Anh Chỉ Cần Có Em

Chương 26

B

ên trong đại sảnh rộng được trang trí theo phong cách Á Đông, tiếng nhạc dịu nhẹ mang đậm sắc Trung Hoa. Trên tường treo những bức tranh thủy mặc cùng với hoành phi. Hơi thở tao nhã phản phất. Trong sảnh là từng tốp người đang trò chuyện rất vui vẻ, một số thì đang chuẩn bị cho buổi tiệc rượu chiêu đãi của ám bộ thuộc Mộ thị.

Trong một gian phòng khác của biệt quán, sau bức bình phong bốn mảnh ghép thêu tứ bảo bằng chỉ ngân đen là một phòng tắm hoa lệ. Mộ Dung Y Tịnh bước ra khỏi phòng tắm, bắt đầu khoát quần áo lên người. Đêm nay chiêu đãi ám bộ ngoài những người thuộc Mộ thị từ Đài Loan sang cùng với những người quản lý ở Hồng Kông này còn có khách mời khác là vài lão đại hắc bang nên Y Tịnh chính là mặc áo dài, những lần hội họp hoặc tiếp xúc với thế giời ngầm anh đều mặc áo dài.

Chiếc quần lụa màu đen tuyền ôm lấy đôi chân thon thẳng tấp, tiếp tục là chiếc áo dài bằng gấm đen thượng hạng thêu hoa văn phi long chìm bằng ngân tuyến. Đứng trước gương, Mộ Dung Y Tịnh chính lại cúc áo cài nơi cổ, mái tóc đen mềm buông lơi trên vai chảy xuống vòng eo nhỏ. Phủi một chút bông vải dính trên cổ tay áo, anh hài lòng quay người lại định ra khỏi phòng. Nhưng lại phát hiện phía bên ghế sô pha đã có người ngồi lặng ngắm nhìn mình từ đầu. Khóe môi hơi cong vẽ lên ý cười nhàn nhạt. Chỉ cần là hơi thở của người này, Mộ Dung Y Tịnh liền vô pháp phòng bị.

“Anh vào phòng từ lúc nào?”

Dương Khinh Tiêu hơi ghé vào bàn rượu kế bên khoanh tay vẫn là yên lặng. Khi anh bước vào thì cũng chính là lúc Y Tịnh đang khoác áo. Liếc mắt qua hình ảnh Y Tịnh phản chiếu trong gương, Khinh Tiêu không thể kiềm được mà cảm thán trong lòng. Lần đầu nhìn thấy Mộ Dung Y Tịnh mặc áo dài thật sực có một phong vị đặc biệt. Vẫn là phong thái tao nhã ngày thường, mái tóc đen hờ hững sau lưng, nhưng mà làm anh khó mà dời mắt ra khỏi hình ảnh kinh diễm hiện tại này.

Mộ Dung Y Tịnh nhìn ra sự say mê trong ánh mắt người kia, trong lòng vui vẻ nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài. Đến bên ngồi xuống cạnh Dương Kinh Tiêu, anh rót một ly rượu uống một ngụm. Dù sao cũng chưa đến giờ khai tiệc, ngồi bên cạnh người yêu một chút cũng không sao. Mấy hôm nay bận rộn cũng ít có thời gian gần gũi.

Nhận thấy Dương Khinh Tiêu vẫn là lặng yên ngắm nhìn mình, Y Tịnh có chút không hiểu, vươn tay qua ôm cổ, đầu ngã lên vai người kia hít một chút hương thơm nhàn nhạt quen thuộc. “Anh sao vậy?”

Dương Khinh Tiêu không trả lời, chỉ cười nhu hòa, ôm lấy Mộ Dung Y Tịnh kéo lên đùi mình, nắm lấy cằm Y Tịnh nâng lên hôn xuống, Mộ Dung Y Tịnh cũng thuận theo đáp lại. Lúc môi rời nhau hơi thở hai người đã có chút gấp gáp. Ánh mắt Dương Khinh Tiêu biểu lộ ra *** không che dấu, còn Mộ Dung Y Tịnh đã cảm thấy hơi mông mông lung lung rồi.

