Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối

Chương 31

Bạn hiểu cảm giác khi xem những clip nhạc, những bộ phim, ngành giải trí, và bạn nghĩ, "Wow, công việc đó có vẻ tuyệt thật nhỉ!". Hừ, không đâu! Việc đạt được thành công đều gần như bất khả thi.

Cứ một nghìn tỷ kẻ muốn trở thành nhà phê bình âm nhạc, thì chỉ có một Lester Bangs. Với một nghìn nghìn tỷ gã làm A&R, mới có một Clive Davis hoặc David Geffen. Và dù bạn xem dưới góc độ nào đi nữa, thì Cameron Crowe chỉ là một gã đê tiện. Tất nhiên hắn tài năng kinh khủng, nhưng ai mà được viết cho tạp chí Rolling Stones ở tuổi mười lăm chứ? Ai mà được viết những bộ phim thiên tài như Fast Times at Ridgemont Hight, Say Anything, Singles, và Almost Famous chứ? Đã bao giờ thất bại chưa vậy, Cameron? Và Chúa ơi, gã này còn được cưới cô nàng nóng bỏng trong nhóm Heart! (Ồ, tôi quên mất Vanilla Sky. Hẳn là Cameron Crowe cũng không phải bất khả chiến bại. Nhưng tính tới lúc này, gã ta vẫn có được thành tựu quá đáng nể.)

À, tôi thì ngồi trên mặt kia của hàng rào, trong vị trí mặt bên kia của đĩa nhạc. (Nhạc nền lấy cảm hứng từ Some Kind of Wonderful.) Ở vị trí của tôi, tôi có ba trăm sáu mươi tư đô la trong tài khoản ngân hàng doanh nghiệp của mình, một ả điên có thể đang mang thai đứa con của tôi, không có một album nào lọt Top 20 mang nhãn hiệu của mình - thậm chí Top 1000 cũng không - và tôi khá chắc chắn là mái tóc trên đầu mình đang dần rụng hết.

Tôi đỗ lại nơi sẽ gặp ban nhạc, tất cả bọn chúng đều đang nhìn chằm chằm vào xe của tôi.

"Anh ơi… cái quỷ gì vậy?", Sam nói.

"Ồ, mấy cái này à?" Tôi nói khi nhận ra chúng đang nói về rất nhiều túi đồ ăn vặt chiếm chỗ trong chiếc xe. Tôi giải thích về những món ăn đã lâu mình không được thấy, bọn chúng bắt đầu phá lên cười.

"Sao anh mang mấy cái này về nhà được?", Justin hỏi.

"Anh nghĩ là anh cần giao đi. Vì thực ra từ đây anh sẽ đi Seattle."

"Có gì ở Seattle?" Sam hỏi. Tôi không muốn nói với cậu nhóc về Howard Schultz, Sữa quế và kế hoạch làm giàu, vì tôi muốn cậu nhóc nghĩ tôi trung thành với công ty ghi âm của mình. Tôi như thế thật mà, nếu bọn nhỏ cho tôi cơ hội để thực sự trung thành. Tôi cực kỳ nuôi hy vọng với nhóm này. Nhưng nói thế thì gây áp lực cho bọn nhỏ quá. Tôi ra khỏi xe, đi cùng bọn nhỏ vào chỗ luyện tập.

"Chỉ ghé thăm vài người bạn ở đó thôi", tôi nói.

"Tuyệt. Anh nghe này", Sam nói. "Darren đề nghị cho bọn em mười nghìn đô để thu âm thử."

"Nhiều tiền thật đấy", tôi nói trong lúc trái tim chùng xuống tận bao tử, và dịch mật thì trào lên cổ họng.

"Anh chỉ muốn hỏi rõ... rằng đó là tiền hắn trả trước cho bọn em hay là tiền hắn sẽ đầu tư cho thời gian ở studio?"

"Thời gian ở studio", Sam nói. "Này, cả đám bọn em thực sự thích anh", cậu nhóc lại nói, và tôi cảm thấy như mình đã bị vất sang bên. Lúc nào cũng vậy.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy như mình đang học lớp năm, đứng trên sân chơi trong chiếc quần dài màu cam sọc xanh dương, và Danielle Boranski nói với tôi rằng Stuart Amstrong đã tặng cho nàng chiếc sandwich bơ đậu phộng và mứt, thế nên nàng sẽ trở thành bạn gái của Stuart ngay sau bữa trưa. "Nhưng vấn đề là, Darren có tiền để thực hiện những lời hứa." Tôi đang ước gì mình có một chiếc sandwich bơ đậu phộng và mứt để đưa cho Sam. "Nhưng bọn em thực sự thích anh, anh bạn."

"Cảm ơn", tôi nói. Ý là, bạn sẽ nói cái quỷ quái gì khi chỉ có ba trăm sáu mươi tư đô la trong tài khoản công ty? "Này... anh biết là được gặp Pearl Jam tối qua thì rất tuyệt, và Darren rất xịn, hắn sẽ cố gắng cho các em trải nghiệm cuộc sống đẳng cấp", tôi nói. "Nhưng sự thực vẫn là cuối năm, Darren phải trình diện với sếp, và nếu khi đó các em không đạt được tầm mức họ nghĩ trong đầu, thì các em toi." Bọn nhỏ nhìn nhau, bắt đầu lúng túng. Đây là điều tôi vẫn còn làm được. Lòng trung thành.

