Anh Chỉ Là Một

Chương 26

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Đã nhiều ngày, Văn Dương cứ gọi cho Giang Tỉnh Tỉnh, không ngừng xin lỗi cô, nói những lời vô liêm sỉ lúc đó đều là nghĩ một đằng nói một nẻo, không phải là ý của anh ta, hy vọng cô đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng so đo với anh ta, niệm tình cảm quá khứ, có thể ra tay giúp anh ta.

Giang Tỉnh Tỉnh lại thêm chướng mắt Văn Dương.

Minh Cẩn chửi tục, anh ta đã sớm không muốn đóng kịch, chỉ là điều kiện vẻ ngoài để bước vào showbiz không quá lạc quan, không làm nổi nam số một, lại không chịu khổ được, không muốn làm diễn viên quần chúng, cho nên cứ kéo dài đến hiện tại.

Mấu chốt là anh ta không muốn đóng kịch, không thành vấn đề, đoàn kịch cũng không giữ anh ta lại, nhưng anh đã đồng ý sẽ diễn vở《 Nàng tiên cá 》, đến lúc gần diễn thì lại thay đổi, không tới tập luyện, đã sắp diễn rồi, vé trên mạng cũng đã bán, anh ta đóng vai hoàng tử mà vắng mặt, phải đi đâu mà tìm nam diễn viên thích hợp để thay anh ta đây.

Chuyện này làm người ta rất đau đầu.

Cho nên Giang Tỉnh Tỉnh quyết tâm, tuyệt đối sẽ không giúp anh ta, dứt khoát chặn WeChat.

Dần dần, Văn Dương không tìm Giang Tỉnh Tỉnh nữa.

Biết cô là tường đồng vách sắt không công phá được, anh ta dứt khoát đến tổng công ty tập đoàn Thương thị.

Tổng công ty ở trung tâm khu tài chính, giữa kiến trúc hiện đại sừng sững cao vút, có một tòa nhà màu xám với mặt tiền rất nhiều kính, nhìn từ dưới như sắp chọc trời, trở thành một ký hiệu kiến trúc của khu tài chính.

Văn Dương đến khu vực trung tâm, người qua đường đều là thành phần trí thức, áo váy công sở, cảnh tượng bận rộn, trong tay hoặc là cầm cặp công văn, hoặc là cầm điện thoại gọi điện, chỉ cần nháy mắt đã có thể khiến người ta cảm nhận được tiết tấu sinh hoạt bận rộn của thành thị.

Mà Văn Dương mặc đồ thể thao màu đen, đứng trước tòa nhà thương nghiệp, lén lút thăm dò bên trong, tựa như một người ngoài không hợp, hoàn toàn không hòa nhập với xung quanh.

“Anh tìm ai?” Người bảo vệ đi ra hỏi.

“À, tôi tìm... Tôi tìm ông chủ của mấy người, Thương Giới.” Văn Dương sửa cổ áo mình, muốn mình trông có tinh thần hơn một chút: “Xin hỏi anh ấy có ở đây không?”

Người bảo vệ nghi hoặc đánh giá anh: “Có thì có, nhưng mà... tổng giám đốc Thương không phải là người ai muốn gặp cũng có thể tùy tiện gặp, anh có hẹn trước không?”

“Tôi quen anh ấy, không cần hẹn trước, anh nói với anh ấy tên của tôi, anh ấy sẽ biết.”

“Được rồi, mau đi đi, tổng giám đốc Thương đang bận, không có thời gian đâu mà gặp anh.”

“Tôi quen anh ấy thật mà, thật đó.”

Người bảo vệ nhìn Văn Dương như nhìn thằng hề: “Anh quen anh ấy, tôi cũng quen anh ấy đấy, chỉ là anh ấy không quen tôi.”

“Vậy giờ tôi đi hẹn trước, được không?”