Lại cúi xuống tìm kiếm hơi thở ấm áp của ái nhân, Y Tịnh đưa lưỡi vẽ theo đường môi của Dương Khinh Tiêu, tùy ý hôn mút hai phiếm môi rồi dùng lưỡi đẩy vào trong dây dưa duyện liếm. Mà Dương Khinh Tiêu cũng tùy ý để Y Tịnh chủ động hôn mình. Một lúc sau, bàn tay anh cũng từ từ chui vào trong áo Y Tịnh vuốt ve. Từng chút, từng chút những động tác nhẹ nhàng phe phẩy của Dương Khinh Tiêu như đốt lên dục vọng trong người Y Tịnh làm anh càng gắt gao siết chặc cổ Khinh Tiêu hôn kịch liệt. Đến lúc cảm giác hít thở không thông mới luyến tiếc rời ra kéo theo một đường tơ bạc mong manh.

Kéo lấy Mộ Dung Y Tịnh dậy Khinh Tiêu xoay người Y Tịnh áp vào sô pha, một tay đưa về trước chui vào trong quần bắt lấy dục vọng hơi hơi ngẩng đầu của ai kia, tay còn lại nhanh chóng kéo quần Y Tịnh xuống hung hăng lấy ra khỏi người ném sang bên. Mộ Dung Y Tịnh có chút hoảng sợ vì động tác thô lỗ của anh. Bờ vai khẽ run lên cùng với có hơi chống cự. Nhưng Dương Khinh Tiêu không quá để ý, chỉ một mực xoa nắn phân thân của Y Tịnh đồng thời kéo ra vạt áo để lộ hai cánh mông tuyết trắng.

Khinh Tiêu ngắm nhìn gần như mê muội, cúi người xuống hôn lên nơi trắng mịn kia. Cảm giác ấm nóng đột ngột hạ xuống một bên mông làm Y Tịnh giật mình run rẩy khẽ rên lên một tiếng trầm thấp chứa đựng bên trong là khoái hoạt tuyệt vời. Không dừng lại ở đó, Khinh Tiêu lại bắt đầu hôn khắp hai cánh mông, càng hôn cành thích thú, để lại vài dấu hồng hồng mê người, đồng thời khẽ gặm cắn mút liếm làm Y Tịnh khinh suyễn rên rỉ không ngừng. Cảm thấy phía trước của Y tịnh vì kích thích mà chảy ra vài giọt lệ, Dương Khinh Tiêu liền dùng ngón cái đặt nơi lỗ nhỏ xoa nắn chơi đùa làm dịch thủy càng ứa ra nhiều hơn.

“Tiêu, anh…A” Lời nói còn chưa dứt Mộ Dung Y Tịnh đã kêu thét lên, nơi huyệt động đóng chặt lại vừa có cái gì ướt át mềm mại lướt qua kích thích nói không nên lời. Dương Khinh Tiêu dùng hai ngón tay tách mông Y Tịnh ra đưa lưỡi liếm qua cửa động. Một chút lại một chút mút vào, lại tiếp tục duyện liếm. Nơi đó như cảm nhận được âu yếm lấy lòng mà khẽ khàn mấp máy, đóng mở mời chào.

“A…ân, anh….không cần…a…” Dục niệm thiêu đốt làm Y Tịnh rên rỉ mị tình, hạ thân hơi vặn vẹo chống lại sự khiêu khích như có như không kia, lúc này chỉ muốn có thứ thô to nóng bỏng của ai kia hung hăng lộng vào.

“Cho em đi, nhanh lên..Tiêu…nhanh lên…” Một bên cố tình giãy dụa một bên mị mị cầu xin. Dương Khinh Tiêu cũng dục hỏa công tâm nhưng vẫn chưa vội tiến vào, chỉ dùng đầu lưỡi đâm đâm vào cửa động một thoáng rồi đầy vào trong.