"Ừ, bọn em biết", Ethan nói. "Việc đó thực đáng sợ."

"Ừ, với anh sẽ không như thế. Như anh đã nói với bọn em, anh sẽ bắt đầu từ cơ bản, và giúp các em có mọi thứ. Anh tin rằng chúng ta sẽ làm nên chuyện ngay lần đầu, nhưng nếu việc đó không xảy ra, thì sẽ có cơ hội thứ hai, thứ ba. Bao nhiêu lần cũng được. Khi các em thu âm xong, anh sẽ sắp xếp cho các em gặp một đại lý giỏi. Và, sau khi liên hệ với họ, anh không nghi ngờ gì việc có thể cho các em đi diễn tour, và đó là lúc các em sẽ có được lượng fan lớn hơn."

"Bọn em thích cái đó đấy", Sam nói, và cả bọn gật đầu đồng ý.

"Anh sẽ làm một chiến dịch lớn, quảng bá đầy trên đường, khắp nơi trên toàn quốc", tôi nói tiếp. "Và anh sẽ đưa chiếc đĩa đến bất cứ chỗ nào có thể, nhắm tới mọi nơi các em cần hiện diện... Mọi cửa hàng bán lẻ lớn trên mạng, mọi chuỗi cửa tiệm lớn, mọi gã indie siêu xịn. Cả ông bà cha mẹ cũng nghe luôn, phân khúc này hay bị các hãng đĩa lớn làm ngơ. Với nữa, anh sẽ đưa đĩa nhạc lên các cửa hàng, chuỗi bán lẻ nước ngoài, và chúng ta cũng có thể ký hợp đồng hợp tác riêng với các em ở nước ngoài - đồng nghĩa với các em được trực tiếp nhận tiền trả trước."

"Nghe đã thật", tất cả chúng đồng ý.

"Với nữa, anh không biết các em có thích không, nhưng chúng ta có thể đưa nhạc của các em lên TV hoặc phim."

"Quảng cáo xe hơi?", Justin nói.

"Không có quảng cáo xe hơi gì hết", Sam nói. Rồi cậu nhóc lại thêm, "Trừ phi giá tốt". Cả bọn đập tay với nhau. "Brady, bọn em thực thích tính cách của anh. Thật đấy! Nhưng nghiêm túc mà nói, anh bạn, những mười nghìn đô."

Tất cả những thứ này cũng giống như thứ mà Darren đưa ra chào mời bọn nhỏ. Nhưng sự khác biệt là, thế giới của Darren có một chuỗi quyền lực không tồn tại trong thế giới của tôi. Hắn phải nghe lời người khác, tôi thì không. Do đó, nếu sếp của Darren bảo bỏ bọn nhỏ đi... hắn sẽ làm vậy. Còn tôi có cả lòng trung thành. Một mái nhà chắc chắn. Mọi người đều muốn cảm thấy an toàn, và sự an toàn đó là điều duy nhất tôi có thể đem lại. Darren thì không.

"Các em đang muốn nói là nếu không phải Darren Rosenthal đưa mười nghìn đô tiền ghi âm ra chào mời, thì các em sẽ ký với anh?"

"Chắc chắn luôn", Sam nói, và hai nhóc còn lại gật đầu với cậu ta.

"Thật chứ?", tôi hỏi.

"Trăm phần trăm", cả bọn nói. Tôi suy nghĩ. Tôi nghĩ khá lâu, nghĩ rất kỹ - trong ít nhất ba mươi bảy giây.

"Anh sẽ bỏ ra tương đương", tôi nói. "Anh cũng sẽ bỏ mười nghìn vào việc thu thử của các em. Và anh thậm chí có thể lôi kéo những người quan tâm và dành nhiều thời gian của studio để ghi âm toàn bộ album của các em."

"Tuyệt", Sam nói. "Vậy bọn em tham gia."

"Thật chứ?" Tôi nói, hạnh phúc đến muốn khóc. Cuối cùng mọi thứ cũng đi đúng hướng. Vậy thì hứa hẹn mười nghìn đô mà mình không có thì nghĩa lý gì đâu chứ?

"Vâng", Sam nói. "Bọn em đang kỳ vọng là anh sẽ nói vậy. Đó không phải mọi điều bọn em muốn từ anh. Chỉ là bọn em cần những cơ hội tương tự tại phòng thu."

"Anh sẽ khiến bọn em tự hào", tôi nói. "Anh hứa." Và khi nói "Anh hứa", tôi nghĩ đến sự thật rằng đó là những từ gần đây nhất Heaven đã nói với tôi trước khi ra khỏi xe. Cô nàng hứa với tôi rằng việc với ban nhạc sẽ ổn. Cô nàng đã đúng. Tôi không biết làm sao cô nàng có nhiều niềm tin đến vậy, vì tôi thấy tình huống này như nghìn cân treo sợi tóc, nhưng giờ thì tôi rất nôn nóng được kể lại với cô nàng.

Tôi bắt đầu tự hỏi liệu cô nàng có ở trong phòng khách sạn không. Lần trước khi bị tôi bỏ lại, cô nàng đã mò lên giường Darren Rosenthal. Nghĩ đến đó, tim tôi bắt đầu đập nhanh. Thật điên khùng! Tôi chỉ đang để mắt tới Heaven để cô nàng không chung chạ với Darren, hoặc để mắt tới ban nhạc để bảo đảm chúng không chung chạ với Darren. Thằng này đúng là cái gai cực to trong mắt tôi.

