Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối

Chương 20

Một số người thô lỗ thật! Anh chàng đó cần phải đi kiểm tra não. Thảo nào mà hắn vẫn độc thân.

Trong lúc ngồi nghĩ hắn là kẻ đáng ghét thế nào, tôi chợt nhớ mình vẫn còn nợ hắn mười đô. Hôm nay tâm trạng hắn có vẻ tệ, nên tôi không chắc mình có nên quay lại đó lúc này để trả tiền không. Nhưng tôi dám nói hắn là kiểu người sẽ chì chiết tôi nếu không trả, thế nên tôi lấy một tờ mười đô từ trong ví và qua gõ cửa kế bên.

“Ai đó?”, hắn hét lên.

“Là tôi”, tôi hét trả.

“Tại sao vậy, Chúa ơi? Tại sao?” Tôi nghe hắn nói. Và tôi đứng đó, hình dung hắn đi ra cửa, nhưng không có vẻ gì là như vậy. Tôi bèn áp tai vào cánh cửa để xem liệu có thể nghe thấy tiếng hắn đến gần không, và vào ngay khoảnh khắc đó, hắn mở cửa. Tôi ngã vào trong nhà hắn, đẩy ngã luôn cả hắn.

Bỗng nhiên tôi thấy mình nằm trên người hắn. Thật kỳ cục khi lần đầu tiếp xúc cơ thể với người khác. Đặc biệt là theo phương ngang. Dù chỉ trong một giây ngắn ngủi, như hiện tại, bạn vẫn sẽ cảm thấy đường ranh giới giữa cái tốt và cái xấu. Bạn hoàn toàn bị phơi bày trước người kia. Tuy nhiên, đây là sự tiếp xúc không được trông đợi, và dù cằm tôi dường như khớp hoàn hảo vào chỗ hõm giữa xương bả vai và cổ hắn, nhưng tôi vẫn phát hoảng vì có thể nó không thuộc về nơi đó.

Hắn có mùi như vỏ nhựa vừa xé ra từ một chiếc CD mới, và tôi cố tình không nhìn vào mắt hắn. Rồi hắn bắt đầu cười, và cơ thể tôi chuyển động cùng hắn trong một thoáng, khi bụng của hắn thắt lại. Cảm giác có chút giống như toàn thân đang lướt ván. Rồi tôi trườn đi và lăn mình khỏi hắn.

“Cô chính là thứ đó, đúng không?” Hắn nói. “Cô là sự trừng phạt oan nghiệt vì những nghiệp chướng tôi từng làm.”

Tôi đứng dậy và phủi người, cố hết sức để vờ như không phải mình vừa mới ngã ập lên hắn. “Tôi quay lại để trả cậu tờ mười đô đã mượn.”

“Cướp mới đúng.”

“Mượn.”

“Sao cũng được.”

“Cậu có muốn lấy hay không?”, tôi hỏi.

“Có, tôi có muốn”, hắn quát trả, giật tờ tiền khỏi tay tôi. “Đây có đồng nghĩa là cô cũng trả tôi cuốn catalog Victoria’s Secret không?”

“Không.”

“Tôi không chuyển đi đâu”, hắn nói.

“Gì cơ?”

“Nếu đây là trò khỉ để khiến tôi dọn đi, để bạn tốt của cô có thể dọn tới ở cạnh bên hay gì đó, thì nó sẽ không xảy ra.”

“Xì! Xem ai ảo tưởng kìa!”

“Chà, chứ cô còn có lí do gì khác để tàn phá cuộc đời một kẻ xa lạ khốn khổ hả?”, hắn hỏi. Tôi gần như bị xúc phạm, nhưng đồng thời lại cảm thấy hơi tự hào.

“Đây là tàn phá à? Nghiêm túc sao?”

“Đại khái vậy.”

“Tôi chỉ đang thân thiện thôi.”

“Đây là cách cô thân thiện à?” Hắn ta hoài nghi.

“Như hàng xóm?”

“Hàng xóm thì mở thư của nhau, cắp tiền và catalog…”

“Mượn.”

“Sao cũng được!”, hắn hét lên. Rồi nhắm mắt lại để cố lấy lại một chút kiểm soát. Song chỉ thành công chút đỉnh. “Thật có hơi quá đáng, cô có nghĩ vậy không? Đời ngắn lắm! Ai mà có thời gian làm tất cả những chuyện thế này chứ?”