“Ưmmm….” Cảm giác chiếc lưỡi linh động đã chui vào nơi đó của mình làm Y Tịnh có chút hoảng hốt, Dương Khinh Tiêu chưa lần nào làm vậy với anh, cảm giác thật kích tình, thật mãnh liệt.

Bộ vị phía trước vẫn được xoa nắn đều đặng, bên trong lại là chiếc lưỡi càng quấy chui vào hồ lộng, lúc thì đưa đầy, lúc lại quyện vào vách tràng mẫn cảm. Có khi lại rút ra ngoài rồi dùng môi hút lấy, làm Y Tịnh nhịn không được mà bắn vào trong lòng bàn tay Khinh Tiêu. Nước mắt vì quá kích động mà chảy tràn ra, môi cắn chặt cổ tay áo mong muốn kiềm lại tiếng rên yêu dị của mình. Trong lòng loạn một đống cảm xúc, vừa khoái hoạt, vừa thống khổ khi bị tra tấn như vầy, lại có chút gì chua xót bất an.

Dương Khinh Tiêu đứng thẳng dậy kéo thân người đang rũ ra dựa vào sô pha xoay lại ôm vào lòng , môi cũng chụp lên chiếc cổ thon thon mảnh khảnh. Như cảm nhận được bất an của Mộ Dung Y Tịnh, Khinh Tiêu ôm anh càng chặt. Kéo một chân trần trắng tuyết lên vòng qua thắc lưng mình, Khinh Tiêu một lần đỉnh nhập vào trong thân thể người yêu.

“Nha…” Ngân nga một tiếng rên dài, Y Tịnh cảm thấy bên trong được lấp đầy. Nhục cảm theo nơi đó tấn công đại não truyền xuống tứ chi làm anh khó giữ mà giãy ra một chút. Dương Khinh Tiêu yêu thương đưa tay đỡ lấy eo Y Tịnh động tác thúc tiến càng lúc càng nhanh. Mộ Dung Y Tịnh cả người mất thăng bằng liền ôm ghì lấy cổ Khinh Tiêu.

“Tịnh, anh yêu em… chúng ta sẽ không rời xa nhau, phải không?”

“Ân…” Thần trí đã có điểm mơ hồ, Y Tịnh chỉ là khe khẽ đáp, không biết là trả lời anh hay là vì nhục cảm mà rên rỉ. Chỉ biết ôm lấy Khinh Tiêu, hùa theo luật động của người này.

Thật lâu sau vẫn để dục vọng chôn sâu trong người Y Tịnh, Khinh Tiêu ôm anh đến bên giường tiếp tục hoan ái. Động tác càng lúc càng mạnh bạo kéo người đang thần hồn mơ màng tỉnh táo lại. “Ân..ân…sâu quá…Tiêu…buông tha…em…thật sự…chịu không nổi nữa…ân…ân..”

Cúc áo đã gần như bị tháo hết, vùng ngực bạch ngọc bại lộ ra ngoài, tương phản với lớp vài gấm đen càng làm Y Tịnh thên phần tiên diễm. Một mạt nụ hôn liên tiếp rơi trên ngực, hồng anh đỏ thắm bị mút cắn làm phía dưới của anh lại lần nữa theo đĩnh động của Khinh Tiêu mà phóng thích ta ngoài. “ Tịnh …ô…anh thật sự rất yêu em…cảm nhận…cảm nhận anh…” Dương Khinh Tiêu cũng đã hít thở không thông, kích tình dầy đặt bên trong nơi mềm mại nóng rực làm anh dường như không giữ nổi nũa. Liên tiếp nhiều lần bị mật huyệt nóng bỏng mền mịn kia bao lấy siết chặt Dương Khinh Tiêu chỉ muốn ngay tức khắc phóng thích đi ra. Nhưng mà trong lòng anh cũng có một cỗ bất an đồng thời xuất hiện làm cho anh càng kích động hơn, muốn gắt gao kiềm giữa người này trong vòng tay mình.