Nhưng Superhero vừa đồng ý ký hợp đồng với tôi, nên ít nhất tôi có thể yên tâm vụ này. Chết tiệt thật! Cuối cùng tôi cũng có thể thở phào về chuyện đó.

"Và, anh bạn...", Sam nói. "Anh đang lái xe khắp Los Angeles mua Funyons và đủ thứ linh tinh. Bọn em có thể nhờ mẹ gửi cho anh mỗi tháng một hộp, vậy thì anh không cần phải làm gã khùng mang theo cả mớ hổ lốn thế này trong xe."

"Tuyệt đấy. Vậy anh sẽ chỉ cần mang theo một ít trên đường thôi."

"Sao cũng được, ông anh", Sam nói.

Và rồi tôi buột miệng, trước cả khi nhận ra mình đang nghĩ tới Heaven. "Này, anh sực nhớ đến thôi, nhưng… em có tình cờ biết chỗ nào quanh đây có Tab không?"

"Có, mẹ em uống mà", Justin nói.

"Thật không?"

"Thật. Có khi trong nhà em còn một ít đấy. Anh muốn một lon không?"

"Làm sao lại dễ dàng vậy được", tôi nói lớn, dù đây thực sự chỉ là nói với chính mình.

"Anh muốn không?", cậu nhóc lại hỏi.

"Được chứ?"

"Em thì chẳng uống thứ đó. Tất nhiên là được." Justin rời đi, lát sau quay lại cùng một lon màu hồng lẫn hạt dẻ có logo Tab màu trắng bên trên. Đó thực sự là một trong những logo hay ho nhất trong lịch sử. Nhưng nghĩ tới việc Heaven sẽ phấn khởi thế nào khi trông thấy nó còn đem đến cảm giác ngọt ngào gấp bội. Đó là nếu hiện tại cô nàng không đang làm tình với Darren.

Lái xe rời khỏi chỗ của ban nhạc, tôi sướng tê hết khoảng bảy giây. Tôi thắng rồi. Bọn nhỏ sẽ ký hợp đồng với tôi. Ban nhạc của tôi. Đời thật đẹp!

Và rồi mọi thứ ngấm vào đầu tôi, rõ ràng hơn. Tôi vừa hứa hẹn mười nghìn đô la mà mình không hề có. Nhưng phải có cách chứ. Nghĩ đi, Brady... nghĩ đi. Một khoản vay, nhưng bằng cách nào? Tôi có gì để đi vay? Ngoại trừ những thứ mà ngân hàng chẳng đời nào xem trọng, như chiếc còi tàu có ký tên Johnny Cash hay chiếc hộp ăn trưa Land of the Lost chính hiệu.

Tôi lại bắt đầu có cảm giác lạnh người, muốn bệnh. Thế nên tôi cố gắng nghĩ đến những thứ làm mình hạnh phúc. Cún con? Tiền lương? Heaven? Thịt xông khói. Thịt xông khói là an toàn nhất. Tôi yêu thịt xông khói. Tôi yêu thịt xông khói tới mức có thể viết một bài thơ về nó. Tôi cũng là kẻ hâm mộ pho mát đến điên đảo. Một thế giới thiếu pho mát... tôi sẽ không muốn sống trong thế giới như vậy.

Không được rồi. Tôi toát mồ hôi trong khi điều hòa đang bật hết cỡ. Một khối khí ồ ạt phả về phía tôi, nhưng không giúp tình cảnh khá hơn chút nào. Mọi thứ đều ổn, tôi chỉ cần hít thở thôi. Tôi tự trấn tĩnh. Tôi hiểu công việc này mà.

Bạn có thể nói về các đề mục thỏa thuận, xuất bản, hợp đồng biểu diễn, đặt tour lưu diễn, cho tới khi khô cổ họng, nhưng tất cả chẳng là gì nếu không có mối quan hệ thân thiết với nghệ sĩ. Cần phải có sự tôn trọng, giao tiếp cởi mở, và cảm nhận tốt giữa hai bên. Với tôi, đây là cách duy nhất để mọi thứ thành công. Và cho tới giờ, tôi nghĩ mình đã có được tất cả những điều đó với Superhero. Tất nhiên, là ngoại trừ chuyện tôi nói dối rằng từng chơi cho một ban nhạc. Và rằng tôi có mười nghìn đô la.

Giống như hồi còn đi học, giáo viên nói, "Tất cả các em đều bắt đầu với một điểm A. Giờ các em chỉ việc làm một điều là duy trì nó". Giờ tất cả chúng tôi đang có điểm A. Ban nhạc có điểm A. Tôi có điểm A. Mọi thứ thật tuyệt!

Cho tới khi tôi phải thức cả đêm để nghe lý do tại sao bạn gái của bọn nhỏ không muốn bọn nó đi lưu diễn. Hoặc ngay trước khi bắt đầu chuyến lưu diễn, chúng lại bỗng nhiên muốn đi bằng xe buýt thay vì một chiếc xe lưu động Econoline... Thế là chúng có được chiếc xe buýt chết tiệt. Và chúng nhặng xị lên về phòng khách sạn.

Rồi bị nghiện rượu, nghiện thuốc phiện...

Và làm thế quái nào tôi có thể đào được ra mười nghìn đô chứ?