“Thực ra, điều đó không hoàn toàn đúng. Đời không ngắn”, tôi nói. “Đời chính là thứ dài nhất mà anh phải trải nghiệm cho tới khi chết.” Và hắn im lặng, lần đầu tiên.

“Cô là ai vậy hả?”, hắn hỏi.

“Đó là câu hỏi tu từ, hay cậu đang hỏi tên thật của tôi? Cả hai điều cậu đều chưa từng làm.”

“Câu hỏi tu từ đấy”, hắn đáp. Và rồi một lúc lâu sau, hắn mới nói thêm. “Mà cô tên gì?”

“Heaven.”

“Đó là tên cô được đặt khi sinh ra à?”

“Chuẩn.”

“Cha mẹ cô là dân lập dị?”, hắn hỏi.

“Không hẳn.”

“À, tên hơi khác thường.”

Đó là lời khen à? Tôi tự hỏi. Không, không phải. Khác thường nghĩa là khác thường.

“Tên rất đẹp”, hắn nói thêm. Tôi để ý thấy hắn không nhìn tôi, và không định nhìn, Hắn đang đọc suy nghĩ của tôi à? Nếu không, thì là khả năng tính toán thời gian của hắn tốt đến chết tiệt. Nếu có, thì tôi phải biến khỏi chỗ này ngay.

“Cảm ơn”, tôi nói.

“Không có gì.” Chúng tôi đứng lơ ngơ ở đó một lúc. Hẳn là không còn gì khác. Tôi đã đưa hắn tiền rồi, vậy tôi nên đi thôi.

“Được rồi”, tôi nói. “Chúc cậu buổi tối vui vẻ.”

“Cô cũng vậy”, hắn nói, và tôi quay trở về căn hộ của mình.

Hôm nay tôi khám được miệng có thể làm được một âm thanh mới, bằng cách ấn cái lưỡi đã uốn cong vào vòm miệng. Rồi sau đó đại khái là “tặc” một cái. Vẫn còn khá mới mẻ, nên chưa rõ lắm, nhưng nó phát ra tiếng rất to và khá vui, tôi không thể ngừng làm.

Ban đầu mọi người tại nhà hàng khá thú vị với nó, nhưng bây giờ, sau một giờ nghe tôi làm chuyện đó, tôi nghĩ họ không thích lắm. Nghe như thể một con sóc chuột. Và khi cố gắng làm việc đó, tôi sẽ phải thè lưỡi, hai lỗ mũi nở to, và thở hắt ra. Tôi không biết liệu có phải bạnh mũi không, nhưng tôi vẫn làm. Tôi không thể tự thấy mình khi làm việc đó, nhưng vẫn có thể thấy cặp môi trề ra nếu nhìn xuống, và tôi nghĩ có lẽ mình giống một con khỉ.

Tôi rất sợ phải nhìn vào gương trong lúc làm. Tôi khá chắc chắn, rằng dù gương mặt thế nào, nó cũng không hề hấp dẫn. Nếu tôi thực sự thoáng nhìn được chính mình khi đang làm, tôi sẽ chẳng bao giờ làm thế nữa… Và việc này thì quá vui mà. Nếu nghe hơi lạ, thì tôi có thể móc nối nó với tình dục. Tôi dám chắc bạn đã biểu hiện cả tá nét mặt trong cơn khao khát. Nếu bạn từng thật sự trông thấy mình lúc ấy, hẳn bạn sẽ chẳng bao giờ làm cái việc đó lần nữa. Nhưng tình dục, cũng giống như âm thanh mới của tôi, rất vui. Cả hai đều không cần nhìn kỹ vào gương. Trừ phi bạn ở trong một khách sạn nhỏ có gắn gương trên trần.

Tôi vừa tặc lưỡi, vừa đánh bóng đồ đạc bằng rượu vodka rẻ tiền, rồi bỗng nghĩ ra có lẽ tôi nên hoà một ít vào cà phê. Dù sao cà phê của chúng tôi cũng dở tệ, và nơi này thì chán đến tận cổ, nên cũng sẽ chẳng hại ai. Tôi lập tức nhận ra đó là một sai lầm, nhưng giờ thì lại quá lười nên không thể đi lấy tách khác, vì vậy tôi đành uống nốt và tự nhớ trong đầu: Cà phê trộn vodka bằng dở tệ.