Người bảo vệ thấy anh ta dây dưa, đành phải đưa anh ta đi đến bàn đăng ký hẹn trước.

Đúng lúc này, Thương Giới cùng vài đồng nghiệp tiến vào cửa chính, Văn Dương vừa nhìn thấy anh thì vội hô to: “Thương Giới! Thương Giới! Là tôi!”

Mấy cô gái lễ tân và bảo vệ đều ngây ngẩn, vội ngăn cản: “Anh không thể cao giọng ồn ào như thế.”

“Tôi quen ông chủ của mấy người, anh ấy là bạn tôi, rất thân với tôi!”

Lời vừa nói ra, vài lễ tân không dám mở miệng, nếu mà anh ta thật sự quen biết với tổng giám đốc Thương thì không nên ngăn lại.

Thương Giới nghe thấy động tĩnh, nhẹ nhàng bâng quơ liếc mắt nhìn Văn Dương một cái, không để ý đến anh ta, thong dong nói: “Không quen, đuổi ra đi.”

Lập tức có bảo vệ đi lên, ép Văn Dương ra ngoài.

“Này, Thương Giới, là tôi đây, tôi là Văn Dương! Anh quên rồi hả?” Văn Dương vội hô to: “Tôi là bạn Giang Tỉnh Tỉnh! Giang Tỉnh Tỉnh, người phụ nữ của anh!”

Thương Giới chợt quay đầu lại, trong mắt bắn ra mũi nhọn lạnh lẽo.

Văn Dương không khỏi rùng mình, người đàn ông này quá chèn ép người khác, anh ta không chống đỡ được.

Trong phút chốc, đôi mắt Thương Giới buông lỏng, đột nhiên cười lạnh một tiếng, làm như bừng tỉnh: “Ồ, nhờ rồi.”

Văn Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiểu nhân đắc chí, hét lên với bảo vệ xung quanh: “Thấy chưa, tôi đã nói rồi mà.”

Thương Giới quay đầu nói với trợ lý Lâm Xuyên: “Dẫn anh ta đến phòng tiếp khách.”

Lâm Xuyên là người khôn khéo, liếc mắt một cái đã hiểu ý Thương Giới, vì thế anh ấy đến trước mặt Văn Dương, miễn cưỡng nói: “Mời anh theo tôi.”

Đến thang máy, Thương Giới cùng vài đồng nghiệp vào thang máy trước, Văn Dương đang muốn bước vào, Lâm Xuyên vội ngăn cản: “Anh Văn, anh đợi lượt tiếp theo.”

Văn Dương nhún vai, cũng không để ý mấy tiểu tiết này, hôm nay anh ta tới để xin người ta hỗ trợ, đương nhiên là phải có dáng vẻ nhún nhường.

Vài phút sau, Lâm Xuyên mang Văn Dương đến phòng tiếp khách, phòng tiếp khách rất rộng rãi, nhưng trống không, ngay cả một cái ghế cũng không có.

“Anh ở đây chờ một lát, ngài Thương làm xong sẽ tự tới gặp anh.”

“Được rồi, cảm ơn anh.”

Văn Dương lấy gương mặt tươi cười để đối đãi, lại chỉ đổi được sự lạnh lùng của Lâm Xuyên.

Nhưng Văn Dương cũng không để ý, giờ anh ta sẽ chịu đựng tất cả, chỉ cần có thể có được chỗ tốt.

Phòng tiếp khách rất lớn, cửa sổ mở rộng, gió lạnh của trời đông giá rét vù vù tiến vào, thi thoảng còn có tuyết, dường như máy sưởi cũng không có tác dụng gì.

Văn Dương chỉ chờ nửa giờ đã cảm thấy tay chân lạnh băng, anh ta muốn ra ngoài một chút, nhưng lo Thương Giới sẽ đến bất cứ lúc nào, chỉ có thể căng da đầu đứng chờ ở đây.