HEAVEN

Tôi đã đọc ở đâu đó, có thể trong quyển DSM-III-R, rằng một người trung bình là người bình thường, đại diện cho hầu hết cá thể con người. Nghĩa là nếu một người trung bình ăn hai thỏi chocolate một tuần, thì có một số người ăn nhiều hơn, và một số ăn ít hơn, nhưng hầu hết sẽ ăn hai thỏi một tuần.

Tôi thực ra còn không ăn thỏi chocolate nào. Thế nên theo lý luận này, tôi không bình thường. Hoặc là không trung bình, ít ra là thế. Và như American Beauty đã dạy, không gì tệ hơn việc ở mức trung bình. À, nó nói rằng không có gì tệ hơn việc bình thường, thế thì cũng đồng nghĩa thôi.

Giờ thì, ăn mừng là điều mà người trung bình sẽ làm khi đạt được thứ gì đó. Người trung bình sẽ nấu một bữa tối ngon lành hoặc dẫn ai đó ra ngoài ăn một bữa ngon. Như vậy dễ đoán quá. Quá điển hình. Tôi - người không trung bình - quyết định sẽ làm điều gì đó khác biệt để ăn mừng việc Brady có được ban nhạc này, vì sâu trong tim, tôi biết rằng cậu ta sẽ quay lại với tin vui.

Nhưng sáng hôm sau chúng tôi sẽ tiếp tục lên đường, vậy thì không có nhiều thời gian. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là dùng những món Brady thích, làm cho cậu ta một chiếc bánh. Nhưng tôi không có lò nướng. Thế nên tôi nghĩ, có thể là một món đồ uống. Có lẽ tôi sẽ lấy một ít Munchos, Funyons, nghiền chúng vào trong một ly Jolt, biến nó thành món đồ uống ăn mừng cho cậu ta. Tôi sẽ gọi nó là Munyon Cola. Munyon. Đọc lên nghe cũng vui nữa. Thấy chưa?

Tôi dám cá một người trung bình sẽ không có cảm hứng pha ra được món tinh tế như vậy. Tôi dám cá một người trung bình thậm chí còn không muốn uống nó nữa ấy. Tôi sẽ gộp cả Brady và mình vào số đó, vì có thể nó sẽ là món uống kinh tởm nhất tôi từng nghĩ ra. Thế nên cân nhắc lại, thì tôi sẽ không pha nó. Munyon Cola sẽ không bao giờ ra đời, và tôi sẽ nhường việc sáng tạo đồ uống cho Brady.

Nhưng tôi muốn làm gì đó để ăn mừng. Mấy ngày nay Brady đã rất căng thẳng rồi, chúng tôi cần làm gì đó vui vẻ. Không chỉ vì cậu ta căng thẳng, mà còn vì, thẳng thắn nào, ngay lúc này tôi đang được xả hơi khỏi cuộc sống của chính mình. Khi quay lại, tôi sẽ chẳng có việc làm, chẳng có cách nào trả tiền thuê nhà mà không bị lấn vào quỹ dành cho lúc rủi ro, không có bạn trai, và không có phương cách nào để có được những thứ kể trên.

Nói tới lo lắng, thường thì tôi không vạch rõ được các ưu tiên của mình. Có lẽ đây là cảm giác nên có khi lo lắng. Thường thì tôi chỉ lo về sự thật là thợ cắt tóc của mình sắp nghỉ sinh tuần này, vậy có Chúa mới biết đến khi nào tôi mới cắt được một mái tóc cho ra hồn - thật đấy nhé!

Chúng tôi cần một bữa tiệc. Quá tệ, chúng tôi chẳng quen ai tại L.A. Bạn biết gì không? Tiệc tùng là tiệc tùng. Dù sao thì trong hầu hết các trường hợp, bạn sẽ không biết hết mọi người tại một bữa tiệc. Tiệc tùng là thế mà, hòa trộn vào nhau thôi. Kết bạn mới. Thật là một ý tưởng tuyệt hảo! Tôi sẽ mời tất cả những người thú vị tại khách sạn này tới phòng. Để ăn mừng.

Brady bước vào căn phòng của chúng tôi - đang chật ních người. Cậu ta bước ngược ra, kiểm tra biển trên cửa để bảo đảm đúng phòng. Rồi khi bước trở vào, cậu ta tìm thấy tôi nơi góc phòng. Tiếng nhạc ầm ầm, mọi người đang uống và tận hưởng. Tôi vẫy Brady lại. Cậu ta chen qua đám đông để đến chỗ tôi.

"Có chuyện gì vậy?", cậu ta hỏi.

"Ngạc nhiên không!", tôi hét. Tôi thổi chiếc còi tiệc mà những người ở phòng 801 đã tốt bụng mang tới.

"Cái gì đây?"

"Tiệc của cậu đấy! Đây là Brady", tôi nói với mọi người gần đó. Mọi người đưa chai bia của mình lên.

"Chúc mừng, anh bạn!" Một anh chàng nói, giơ tay lên chờ Brady đập vào.

"Những người này là ai?", Brady hỏi tôi.

"Đừng để anh ta chờ!" Tôi nói với Brady, cậu ta nhìn anh chàng nọ - người đang giơ tay lên chờ cậu ta phản ứng lại. Cuối cùng Brady cũng đập tay với anh chàng, rồi anh chàng lại tiếp tục chuyện mình đang làm.

"Cậu đã sẵn sàng để tận hưởng thả cửa chưa?", tôi hỏi Brady.

"Heaven!", Brady nói. "Đây là gì vậy?"