Một số người có tâm hồn bay bổng. Tôi thì bay bổng giữa ban ngày với PR. Tình huống như sau: Tôi đang lười biếng xem qua một tờ rơi về năm món đặc biệt dành cho ngày Valentine thì chợt nghĩ – thứ này có tiềm năng trở nên cực kỳ thành công. Ba món – lựa chọn của những người tham gia tốt nhất – cà phê, trà, tráng miệng… hết bao nhiêu? Làm ơn đi, đó là ngày Valentine mà. Cái đêm mọi anh chàng đều cố gắng đền bù vì mình đã là một gã ù lì trong suốt ba trăm sáu mươi bốn ngày còn lại trong năm. Chúng tôi có thể lấy phí gấp đôi mà vẫn sẽ đông nghịt.

Tư duy thế nào nhỉ? Tiềm năng lợi nhuận là một phần trong tiềm năng thị trường. Và trong trường hợp này, suốt đêm chúng ta sẽ luôn có số người tham gia nhiều hơn số bàn. Không tính đến bữa ăn năm món. Nếu quan tâm đến nơi này, tôi sẽ đề suất cho họ địa điểm vàng đó. Nhưng tôi không quan tâm, thế nên lại quay về với việc tặc lưỡi.

Tôi ngưng tặc lưỡi khi Brett, cậu phụ bàn mới, xồng xộc đi ngang qua. “Tôi sẽ đốt cái chỗ này”, cậu ta làu bàu, đá cánh cửa đang mở trên đường vào bếp.

Brett đã đến đây được ba hôm, và cậu ta khá kỳ cục. Lùn dí và trông hơi cục mịch. Cậu ta có ria mép rất mỏng, trông khá hay, và liên tục biến mất trong giờ làm.

Ngày đầu tiên đến đây, cậu ta chẳng nói lời nào. Với bất cứ ai. Tôi cố gắng gợi chuyện, nhưng chẳng được đáp lại nhiều nhặn gì cho cam. Rồi giữa chừng ca làm thứ hai, cậu ta lại nói rất nhiều. Căn bản là hệt như độc diễn. Đó là điều quái gở nhất tôi từng thấy. Cho đến khi tôi ngộ ra là hẳn cậu ra đang say thuốc.

Và ngày hôm sau, sau nhiều màn biến mất trong ca làm, tất cả đều được xác nhận khi cậu ta thực sự quay lại với bột trắng dính nơi mũi.

Giờ, đã ba ngày, cậu ta rõ ràng muốn “đốt cái chỗ này”. Bản thân tôi cũng không yêu mến gì nó, nhưng này! Đốt nó ư? Cậu phụ bàn mới này hình như thiếu chút thước tấc thông thường đấy. Thiếu tầm vài trăm phân.

Trong khi đó, tôi để ý thấy Bruce bên ngoài, nhảy lên nhảy xuống như bị điên. Hắn gõ điên cuồng lên cửa sổ, ra hiệu cho tôi đến gần. Tôi đi về phía cửa sổ thì thấy hắn chỉ một người đàn bà đang nhanh chân đi khỏi con phố, và la hét bảo tôi ra ngoài đó. Thế nên tôi ra khỏi cửa.

“Bắt con mụ đó!” Hắn hét, lại chỉ người đàn bà.

Tôi nhìn cô ta. “Tại sao?”

“Vì ả vừa đánh cắp hết tất cả giấy toilet khỏi phòng tắm và ị đầy ra ghế lẫn sàn!”

“Nghe gớm quá!”, tôi nói.

“Bắt ả!” Hắn hét lên, vẫy tay về phía cô ta như thể hắn và bàn tay đều lên cơn điên.

“Tại sao? Anh muốn tôi làm gì với cô ta?”

“Lấy lại chỗ giấy toilet!”

Đây là một trong những khoảnh khắc khiến tôi tự hỏi “mình làm gì ở đây thế này?” mà tôi trải nghiệm vào mỗi ca làm việc. Tôi thực sự cần tìm lại một công việc ổn định. Dù tôi tự thề với mình là sẽ không bao giờ làm việc trong văn phòng nữa, sau lần dành ra ba giờ sắp xếp bộ sưu tập PEZ của sếp cũ, cô ta lại hét vào mặt tôi rằng thích sắp xếp chúng theo kiểu không có hai món hoa cùng màu nào đặt cạnh nhau.

“Anh đi mà bắt cô ta”, tôi nói.

“Tôi không thể. Tôi là đàn ông. Tôi có đai đen tam đẳng. Tôi không muốn trông như thể tấn công ả.”

“Vậy thì bỏ đi.”

