Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 92

“Mạc Gia Thành” nghe Hạ Diệp Chi nói vậy thì trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Anh nhìn cô với vẻ trầm ngâm nhưng chỉ thản nhiên nói: “Đi thôi.”

Hạ Diệp Chi đi theo phía sau anh với vẻ mặt có chút phức tạp.

Mỗi người đều rất dễ dàng bị tình cảm chi phối. Bây giờ cô nhìn “Mạc Gia Thành” không thấy ghét nữa, trái lại còn biết ơn và sùng bái. Nếu anh không phải là em họ Mạc Đình Kiên, nếu như cô không lấy Mạc Đình Kiên…

Nhưng như vậy, vấn đề đã trở về điểm ban đầu.

Nếu cô không lấy Mạc Đình Kiên, với thân phận của cô thì cả đời này cũng không thể gặp được “Mạc Gia Thành”.

Đây là một vấn đề khó giải, số phận chính là buồn cười như vậy lại làm cho người ta không thể làm gì được.

Hai người lên xe, “Mạc Gia Thành” đột nhiên mở miệng hỏi cô: “Cô tính trả tấm thẻ đen này lại thế nào?”

Hạ Diệp Chi mỉm cười: “Đương nhiên là nghĩ cách rồi.”

“Cô không sợ anh họ sẽ truy cứu chuyện này sao?” “Mạc Gia Thành” không bộc lộ biểu cảm gì thử thăm dò cô.

“Nếu anh ta muốn truy cứu thì tối hôm qua đã tìm tới hỏi tội tôi rồi.” Vẻ tươi cười trên mặt Hạ Diệp Chi dần dần biến mất: “Anh ta rộng lượng như vậy, tôi đương nhiên càng phải trả cái tấm thẻ kia cho anh ta.”

Ban đầu cô cho rằng Mạc Đình Kiên bảo cô cất tấm thẻ đen này là một loại biểu thị thân phận của cô.

Bây giờ xem ra, tất cả chỉ vì anh không quá để ý tới tấm thẻ đen này mà thôi.

Mạc Đình Kiên nắm được từ mấu chốt trong lời nói của cô: Trả lại cho anh ta.

Lúc đó, khi anh gọi điện thoại cho cô và nói là “Mạc Đình Kiên” mua, cô mới vui vẻ nhận lấy.

Khi anh đưa tấm thẻ đen cho cô, cô không chỉ không nhận còn trả lại cho “Mạc Đình Kiên”. “Mạc Đình Kiên” bảo cô cất tấm thẻ đen đi, cô còn cầm quét qua một lần.

Trước đó, Mạc Đình Kiên đưa đồ thì cô đều vui vẻ nhận lấy.

Nhưng bây giờ, cô muốn trả tấm trả thẻ đen lại cho Mạc Đình Kiên.

Cuối cùng cô đã mất đi kiên trì đối với “Mạc Đình Kiên chưa từng gặp mặt” và định đặt chú tâm đến “Mạc Gia Thành” sao?

Nhận thức này làm cho Mạc Đình Kiên không vui nổi, vẻ mặt trái lại còn trầm xuống mấy phần.



Thẩm Lệ quay phim kiếm được không ít tiền, nhưng rất khó tiêu tiền.

Mỗi lần đi dạo phố, cô ấy đều sẽ tốn vài trăm triệu, thỉnh thoảng còn hăng hái tiêu tốn tới tiền tỷ cũng có.

Cho dù quan niệm tiêu tiền của Hạ Diệp Chi không giống với Thẩm Lệ, nhưng cô cảm thấy con gái tự mình kiếm được tiền, muốn tiêu thế nào thì tiêu.

Hai người đi dạo gần một ngày, tới chập tối thì Hạ Diệp Chi kéo Thẩm Lệ đi ăn bữa tối sớm rồi mới tách nhau ra.

Trở lại biệt thự, Hạ Diệp Chi vừa vào cửa đã nhìn thấy “Mạc Gia Thành”.