"Tiệc của cậu đấy", tôi nói. "Chúng ta không thể ở trong một khách sạn có ghi 'Riot House[1]' mà lại không bùng nổ theo đúng cái tên đó. Với lại... chúng ta ăn mừng!"

[[1]] Có nghĩa là “Căn nhà náo nhiệt”.

"Ăn mừng cái gì?"

"Superhero! Bọn nhỏ sẽ hợp tác cùng cậu."

"Làm sao cô biết?"

"Tôi biết chứ. Tôi có lòng tin mà", tôi nói. "Tôi đúng, phải không?"

"Ừ, cô đúng", cậu ta nói, nụ cười hớn hở nở trên môi. Tôi nhảy lên, ôm chầm lấy cậu ta.

"Nhưng lỡ nếu như bọn nhỏ không đồng ý thì sao?'', cậu ta hỏi.

"Vậy thì đây sẽ là bữa tiệc động viên Brady."

"Tôi phải hỏi lại... những người này là ai vậy?"

"Hàng xóm", tôi hét. "Những người đang ở trong khách sạn. Những người hay ho tôi gặp ở dưới sảnh, họ đến Chi, quán bar của Justin Timberlake ấy. Cậu biết không? Cái quán ngay tầng dưới là nhà hàng - bar mới của anh ta đấy."

"Tôi không biết."

"À... anh ta bận. Nên không dự được."

"Cô mời Justin Timberlake?", cậu ta nói.

"Không, anh ấy không có ở đó. Nhưng Kevin Dillon thì ở đó."

"Là ai?"

"Anh em của Matt Dillon. Cậu ấy ở đằng kia kìa", tôi chỉ tay. "Mặc áo sơ mi chơi bowling màu đỏ. Cạnh cô nàng có ngực giả ấy. Khoan, cô nào trong phòng chẳng thế." Tôi đưa Brady một chai bia. "Cạn đi, bạn yêu. Đêm cuối của chúng ta ở L.A. đấy, và đây là bữa tiệc dành cho cậu, bạn tôi."

"Cô làm thế này chỉ mất ít giờ?"

"Ừ. Tôi chỉ việc đưa số phòng ra, còn họ chỉ việc tới thôi."

"Cô là kẻ kỳ lạ và tuyệt vời thật đấy", Brady nói. Cậu ta cầm chai bia, chúng tôi cụng một phát. "Tôi đoán đây là bữa tiệc tự góp vào ăn nhậu à?". Cậu ta hỏi trong lúc nhìn quanh, thấy tất cả chỗ bia bọt. Rồi cậu ta chú ý thấy một bàn đầy Effen Vodka. "Cái đó thì ở đâu ra?"

"Jon", tôi đáp.

"Và Jon là…?"

"Là anh chàng xịn nhất trên đời! Tôi đang ở dưới lầu, gặp hai anh chàng đang ngồi chơi trong nhà hàng, nên tôi mời họ. Hóa ra một người trong số họ đã tạo ra loại vodka mới này, tên Effen Vodka. Tên hay đúng không? Mà, tôi ngồi với họ nửa giờ, chúng tôi nói chuyện về kế hoạch ra mắt nó, đại khái là chuyên môn của tôi đấy. Tôi đưa ra vài ý tưởng họ rất mê."

"Chẳng hạn như?"

"Các món đồ, quần áo 'Effen Cool', một chuyến du đấu bài xì dách quốc tế do Effen tài trợ... đại khái thế. Mấy cậu lính lác của anh ta đang làm vài thứ quảng bá dưới lầu tại quán Chi, có vẻ không gây ồn ào gì lắm, thế nên tôi tìm cho họ một nhóm khách hàng mục tiêu, đã sẵn sàng, những ứng viên tiềm năng đúng chuẩn."

"'Nghĩa là?", cậu ta nói.

"Tôi bảo anh ta rằng anh ta họa có ngu mới không đưa đồ uống miễn phí vào tiệc của cậu. Thế nên... chúng ta là những người đầu tiên được thưởng thức Effen Vodka nguyên hương và cherry đen."

"Effen được đấy", Brady nói. "Chỉ có cô mới dựng lên được vụ này, có cả một công ty rượu tài trợ nữa chứ." Cậu ta lắc đầu kinh ngạc. Chúng tôi dùng năm tiếng đồng hồ tiếp theo để làm quen những người bạn mới, bốc phét về ban nhạc mới của Brady.

Cả hai chúng tôi thức dậy với cơn nhức đầu từ món đồ uống cherry đen. Điện thoại reng, đánh thức chúng tôi, như một cái còi siêu to chĩa thẳng vào tai. Chúng tôi chui vào giường ngủ chỉ mới tầm bảy mươi tám phút trước.

"Tắt quách đi!", tôi nói. Strummer nhìn tôi như thể tôi đang nói với nó. Nó nghiêng đầu sang bên. "Không phải mày, cậu bé."

"A lô?", Brady rên rỉ trả lời điện thoại. "Cảm ơn", cậu ta nói rồi cúp máy. "Dậy đi. Đến giờ rồi. Chúng ta phải ra sân bay trong vòng một giờ nữa."

"Ôi", tôi rên lên, lê xác khỏi giường.

Tôi nghe tiếng vòi sen bật mở trong phòng tắm. Tôi bước tới cửa, đẩy mở.

"Tôi vào đây", tôi nói, bước về phía bồn rửa mặt.

"Vào đây à? Mới lạ đấy", cậu ta nói.