Luồn tay xuống ôm lấy thân thể Y Tịnh vào lòng, môi anh dời đi tìm kiếm môi Mộ Dung Y Tịnh, lúc bắt gặp nhau liền say sưa quấn lấy. Mà bên dưới hai người cũng không ngừng va chạm, càng mạnh càng sâu, càng chứng tỏ đây là thực, người yêu thương vẫn đang ở bên người mình. Dương Khinh Tiêu gục dầu vào hõm vai Y Tịnh, thân mình cong lên đâm mạnh vào bên trong cơ thể ái nhân như muốn hung hăng tiêm chất độc mang tên ái tình vào người mình yêu thương nhất, ma xát giao triền, cánh tay càng dùng lực ôm chặt cơ thể dưới thân. Mà Mộ Dung Y Tịnh cũng kề cằm lên vai Khinh Tiêu, hai tay miết lên tấm lưng trần săn chắc như muốn nhập làm một cùng người này, hai chân quấn lấy eo Khinh Tiêu chủ động tiếp nhận từng đợt ra vào cuồng bạo của anh. Môi không ngừng hé ra mang theo bao nhiêu rên siết khoái hoạt cùng yêu ngữ.

Cảm giác bất an quấn lấy hai người, càng làm cho họ điên cuồng ân ái. Một lúc lâu sau, cảm giác kia cũng tạm thời được xua tan, Khinh Tiêu cùng Y Tịnh cũng cùng đạt đến đỉnh điểm. Mệt mỏi ôm nhau, không ai nói với ai lời nào, lúc này, chỉ biết dựa vào nhau, hít thở mùi hương trên người nhau. Cảm nhận dư vị ái ân cùng với da thịt cận kề…

Trong sảnh ánh đèn dìu dịu, tiệc rượu cũng chính thức bắt đầu. Khi Mộ Dung Y Tịnh xuất hiện, cả không gian đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh, mọi người đều chú tâm nhìn ngắm vẽ đẹp kinh diễm khó có thể tin được của anh. Đồng thời cũng thầm ngưỡng mộ tài trí cùng với tiền tài mà người này đang nắm giữ. Mấy ai hiểu được bên trong tầng tầng băng lãnh, vẻ đẹp phi thường đó là một tâm hồn mềm yếu trước tình yêu. Trên đời này, chỉ trước người kia, anh mới thể hiện chính là bản chất thật sự của mình, cũng vì người kia mà anh mới nến được hương tình có bao nhiêu ngọt ngào cùng bất an.

Mộ Dung Y Tịnh đối quan khách cùng nhân viên của mình mà cười một chút, nụ cười như có như không làm bên dưới nghe có vài tiếng hít không khí. Nói vài lời phát biểu xong cũng nhường lại cho Dương Khinh Tiêu trong phần trao thưởng cho người thắng cuộc cùng với vài tiếc mục ca hát, dù sao nói chuyện trước nhiều người cũng là biệt tài của Khinh Tiêu.

Năm nay cũng như những lần Mộ Dung Y Tịnh tham gia trước đây, tiền thưởng thắng cuộc của anh đều được chia ra cho những anh em làm công tác chuẩn bị cùng với hậu cần. Dương Khinh Tiêu thì giữ lại tiền thưởng của mình, dù sao anh cũng đã nghĩ ra được cần dùng vào việc gì. Trò chơi tuy thú vị nhưng mà tham gia một lần là đủ, những lần sao không tham gia nữa, Dương Khinh Tiêu đối với mấy hoạt động tiêu hao sức lực cũng không mấy kiên trì.

Sau khi khai tiệc không lâu, người mà Y Tịnh hẹn gặp cũng đã tới, một nữ nhân đẹp diễm lệ trong chiếc áo dài đỏ thẩm thêu hoa. Mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt thon nhỏ nhưng có chút góc cạnh làm cho người ta càng thấy quyến rũ lạ thường. Nếu so sánh, có thể lấy hình ảnh chim phượng hoàng mà so sánh cũng không quá. Ở nữ nhân này toát lên vẻ anh khí đường đường cùng với ánh mắt lãnh liệt làm đàn ông đôi khi khiếp sợ. Đi phía sau còn có vài người trung niên có, nam nhân có. Có người mặt mày hung tợn cũng có người tỏ ra bàng quang, tất cả đều mặc áo dài nhưng tuyệt không nét tao nhã như Mộ Dung Y Tịnh.