“Anh ăn cơm xong rồi sao? Nếu chưa ăn thì tôi sẽ lập tức nấu cho anh.” Trong lòng cô nhớ phải nấu cơm cho “Mạc Gia Thành” nên mới cố ý chạy về.

Bây giờ cũng mới hơn sáu giờ tối.

“Mạc Gia Thành” ngẩng đầu, trên mặt mơ hồ lộ ra bốn chữ “được chiều sinh lo”.

Anh ho khẽ một tiếng để che giấu cảm xúc của mình, sau đó nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: “Chưa ăn.”

Cơ mặt của người vệ sĩ bên cạnh khẽ giật giật. Anh ta chắc chắn sẽ không nói cho mợ chủ biết, cậu chủ vừa mới ăn cơm ở Kim Đỉnh về.

Hạ Diệp Chi nấu cơm xong thì để một phần thức ăn vào trong khay và bảo vệ sĩ đưa qua cho Mạc Đình Kiên.

“Mạc Gia Thành” còn chưa ăn cơm nên chắc Mạc Đình Kiên cũng vậy.

Sau đó, cô trở về phòng của mình.

Mạc Đình Kiên ngồi ở trước bàn ăn và nhìn mấy món thức ăn đủ cả hương sắc vị trước mặt. Anh lên tiếng hỏi vệ sĩ đang rót nước cho mình: “Anh thấy mợ chủ có gì khác trước?”

Người vệ sĩ nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi vô cùng ngay thẳng nói: “Trước đây, mợ chủ vừa về đều sẽ hỏi cậu chủ có ở nhà không, nhưng hôm nay lại không hỏi.”

“Cậu chủ” trong lời nói của vệ sĩ là chỉ “Mạc Đình Kiên chưa gặp mặt”.

Vệ sĩ nói xong lại cảm thấy mình nói chưa rõ nên giải thích thêm: “Cậu chủ mà tôi vừa nói không phải là cậu mà chính là “cậu chủ kia”. Mợ chủ…”

Nói một lúc lâu, người vệ sĩ cảm thấy hình như mình càng nói càng phức tạp hơn.

“Tôi biết rồi, anh đi ra ngoài đi.” Mạc Đình Kiên ngắt ngang lời anh ta và giơ tay lên ra hiệu cho anh ta ra ngoài.



Hôm sau là thứ hai.

Hạ Diệp Chi dậy rất sớm và trang điểm cẩn thận.

Khi cô xuống tầng thì thấy Thời Dũng đã chờ sẵn.

Hạ Diệp Chi nhìn quanh cũng không thấy “Mạc Gia Thành”. Cô đi tới trước mặt Thời Dũng: “Trong thời gian này đã làm phiền anh nhiều rồi. Tôi ngồi xe của mình đi làm cũng được.”

Cô nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Thời Dũng: “…”

Anh ta không thấy phiền, có được không? Anh ta cảm thấy công việc thoải mái nhất chính là mỗi ngày đưa mợ chủ đi làm đấy!

Hạ Diệp Chi đi rồi, Mạc Đình Kiên đứng ở đầu cầu thang tầng hai nhìn thấy tất cả mọi chuyện, lúc này mới chậm rãi bước xuống.

“Cậu chủ.” Thời Dũng cung kính cúi chào. Anh ta biết Mạc Đình Kiên đã nghe thấy được chuyện vừa rồi nên cũng không giải thích nhiều.

Mạc Đình Kiên liếc nhìn về phía cửa và cười như không cười: “Tùy cô ấy.”

Anh vốn cho rằng Hạ Diệp Chi đã phát hiện ra thân phận của mình. Nhưng không ngờ bây giờ cô lại bắt đầu cố ý kéo dài khoảng cách với Mạc Đình Kiên.

Hạ Diệp Chi lái xe đến Hạ thị.

Cô xuống xe và đứng ở cửa Hạ thị, trên gương mặt xinh đẹp chỉ còn cảm giác lạnh đến tận xương, trong mắt là vẻ tự tin nhất định phải làm được.