“Không, đồ ngốc. Cậu còn say à. Tôi chỉ rửa mặt thôi.”

"Chà, tôi mừng là bây giờ chúng ta có thể thoải mái dùng chung phòng tắm", giọng cậu ta đầy giễu cợt.

"Đâu phải tôi thấy được cái gì trong kia. Mà tôi cũng chẳng muốn thấy. Cậu có tè khi tắm không?"

"Không", cậu ta hung hăng đáp.

"Xạo quá", tôi nói lại.

"Sao cũng được", cậu ta nói.

"Madonna làm thế đấy", tôi nói.

"Cô ta nói với cô à?"

“Không, tôi nghĩ mình đã từng thấy trong chương trình Letterman. Cô ta nói với Dave. Rõ ràng là làm như thế rất tốt. Cô ta nói vậy.”

"Thú vị đấy nhỉ", Brady nói.

"Nó ngăn bệnh nấm kẽ chân đấy."

"Được rồi."

"Vậy... tôi nói thế thôi. Lỡ như cậu có đi tè trong khi tắm... thì có thể hơi ghê, nhưng cũng có lợi."

"Tôi không bị nấm kẽ chân", cậu ta nói. “Nhưng cảm ơn thông tin của cô.”

"Không có gì", tôi nói. Rồi tôi thêm vào, "Cậu hẳn đang tè đấy nhỉ. Nhớ nhắm trúng vào chân đấy".

"Cô biến thái quá", cậu ta nói. Tôi rời khỏi phòng tắm, bắt đầu gom túi đồ của mình. Tôi nhét bốn lốc Jolt sáu lon vào đáy túi của mình cho Brady. Cậu ta hẳn cũng chẳng uống hết ở Seattle, nhưng có còn hơn không. Tốt đấy chứ!

Khi đến sân bay, chúng tôi vẫn còn chút thời gian rỗi rãi. Chúng tôi bèn làm thủ tục check in, xem họ có thể nâng cấp miễn phí không. Không. Một lần nữa, Brady lại ngồi ở chỗ gần lối đi. Cậu ta không chịu chuyển đi, mà tôi thì không muốn lại mắc kẹt nơi cửa sổ. Thế là tôi hỏi liệu còn ghế nào khác gần lối đi không. Hóa ra có một ghế trống ngay phía trước Brady. Thế là tôi đổi chỗ.

Khi chúng tôi lên máy bay, chẳng có ai ngồi cạnh Brady, còn bên cạnh tôi thì có một gã nhỏ thó rũ rượi. Gã không quá mập, nhưng trông như đã từng bị thừa cân. Gã làm tôi cảm giác như gã là anh chàng Jared giảm cân bằng cách ăn sandwich Subway ấy. Tôi gần như có thể thấy cảnh gã tự hào giơ chiếc quần jean ngoại cỡ to đùng lên và hiện diện với cơ thể mảnh dẻ mới có. Nhắc mới nhớ, quảng cáo mới của Subway chiếu hình Jared không sơ vin, có lẽ để che giấu gì chăng?

"Chào, cô thế nào?", gã hỏi. "Tôi là Evan." Gã có mùi như mỳ gà vậy.

"Tôi ổn", tôi đáp. Biết rằng tên tôi cùng vần với tên gã sẽ khiến gã trở nên hào hứng, và sẽ dẫn tới ít nhất ba mươi phút nói chuyện nữa, nên tôi quyết định không xưng tên thật. “Tôi là Belinda."

"Chà, tên lạ thật đấy", gã nói. Tôi lập tức ước gì mình đã đáp là Jean, hay Mara, hay Cathy gì đó. Hay là Sue. "Cô biết đây là ghế quay mặt vào tường chứ, Belinda?"

"Ừ", tôi nói. "Càng có thêm không gian. Nhân tiện, ngài nghe lầm rồi. Tên tôi là Sue."

"Chà… ồ", nét mặt gã hơi kỳ lạ. "Nhưng nghe này... khi tiếp viên tới, cô ta sẽ hỏi liệu chúng ta có đồng ý mở cửa thoát hiểm và giúp mọi người thoát khỏi máy bay khi có trục trặc hay không." Gã rướn lại gần. "Cô nhớ nói đồng ý", gã dặn.

"Được thôi...", tôi đáp.

"Chà, một cậu bạn phi công từng nói với tôi rằng nếu bị đâm... cửa thoát hiểm cũng vô dụng thôi. Với nữa, sẽ có nhiều vết rạn nứt trên thân máy bay, tốt nhất chúng ta cứ bò qua một trong những lỗ thủng đó."

"Ừm... được thôi", tôi không chắc lắm việc tại sao gã lại nói chuyện này với mình ngay lúc máy bay sắp cất cánh. Tôi đang tự hỏi tại sao lần nào gã cũng bắt đầu bằng từ "chà", và tôi cũng bắt đầu cảm thấy rằng gã này hoàn toàn không ổn.

"Còn về việc giúp đỡ các hành khách khác... tôi nói cô nghe." Rồi gã thực ra chẳng nói gì cả, chỉ tỏ thái độ khinh bỉ toàn bộ loài người bằng một cái vẫy tay. Gã này bị làm sao vậy? Tôi thậm chí còn nghe được tiếng Brady cười khúc khích phía sau. Cùng với cái chỗ trống chết tiệt bên cạnh.