Đi đến gần, nữ nhân chủ động đưa tay với Mộ Dung Y Tịnh, hai người khẽ bắt tay nhau một chút.

“ Hoắc đường chủ, cô vẫn rất xinh đẹp.” Mộ Dung Y Tịnh lên tiếng, khó có nữ nhân nào được Mộ Dung Y Tịnh tán thường lại tỏ ra bình thản không có băng lãnh vây quanh. Dương Khinh Tiêu có chút khó chịu trong lòng, nhưng anh biết nữ nhân này tuyệt không đơn giản, cũng không phải tầm thường.

“Anh quá khen, tôi làm sao so sánh được với anh, Mộ Dung chủ tịch.” Trong lời nói là có chân thật nhưng cũng có chút kêu ngạo, vì quả thật nữ nhân này rất xinh đẹp.

Thấy cô ta vì lời khen của Y Tịnh mà hơi dương dương tự đắt Dương Khinh Tiêu thấy khó nhịn. Dù sao đối với anh, Y Tịnh là đẹp nhất thiên hạ nên liền lên tiếng.

“Hoắc đường chủ cũng quá khiêm tốn rồi, nét đẹp nam nữ mỗi người mỗi vẻ, sao có thể so sánh với nhau được.” Trong lời nói tuy rằng đang tán thường nữ nhân trước mắt nhưng mà lại hàm ý không ai có thể so sánh được với Mộ Dung Y Tịnh. Nghe qua Y Tịnh trong lòng muốn cười, không ngờ Khinh Tiêu đúng là không hợp với nhà họ Hoắc này rồi. Còn nữ nhân kia, nghe xong liền liếc mắt qua người đàn ông cao lớn đứng hơi lui về sau một chút so với Mộ Dung Y Tịnh đánh giá.

Hoắc Điệp Hân rất thông minh, nghe qua đã hiểu ý tứ trong đó, lúc đầu có chút khó chịu, nhưng mà nhìn thấy nét anh tuấn cùng nụ cười tỏa sáng kia liền bị cuốn hút. Nam nhân trước cô tỏ ra không những bình thản mà còn kiêu khích kiểu này chắc chỉ có một người. Đưa mắt về phía Y Tịnh che đi thần tình ngẩn ngơ vừa nãy của mình Hoắc Điệp Hân tươi cười: “Mộ Dung chủ tịch,sao anh không giới thiệu một chút về vị tiên sinh này a?”

Mộ Dung Y Tịnh tất nhiên nhận ra thất thần vừa nãy của Hoắc Điệp Hân, môi hơi cong lên: “Dương Khinh Tiêu, tổng giám đốc của Mộ thị …” Anh hơi kéo dài một chút rồi lại tiếp: “Còn có, là người yêu của tôi.”

Y Tịnh dứt lời, không chỉ có Hoắc Điệp Hân mà cả những người khác đi theo cũng tỏ ra sửng sốt không ít, dường như chuyện này là chuyện gì đó kinh thiên địa nghĩa không phải vì cả hai đều là nam nhân mà là người này là Mộ Dung chủ tịch nổi tiếng âm trầm bá đạo. Không mấy để ý thái độ của những người này, Y Tịnh lại tiếp lời: “Đây là Hoắc Điệp Hân, Hoắc đường chủ của Phi Ưng bang, bang phái mạnh nhất, lớn nhất hiện nay ở Hồng Kông. Là em gái của Hoắc đội trưởng của chúng ta. Mấy vị này là người đứng đầu của các phân đường.”

Dương Khinh Tiêu cũng vươn tay ra với Hoắc Điệp Hân: “Hân hạnh.”