Mạng của Hạ Diệp Chi cô lớn lại trở về đây.

Hạ Diệp Chi bước chân vào cửa. Các nhân viên đi ngang qua đều không tự chủ được nhìn cô thêm vài lần.

Bọn họ đều phát hiện ra hôm nay Hạ Diệp Chi hình như không giống với mọi khi. Cho dù vẫn là gương mặt đó, vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng bọn họ lại cảm thấy có chỗ nào đó khác hẳn.

Có đồng nghiệp trong phòng thị trường có quen biết với Hạ Diệp Chi trước đó đi ngang qua và chào cô: “Chi Chi, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Hạ Diệp Chi nghiêng đầu và cong môi cười với người vừa nói chuyện.

Đôi mắt mèo tuyệt đẹp cong lên thành hình trăng khuyết, đôi môi hồng thắm, làn da trắng nõn, các đường nét trên gương mặt tinh tế hoàn mỹ.

Người bên cạnh thấy vậy thì nhìn tới ngây người, qua vài giây mới mỉm cười giống như lúc này mới có phản ứng vậy.

Đám người cùng vào thang máy, Hạ Diệp Chi nói chuyện phiếm với các cô: “Cuối tuần vừa rồi của các chị thế nào? Mọi người có ra ngoài làm gì không?”

“Tôi dẫn con tới khu vui chơi…”

“Tôi đi hẹn hò với bạn trai.”

“Tôi thấy trên cổ cô toàn những vết đỏ còn tưởng là muỗi cắn chứ!”

“Cô nói linh tinh gì đấy!”

Đám người cười cười nói nói nhưng Hạ Diệp Chi không tiếp lời nữa mà chỉ mỉm cười và ấn nút thang máy.

Nhưng cửa thang máy mới khép lại đã mở ra.

Người bước vào chính là Hạ Hương Thảo.

Cô ta vừa bước vào thì tiếng cười nói bên trong đều dừng lại. Trong thang máy lập tức trở nên yên tĩnh.

Hạ Diệp Chi vào thang máy trước nên đứng ở trong góc phía sau đám người. Hạ Hương Thảo hất cằm đầy khí thế nhìn lướt qua đám người bên trong, cũng không chú ý tới cô ngay.

Hạ Diệp Chi quan sát Hạ Hương Thảo, phát hiện chiếc áo khoác trên người cô ta chính là hàng mới của một thương hiệu lớn mà cô mới nhìn thấy ở trung tâm thương mại hôm qua, giá phải lên tới gần tỷ.

Hạ Diệp Chi cong môi cười và chậm rãi mở miệng nói: “Chị, buổi sáng tốt lành.”

Lúc này, thang máy đang từ từ đi lên, bên trong vô cùng yên tĩnh nên dù giọng nói của Hạ Diệp Chi không lớn nhưng vang lên ở trong thang máy tự nhiên lại có cảm giác kỳ lạ.

Hạ Hương Thảo quay đầu lại với vẻ không dám tin. Khi nhìn thấy rõ ràng là Hạ Diệp Chi, sắc mặt cô ta lập tức biến đổi.

Hạ Hương Thảo giống như nhìn thấy được quái vật đáng sợ nào đó, chân hơi lảo đảo suýt nữa thì ngã nhào. Cô ta nắm lấy tay vịn trong thang máy, hai mắt trợn tròn nhìn Hạ Diệp Chi: “Sao cô lại ở đây? Không phải cô đã…”

Ý thức được bây giờ đang ở trong thang máy, cô ta vội vàng ổn định lại tâm trí và giả vờ bình tĩnh nói: “Là Chi Chi à, hôm nay em tới sớm vậy.”

Trong lúc Hạ Diệp Chi mở miệng nói chuyện, người đứng ở bên cạnh cô ta đã chủ động lùi lại một chút.

Hạ Diệp Chi bình tĩnh nhìn chăm chú vào Hạ Hương Thảo và khẽ nói: “Đúng là sớm hơn chị một chút.”

Bình Luận (0)
Comment