"Cảm ơn về mẹo đó", tôi nói. Tôi mở một tờ tạp chí trên máy bay, vờ đọc một bài báo về Queen Latifah để gã thôi nói với tôi về máy bay rơi. Tất nhiên, việc này không hiệu quả.

"Chà, còn khi họ bắt đầu cái bài minh họa về thiết bị phao nổi ấy à? Cứ việc bịt tai lại tự hát la la la, vì nếu chúng ta lao xuống biển... chà, cái đệm ghế của cô cũng chỉ hiệu quả cỡ, chà, nói chung là vô dụng. Nếu đâm đầu xuống nước, là chết sạch. Chuyến bay số 21 tử thần."

Được rồi, hẳn phải có cách cư xử chuẩn mực trên máy bay chứ. Có một điều nho nhỏ mà tôi thích gọi là "Jetiquette", điều luật quy định về hành vi đúng chuẩn khi ngồi trên máy bay. Tôi không biết Evan vì sao thành ra như thế, nhưng rõ ràng trong tư duy của gã, giáo dưỡng và lịch thiệp xã hội không được ưu tiên lắm. Rồi ngay khi tôi định đứng lên và chiếm lại chỗ ngồi cạnh Brady, một mụ béo nhất tôi từng thấy trên đời tiến đến, ngồi cạnh cậu ta. Mụ nhét mình khít rịt vào chỗ lẽ ra là của tôi. Và tuyệt đỉnh hơn nữa là mụ đem theo một đứa trẻ con. Thánh thần ơi!

***

"Tao đã từng mặc những bộ váy tinh tế hơn, nhưng mày nghĩ rằng mày thông tuệ lắm à, đồ tinh tinh?"

-Wanda, A Fish Called Wanda

"Không, không, cậu luôn hiểu nhầm về tôi rồi đấy. Tôi thực sự nông cạn cỡ này này."

- Will, About a Boy

BRADY

Tôi đang ngồi cạnh mụ béo số một trên thế giới. Không phóng đại chút nào. Thậm chí có những ngấn mỡ tràn qua chỗ ngồi của tôi, chạm vào cánh tay tôi. Tôi nghĩ mình sắp phát bệnh lên mất. Mụ ẵm trong lòng một đứa trẻ con, và tôi thực sự sợ hãi cho đứa nhỏ đó. Lỡ mụ thiếp ngủ và nghiền nát nó thì sao? Chỉ cần mụ sơ sẩy chút xíu, mầm non bé nhỏ đó sẽ xẹp lép như con tép. Rồi nếu lỡ như nó đói… ôi mẹ ơi! Được rồi, gớm quá đi. Nhưng mụ mập thế mà. Tôi thực sự ước mong Heaven và tôi đã không đổi ghế.

“Người ta làm mấy cái ghế này bé quá!”, mụ kêu lên. Tôi cắn lưỡi. “Tôi ghét bay lắm”, mụ nói thêm.

“Tôi cũng vậy”, tôi nói, rồi lôi chiếc iPod ra.

“Chúa ơi, chật ních đây này”, mụ tiếp tục. Mụ có thực sự cần phải nói vụ này không? Ngay cả kênh đào Suez cũng chật với bà đấy, thưa bà! “Cậu có biết hãng Southwest Airlines thậm chí còn bắt người béo mua hai vé không? Hai vé đấy.” Mụ cười khẩy. Tôi cũng đang nghĩ, hai à… chắc phải ba. Mà, đó cũng đâu phải ý tệ. Mụ rõ ràng đang lấn vào không gian cá nhân của tôi. “Cậu có nghĩ như thế là công bằng không?”

Tôi phản ứng với việc này ra sao đây? Tôi cảm thấy ánh mắt của Heaven đang dõi về phía mình. Đúng như vậy. Cô nàng đang nhìn qua khe ghế đằng trước, theo dõi tôi cùng nụ cười to tổ chảng trên gương mặt, chờ tôi đáp lại.

“Ừm…” tôi nói, “không, tôi nghĩ là không công bằng”. Rồi lẽ ra tôi nên ngừng ở đó, nhưng tất nhiên tôi hơi bực, nên nói tiếp. “Nếu đó không phải lỗi của họ.”

“Ồ, vậy nếu tôi thuộc kiểu mà dân tình gọi là béo, và nếu tuyến giáp của tôi hoạt động không tốt, vậy thì tôi không nên phải trả tiền mua hai vé… còn nếu tôi béo vì không thể tự ngăn mình nhồi nhét đồ ăn, vậy tôi xứng đáng phải trả gấp đôi chứ gì? Ý cậu là vậy đúng không?” Tôi nhìn Heaven, cô nàng đang gật đầu lia lịa. Cô nàng khích tôi, nhưng cô nàng đâu có phải ngồi kế mụ này.

“Đại khái thế.” Tôi nói, hơi rùng mình vì cảm giác mụ sẽ đánh mình hoặc làm gì đó. Tôi hối tiếc ngay khi lời nói thoát ra khỏi miệng. Thực ra, tôi thậm chí đã cố gắng im miệng, nhưng ngôn từ cứ tuôn ra. Tôi nghĩ hẳn là do bị Heaven khích. Thật không tốt chút nào.

“Chà, nói thế là xâm phạm nhân quyền của tôi”, mụ nói. “Người ta có khiến những kẻ hôi hám trả tiền hai vé vì người ngồi cạnh sẽ khó chịu với mùi hôi không?” Nghe tuyệt đấy chứ.