Hoắc Điệp Hân bắt tay Dương Khinh Tiêu, bàn tay nhỏ nhắn hơi dùng sức làm tay anh có điểm đau nhưng anh vẫn giữ gương mặt nhu hòa bình thường. Hoắc Điệp Hân không khỏi trong lòng sinh ra tiếc nuối, người này đúng là rất được, rõ ràng không có chút thân thủ nào lại có dáng vẻ mạnh mẽ, thái độ thập phần ôn hòa liễm trọng. Lúc đó tay nhất định rất đau, nhưng khóe môi vẫn gợi nét cười. Không hổ là người bên cạnh của Mộ Dung Y Tịnh. Nếu là bình thường có lẽ Hoắc Điệp Hân sẽ dùng mọi cách đoạt lấy, nhưng mà nam nhân này đã là người của Mộ Dung Y Tịnh thì nàng cũng buông tha hy vọng, dù muốn thế nào cũng không nên động đến người của Mộ Dung chủ tịch. Dù sao sinh ý của Phi Ưng bang một phần cũng nhờ Mộ thị chiếu cố. Hoắc Điệp Hân là đường chủ, cũng nên suy nghĩ cho đại cục.

Lúc sau Hoắc Điệp Phong đi tới còn có Chung Hiển Bình, mấy người nói chuyện với nhau một lúc. Chung Hiển Bình cũng mời khách vào dự tiệc. Chung Hiển Bình là bạn từ nhỏ của Hoắc Điệp Phong, quê quán cũng là người Hồng Kông nên quen biết Hoắc Điệp Hân cũng là bình thường. Nhưng mà Dương Khinh Tiêu nhìn ra, thái độ của Chung Hiển Bình đối Hoắc Điệp Phong đã không còn tự nhiên như lúc sáng. Trong lòng thầm nghĩ chắc do chuyện kia. Lại nghĩ, cũng may mắn bản thân anh gặp được Mộ Dung Y Tịnh, cả hai cùng lưỡng tình tương duyệt, dù có khó khăn nhưng dù sao tình cảm cũng rất tràn đầy, rất hạnh phúc. Chỉ nghĩ đến tình cảm đơn phương khổ sở của Y Tịnh trước đây anh lại đau lòng. Quay sang vòng tay qua eo Y Tịnh kéo nhẹ vào lòng mình anh thì thầm. “Em cũng biết ghen?”

“ Yêu, em ghen lúc nào?” Y Tịnh cũng cười cười đáp lại.

“Lúc Hoắc Điệp Hân nhìn anh. Chẳng phải em đã thẳng thắn nói anh là người yêu của em sao. Tính chiếm hữu rất cao. Nhưng mà…anh thích.” Dương Khinh Tiêu nhấp một ngụm rượu rồi lại nhìn qua Mộ Dung Y Tịnh chăm chú.

“Sao vậy?”

“Không sao, chỉ là anh đang nghĩ, có phải trong lòng Hoắc Điệp Phong, em rất quan trọng hay không.”

“Anh nghĩ vậy?”

“Chỉ là suy đoán. Chẳng phải bời vì Hoắc Điệp Phong rời đi mà Hoắc Điệp Hân mới tiếp nhận làm đường chủ? Mà lý do để Hoắc Điệp Phong rời đi vị trí cao nhất Phi Ưng bang chỉ để làm một đội trưởng nho nhỏ ám bộ của Mộ thị không phải là vì em sao?”

Nhìn lướt qua khách trong sảnh, Y Tịnh đáp: “Chỉ đúng một nữa.”

Dương Khinh Tiêu nghe qua hơi hơi vuốt cằm: “Chỉ đúng một nữa? Không phải là kỹ năng phân tích của anh giảm mạnh như vậy chứ?”

