng đầu nhìn Thẩm Lệ, nói nhỏ đủ cho hai người nghe thấy: “Không phải tớ, tớ chỉ đưa tài liệu cho bên truyền thông, có người tìm rồi truyền thông mua lại video này.”

Thẩm Lệ vỗ ngực mình, vẻ mặt lo sợ hỏi: “Cậu lấy được video này từ đâu vậy, cậu chán sống rồi sao?”

Mới đầu cô còn cảm thấy có chút kích thích, nhưng đến giờ, cô bắt đầu lo lắng cho Hạ Diệp Chi rồi.

Mạc Đình Kiên là người như thế nào, vào ngày kết hôn, bị người khác tung ra video nhạy cảm của cô dâu, làm anh ta mất hết mặt mũi, chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua người đã tung video này ra.

Hạ Diệp Chi ngước mắt nhìn Lưu Chiến Hằng ở phía đối diện, cô nghi ngờ là Lưu Chiến Hằng làm.

Người kết thù với Mạc Đình Kiên, đồng thời dám làm chuyện như vậy chỉ có Lưu Chiến Hằng, ngoài ra cô không nghĩ tới người nào khác.

Lúc cô nhìn Lưu Chiến Hằng, anh ta cũng đang nhìn cô.

Mặc dù Lưu Chiến Hằng che giấu rất tốt, nhưng Hạ Diệp Chi vẫn nhìn ra vẻ ngạc nhiên nho nhỏ trong mắt Lưu Chiến Hằng.

Lưu Chiến Hằng ngạc nhiên sao?

Điều này cho thấy đoạn video này không phải Lưu Chiến Hằng làm.

Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn về phía sân khấu.

Tô Miên và Mạc Đình Kiên không còn đứng trên sân khấu nữa, khách mời bên dưới cũng bắt đầu đi ra ngoài.

Xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn lễ cưới sẽ không cử hành tiếp được.

*

Trong phòng nghỉ ngơi của cô dâu ở phía sau buổi tiệc.

Tô Miên run rẩy ngồi xuống ghế sofa, môi cô mấp máy nhưng không phát ra một âm tiết hoàn chỉnh.

Một giây sau, cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra lần nữa.

Người bước vào là Mạc Đình Kiên.

Hoa cài chú rể trên người anh đã biến mất, vẻ mặt anh thâm trầm, lãnh đạm mà xa cách, không nhìn ra anh đang vui hay tức giận.

“Đình Kiên, anh nghe em giải thích…” Tô Miên tốn rất nhiều sức lực mới đè nén sự hoảng sợ và tuyệt vọng dưới đáy lòng, nói ra câu này.

“Cô giải thích điều gì?”Giọng điệu Mạc Đình Kiên rất bình thường, ngồi đối diện cô.

Tô Miên thấy Mạc Đình Kiên đồng ý nghe cô giải thích thì tưởng thật, cô từ từ bình tĩnh trở lại, quay đầu nói với những người khác ở trong phòng: “Mấy người đi ra ngoài trước đi.”

“Không cần đâu!” Mạc Đình Kiên giơ tay ra hiệu những người giúp việc kia không cần đi ra ngoài.

“Anh…” Tô Miên vốn cho rằng Mạc Đình Kiên muốn nghe cô giải thích, nhưng phản ứng của anh lại khiến cô càng thêm hoảng loạn.

Mạc Đình Kiên đưa tay kéo cà vạt thắt trên cổ, vẻ mặt đã mất kiên nhẫn nói: “Để mọi người cùng nhau nghe cô giải thích nội dung trong đoạn video đó là thế nào.”

Tô Miên bắt đầu run rẩy: “Đoạn video đó là do người khác hãm hại em, chắc chắn có người vu oan cho em…”

“Tôi đã bảo Thời Dũng đi tìm người kiểm chứng đoạn video, rất nhanh sẽ biết là thật hay cắt ghép.” Mạc Đình Kiên nhìn chằm chằm vào mắt Tô Miên, trong mắt anh không hề có một chút tình cảm: “Tôi hy vọng cô có thể đưa ra một lời giải thích thuyết phục với tôi.”

Tô Miên biết rõ cô đã làm gì nhất.

Đoạn video đó là thật, cô thật sự đã làm chuyện đó.

Thái độ của Mạc Đình Kiên đã khiến cô hoàn toàn mất đi bình tĩnh, khóc lóc nói: “Đình Kiên, anh nghe em giải thích, khi đó em còn trẻ chưa hiểu chuyện, anh cũng qua tuổi trẻ rồi, nếu anh yêu em chắc chắn sẽ hiểu được em…”

“Hiểu cô?” Mạc Đình Kiên cười lạnh: “Tôi bảo cô lẳng lơ cùng mấy người đàn ông đó sao?”

“Không phải, không phải…” Lúc này Tô Miên đã mất bình tĩnh, hoàn toàn không biết mình có thể nói điều gì nữa.

Mạc Đình Kiên đã mất hết kiên nhẫn, anh không muốn nhìn thấy mặt Tô Miên nhìn thấy mặt Tô Miên thêm nữa.

Anh không để ý Tô Miên đang khóc lóc cầu xin, đứng dậy đi ra ngoài.

Bóng dáng cao lớn vừa lãnh khốc lại vừa tuyệt tình.

Tô Miên biết nếu giờ cô để Mạc Đình Kiên đi, chắc chắn cuộc đời cô sẽ mất đi cơ hội làm phu nhân tổng giám đốc Mạc thị.

Cô không quan tâm đến dáng vẻ của mình, trực tiếp xông tới ôm chân Mạc Đình Kiên: “Cầu xin anh, coi như anh nể tình đứa bé trong bụng em mà tha thứ cho em được không? Sau này chúng ta ở bên nhau thật vui vẻ…”

Mạc Đình Kiên không hề động lòng với câu nói này của Tô Miên, anh nhấc chân đá cô ta: “Cô xác định đứa bé trong bụng cô là của tôi sao?”

Tô Miên đập vào ghế sofa, không kịp nghĩ tới đau đớn, lại bò đến chỗ Mạc Đình Kiên: “Đương nhiên là của anh rồi!”

Trong phòng có người giúp việc và vệ sĩ, đều là người Mạc Đình Kiên mang đến, Mạc Đình Kiên cho họ một ánh mắt, bọn họ liền hiểu bước tới ngăn cản Tô Miên đang muốn tới gần Mạc Đình Kiên.

“Phụ nữ giống như cô không xứng sinh con cho tôi.” Giọng điệu Mạc Đình Kiên thâm trầm bỏ lại câu nói này rồi rời đi.

Bình Luận (0)
Comment