“Tôi không biết. Tới giờ tôi mới biết người ta bắt những ai… to con phải trả tiền hai vé.”

“Thì đấy, họ không làm thế với đám hôi hám. Chẳng có hình phạt nào cho tội hôi cả. Ý tôi là, tôi thà ngồi cạnh một kẻ béo hơn tôi còn hơn một kẻ không tắm cả năm trời.”

“Tôi đồng ý”, tôi nói. Nhưng bà béo phì thật mà. Vậy tại sao bà lại bận tâm việc ngồi cạnh một người cũng béo phì chứ, tôi nghĩ vậy thật đấy.

“Cậu đồng ý, nhưng cậu vẫn nghĩ tôi nên trả tiền hai vé”, mụ nói với vẻ khó chịu.

“Không, không, không phải bà”, tôi nói. “Tôi sẽ không đưa bà vào nhóm đó.” Đấy, tôi lại đang tìm cách chối tội. “Bà không cần phải trả thêm.”

“Ồ?”, mụ nói.

“Không cần!” Tôi nói theo kiểu hoàn toàn bỏ qua khả năng ngớ ngẩn là mụ bị thừa cân. Mụ hí hửng một chút, như một chú chim hạnh phúc. Heaven đang nói thầm thì gì đó. Tôi đang cố gắng đọc hiểu. Chẳng hiểu nổi! Thế là cô nàng quay sang gã phiền toái thích nói về máy bay rơi ngồi bên.

“Tôi không biết người ta có phục vụ gà trên chuyến này không nhỉ”, Heaven nói, trừng mắt với tôi. Ra là thế. Cô nàng gọi tôi là “gà”. Được thôi, tôi chấp nhận. Tôi thà làm “gà” còn hơn để mụ này ghét tôi suốt hai giờ ba mươi bảy phút tới. Tạ ơn Chúa đây không phải là chuyến bay xuyên quốc gia. Hai giờ thì có thể tệ cỡ nào được cơ chứ?

“Chà, cảm ơn cậu”, mụ béo nhất thế giới nói. “Tôi có hơi khó khăn với trọng lượng của mình, nhưng gần đây tôi có giảm được một ít. Có lẽ nó hiện rõ đấy.” Rõ cái con khỉ. Nhưng nếu bà kéo quần lên một chút, mọi thứ sẽ hiện rõ thêm được chút đấy. Mụ giảm cân ấy à? Ý là trước đây mụ còn béo hơn?

“Chà, trước đây tôi không biết bà thế nào, nhưng bà trông tuyệt lắm”, tôi nói. Heaven bật cười thành tiếng. Tôi đá vào chiếc ghế cô nàng ngồi phía trước.

“Đây là Henry”, mụ nói, mỉm cười với đứa bé trai. “Tôi nghĩ tôi lên cân vì có bầu thôi.” Tôi tự hỏi vậy liệu bà đã sinh chưa? Và bà có bao nhiêu đứa con? “Nó mới hai tháng thôi”, mụ tự hào nói.

“Thằng bé rất đáng yêu”, tôi nói. Tôi tìm danh sách các nghệ sĩ trong iPod của mình, nhắm mắt lại, bắt đầu lắng nghe nhóm Bright Eyes.

Chưa tới mười lăm phút, tôi cảm thấy có thứ gì đó trên tay mình. Nó ấm và mềm. Tôi ngỡ nó là ngấn thịt của mụ, nhưng mụ mặc áo dài tay mà. Tôi không thể hình dung đó là gì. Tôi mở một mắt, và lập tức nhắm lại. Tôi nhắm mắt chặt tới nỗi vô hình chung cũng bắt đầu nín thở luôn, vì tôi bị sốc.

Mụ này đã lôi cái vú to tướng ra cho thằng bé bú! Tôi biết, cho con bú là điều rất đẹp, này nọ kiểu thế. Nhưng cái vú khổng lồ của mụ đang áp vào tay tôi, không ổn một chút nào. Quá bất ổn! Tôi xin lỗi. Nhưng nó… quá sức… bất ổn. Và tôi không quan tâm Henry bé nhỏ đói cỡ nào. Nó không thể chờ hai tiếng đồng hồ rồi hẵng ăn được sao? Không, tất nhiên nó không chờ. Gì cơ? Chờ để ăn ấy à? Đó là khái niệm mà mẹ của nó chắc chắn không bao giờ thèm đếm xỉa tới. Chết tiệt thật!

Tôi nhắm chặt mắt tới mức nhức cả đầu. Mà đâu phải nếu tôi không nhìn thì mọi thứ sẽ chấm dứt. Nó áp vào tay tôi. Cái vú trần trụi của mụ đang chạm vào tôi. Tôi cảm giác được. Phải làm cái gì đi chứ. Tôi lấy iPod khỏi tai, nhìn mụ, hy vọng mụ sẽ chú ý thấy hai người đang có chút vấn đề.

“Con thích không? Con thích không?” Mụ nói với Henry bé bỏng, nghe như khiêu dâm ấy. Núm vú của mụ to như cái xương bánh chè, mụ lại còn ỉ ôi dỗ dành trong lúc Henry bú cái vú to tướng nữa chứ. Bao tử tôi nhộn nhạo hết lên.

Quên vụ tiền phạt vì béo hay hôi hám đi… lẽ ra chắc chắn nên có tiền phạt cho cái vụ chết tiệt này. Và mụ nên trả tiền phạt cho tôi!
Bình Luận (0)
Comment