“Không phải kỹ năng phân tích của anh giảm, mà chỉ là anh chưa hiểu hết về Hoắc Điệp Phong cùng Hoắc gia. Hoắc Điệp Phong tuy dũng mãnh thông minh, nhưng tâm cơ chưa sâu để gánh vác trọng trách làm người đứng đầu Phi Ưng bang. Mà Hoắc Điệp Hân mới là người có khả năng đó. Hoắc gia có truyền thống truyền thừa vị trí cao nhất cho người con cả không phân nam nữ. Lúc Hoắc Điệp Phong nhận ra tài năng của Hoắc Điệp Hân, anh ta cũng có ý nhường vị trí đường chủ cho em gái mình, nhưng chưa đủ lý do. Khi em xuất hiện liền cấp cho Hoắc Điệp Phong một cái cớ, lấy lý do thân thủ kém cỏi, lại si tình nên bỏ chức vụ chạy theo em sang Đài Loan. Nhưng thực chất, Hoắc Điệp Phong thích cuộc sống tự do, không muốn bị Phi Ưng bang ràng buộc, lại nói một phần cũng vì Chung Hiển Bình.”

Dương Khinh Tiêu có chút ngạc nhiên nhưng rồi lại lắc đầu: “Vì Chung Hiển Bình? Anh không tin đâu.”

“Thật ra Hoắc Điệp Phong có thích em, em không phủ nhận. Nhưng trong lòng Hoắc Điệp Phong, Chung Hiển Bình chiếm cứ vị trí không phải ít. Nếu như không vì Chung Hiển Bình, tại sao khi vừa sang Đài Bắc, anh ta liền tự mình tìm kiếm Chung Hiển Bình. Đứng trong bóng tối âm thầm bảo hộ quan tâm. Anh tiếp theo sẽ hỏi vì sao tìm được người rồi lại không ra mặt? Là bởi vì Hoắc Điệp Phong còn tức giận chuyện Chung Hiển Bình bỏ đi không nói một lời. Anh nghĩ xem, nếu chỉ là tình bạn bình thường, có cần phải để ý những chuyện như vậy? Hoắc Điệp Phong trong lòng rất coi trọng Chung Hiển Bình, chỉ là anh ta chưa nhận ra người đó là độc nhất mà thôi.”

Dương Khinh Tiêu hiện tại mới biết Hoắc Điệp Phong không phải chỉ là hữu dũng vô mưu, cũng biết tính toán đó chứ. Vì vậy trong lòng cũng sinh ra một chút nể trọng. Anh cũng biết lần này Hoắc Điệp Hân đến đây không chỉ vì được mời tham gia tiệc chiêu đãi mà còn vì chuyện của Đổng Nghiệp Minh. Ở Hồng Kông, các bang phái băng nhóm xã hội đen nhỏ đã gần như bị Đổng Nghiệp Minh mua chuộc, lại còn làm ăn không xem mặt ai liên tiếp đắc tội Phi Ưng bang. Phi Ưng bang đã thấy gai mắt từ lâu nhưng ngại tài lực của Đổng Nghiệp Minh nên chưa rụt rịch. Lần này Đổng Nghiệp Minh có ý đồ với Mộ thị, mà Mộ thị lại mạnh về tài lực yếu về vũ lực nên Phi Ưng bang cũng muốn hợp tác lật đổ thế lực cùng tài lực của Đổng Nghiệp Minh lấy lại ngai vàng của mình ở Hồng Kông. Mấy lão đại các bang phái khác hôm nay đến dự cũng có thâm cừu đại hận với Đổng Nghiệp Minh, cũng muốn góp chút sức cho hai đại nhân vật Mộ Dung Y Tịnh và Hoắc Điệp Hân.

Tiệc chiêu đãi diễn ra được một nữa, các đại nhân vật liền rút vào phòng hội họp bàn kế hoạch. Dương Khinh Tiêu ngồi được một lúc thì hết phần của mình, nghe qua vài thứ vũ khí này nọ anh không có hứng thú nên muốn đi ra ngoài rửa tay một chút. Đi vào trong toilet anh thấy có người đã đứng trong đó rồi. Là Chung Hiển Bình, anh đứng trước bồn rửa tay nhìn chăm chăm  bóng mình trong kính, hốc mắt hơi đỏ không để ý Dương Khinh Tiêu đi vào.