“Không”, hắn quát. “Con mụ đó cắp giấy toilet của chúng ta, và đây không phải lần đầu tiên.”

“Cô ta là khách à?”

“Không! Ả cứ thế bước vào và đi thẳng tới nhà vệ sinh.”

“Đã có ai dọn nhà vệ sinh chưa?” Tôi hỏi, liếc về phía đó với không ít hãi hùng.

“Cô nhúc nhích đi được chưa? Ả sắp đi mất rồi!”

“Tôi không biết anh muốn tôi làm gi, Bruce. Tôi sẽ không đi tóm con mụ đó đâu.”

“Nếu muốn tiếp tục làm việc, cô phải đi”, hắn ta nói với cái cằm vểnh cao, lông mày nhướng lên. Thật là vô cùng nhảm nhí! Tôi phải đuổi theo một con ả điên trên phố? Một ả điên bẩm sinh vừa ị khắp nhà vệ sinh và đánh cắp giấy toilet? Vì Bruce không chịu bỏ tiền mua thêm vài cuộn?

Thế là tôi đuổi theo ả ta trên phố, và bắt kịp. Thối tha một nỗi (chơi chữ nhé) là cô ả bỏ tất cả giấy toilet trong cái túi vải.

“Xin lỗi”, tôi nói.

“Biến đi”, ả nói.

“Thưa cô, tôi không muốn gây chuyện. Nhưng sếp của tôi rất muốn lấy lại chỗ giấy toilet.”

“Tao không có cái giấy toilet chết tiệt gì của mày. Để tao yên, không thì tao sẽ gọi cảnh sát.”

“Tôi thấy có giấy toilet trong túi của cô, thưa cô.”

“Aaaaaaaah!” Ả ta hét lên lói chói, khiến tôi sợ khiếp vía. Tôi nhìn lại Bruce, hắn giơ một ngón trỏ hướng lên. Con mụ này bị điên, tôi chỉ muốn về thôi. Nhưng nếu quay lại chỗ Bruce mà không có giấy toilet, thì một lần nữa, tôi sẽ mất việc. Thật là cực kỳ nhảm nhí!

“Này”, tôi nói. “Cô đưa tôi một cuộn thôi được không? Nếu tôi quay lại nhà hàng mà không có gì, tôi sẽ gặp rắc rối. Tôi sẽ không đòi cô chia phần đâu. Tôi chỉ cần một cuộn thôi.” Tôi nhìn ả ta một cách van nài.

“Đi ăn shit đi, đồ vô lại!”

Tôi lấy một hơi. Hít vào… thở ra.

“Một cuộn thôi”, tôi lại nói. Ả ta lại dợm bước đi. Tôi không muốn chạm vào ả, nhưng đã nghe tiếng Bruce hét tới, “Tại sao không túm lấy cô ta?”. Blah, blah, blah.

Tôi không biết phải làm gì. Thế nên tôi tóm cái túi, và mọi thứ biến thành một cuộc chiến giằng co. Ả ta lại la hét nữa. Nhiều người quay lại nhìn xem tại sao lại ồn ào. Rồi tôi thấy Brady, gã hàng xóm. Hắn cũng đang nhìn tôi – cảnh tượng rõ ràng là trông như tôi đang cố gắng cướp túi của ả này.

“Cứu với! Cảnh sát!”, ả ta hét lên. Brady đang nhìn sự việc với vẻ mặt bối rối, hoảng hốt mà tôi chưa từng thấy. Vẻ mặt nói với tôi rằng nếu trước đây hắn chưa biết, thì hiện giờ hắn đã chắc chắn một trăm mười phần trăm là tôi bị điên. Và tại sao hắn lại không nên nghĩ thế cơ chứ?

Đủ lắm rồi. Ả ta đang giở trò, khiến tôi trông càng tệ hại hơn. Bruce đang nhịp chân, tôi biết đó là giấu hiệu không tốt, bèn quyết định, khốn kiếp. Tôi đã cho một tay vào túi. Tôi chạm vào hai cuộn giấy toilet và túm lấy chúng, rụt tay lại trong lúc ả cố gắng cắn tôi, rồi huỳnh huỵch trở và nhà hàng. Trong lúc quay về, tôi thấy Brady há hốc mồm. Thế nên tôi làm điều duy nhất có thể nghĩ tới, là chĩa ngón tay thối về phía hắn, sau đó đi vào trong nhà hàng.
Bình Luận (0)
Comment