Dương Khinh Tiêu đi tới vỗ nhẹ lên vai anh, “Muốn khóc thì cứ khóc, không cần phải kiềm chế làm gì.”

Chung Hiển Bình giật mình, phát hiện là Dương Khinh Tiêu thì mới buông lỏng vai. “ Tôi tại sao phải khóc vì người đó chứ? Dù có khóc thì cũng không có ích gì, cũng không thể trở nên xinh đẹp thân thủ phi phàm như chủ tịch, lại càng không ra dáng nam nhân.”

“Anh nói vậy là sai rồi. Con người khi đau khổ muốn khóc thì cứ khóc, vì sao phải kiềm chế. Lại nói, mỗi người sinh ra đều công bằng, được thứ này lại mất đi thứ khác. Anh không phải là Y Tịnh làm sao anh biết Y Tịnh chưa từng đau khổ, chưa từng rơi lệ? Chung ca, anh đừng so sánh mình với người khác, anh chính là anh, anh cũng có những cái mà Tịnh không có được. Ai nói là nam nhân cầm lên được phải bỏ xuống được, thật sự có những điều muốn buông bỏ cũng thật không dễ dàng.”

Chung Hiển Bình mở to mắt nhìn Dương Khinh Tiêu, phải, anh chính là anh, cho dù tình yêu có không được chấp nhận cũng không cần vì vậy hạ thấp bản thân mình. “ Cậu nói đúng, tôi chính là tôi, không cần phải so sánh với bất kì ai khác. Lại nói, tôi biết mình hát rất hay, công việc cũng làm rất tốt, tiền cũng không thiếu thốn, nhiều khi có nữ nhân nói họ ghen tỵ với đôi mắt của tôi. Ha ha ha…tôi cũng rất được phải không.” Giọng cười tuy bi thương nhưng dù sao Dương Khinh Tiêu nghe qua cũng thấy có phần đắc ý trong đó. Chung Hiển Bình này cũng thật sự rất kiên cường, chỉ mong người này sớm tìm thấy hạnh phúc cho mình.

“Nhưng mà hiện tại…” Chung Hiển Bình thấp giọng, nói chuyện đã có điểm nghèn nghẹn “ …Hiện tại trong lòng tôi rất đau. Tiểu Dương, cho tôi mượn vai cậu một chút.” Nước mắt như chuỗi hạt đứt dây mà rơi lã chã. Dương Khinh Tiêu cũng không ngại mà kéo Chung Hiển Bình tựa vào vai mình để cho anh khóc một trận. Chung Hiển Bình càng khóc càng hăng hái, một lúc lâu cũng chưa chịu ngừng, Dương Khinh Tiêu cũng chỉ biết vỗ vỗ lên vai an ủi. Dù sao kinh nghiệm này cũng là Y Tịnh cho anh. Nếu đổi lại lúc trước còn là Dương Thần, anh cũng không biết đối phó làm sao với nước mắt “nam nhân”. Một người chỉ lo khóc, một người lo an ủi, không để ý thấy ngoài cửa có một bóng người lặng lẽ rời đi.

Mộ Dung Y Tịnh cùng Hoắc Điệp Hân và những người khác họp cũng đã gần xong, lúc này Hà Tử Hoàng từ bên ngoài chạy vào, thần sắc đại biến. “Chủ tịch…Dương, tổng giám Dương và giám đốc Chung không thấy đâu.”

Cảm nhận được có điểu gì không lành, nhưng Mộ Dung Y Tịnh vẫn rất bình tĩnh vào lúc này: “Là như thế nào? Báo cáo rõ ràng.”

“Tổng giám Dương và giám đốc Chung cùng bị bắt đi rồi.”

Trong phòng họp đột nhiên khí tức trầm xuống nặng nề, tim hai người có mặt ở đây dường như ngừng đi một nhịp. Thời khắc mà mọi người bàn với nhau có lẽ từ đây liền bắt đầu.

Hết chương 26
Bình Luận (0)
Comment