Trong vô thức, một tiếng đã đi qua, lại thêm một tiếng nữa, gió càng ngày càng lạnh, anh ta đi vòng trong phòng, hoạt động tứ chi lạnh lẽo, mũi miệng đỏ lên, hơi thở từ miệng lạnh buốt, liên tục hắt xì.

Thấy màn đêm đã buông xuống, không ít nhân viên công ty đã tan tầm, lúc này Lâm Xuyên mới đến, nói với anh ta: “Tổng giám đốc Thương đã hết bận, anh đi theo tôi.”

Văn Dương như được đại xá, chà xát hai tay đã đông cứng như băng, theo Lâm Xuyên tới văn phòng của Thương Giới.

Văn phòng ở trên tầng cao nhất, từ cửa sổ sát đất có thể nhìn được cả thành phố, Thương Giới đứng cạnh cửa sổ sát đất, thân hình cao lớn, tư thái tao nhã, trong tay kẹp một điếu thuốc.

Quanh thân anh là sự lạnh nhạt, giống như không hề quen biết Văn Dương.

Văn Dương nhìn dáng vẻ nghèo túng của mình trong gương, so với khí chất của anh, quả thực chính là một người trên trời một người dưới đất, lòng tự tin sụp đổ một nửa, người cũng ủ rũ, vì thế tư thái càng có vẻ khuất nhục hơn.

“Ừm, tổng giám đốc Thương, anh còn nhớ tôi chứ?”

Thương Giới kêu Lâm Xuyên đi xuống, lạnh nhạt nói: “Nhớ, Văn Dương, khi tôi nghèo túng, đã từng gặp anh ở đoàn kịch.”

Văn Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Lúc ấy tổng giám đốc Thương sa cơ, ở nhà Giang Tỉnh Tỉnh, chắc là anh còn nhớ rõ, lúc đó tôi cũng... rất chiếu cố anh.”

Thương Giới không muốn lảm nhảm về mấy chuyện quá khứ, không kiên nhẫn hỏi: “Anh muốn gì?”

Văn Dương thấy anh hỏi trực tiếp như thế thì cũng nói thẳng: “Chuyện là, phim mới của đạo diễn Lưu Sơn - 《 Tử Cấm Thành 》, nghe nói giờ còn chưa chọn được nam số một, nếu anh bằng lòng giúp tôi một lần, nhất định tôi sẽ khắc trong tâm khảm.”

“Nam số một.” Thương Giới cười khẽ, nhìn thân hình hơi béo mập của anh ta: “Anh sao?”

Bị ánh mắt châm biếm của anh đảo qua, Văn Dương bất giác hổ thẹn, căng da đầu nói: “Chuyện này... Ngay cả người như Giang Tỉnh Tỉnh cũng có thể diễn nữ số một, tôi...”

Lời vừa nói ra, điếu thuốc trong tay Thương Giới lập tức bị đè xuống tài liệu trên bàn, tạo ra một vòng cháy màu đen.

“Cô ấy thì sao, hả? Nói cho rõ ràng.”

Văn Dương lập tức hiểu mình nói sai, người đàn ông này giờ đang nâng niu Giang Tỉnh Tỉnh trong lòng bàn tay, sợ là không chấp nhận được việc người khác nói gì không tốt về cô.

Vì thế anh ta lập tức cười làm lành, nói: “Tổng... tổng giám đốc Thương, tôi và Giang Tỉnh Tỉnh có nhiều năm tình cảm, quan hệ giữa chúng tôi rất tốt, cho nên tôi hay nói đùa, cô ấy cũng sẽ không để ý, chúng tôi thường xuyên nói đùa như thế.”

Vẻ mặt Thương Giới lạnh nhạt, không hề có ý vui đùa cùng anh ta, Văn Dương xấu hổ cười khan vài tiếng rồi ngừng lại.

Bộ phim《 Tử Cấm Thành 》này do công ty điện ảnh và truyền thông thuộc Thương thị khởi quay, Thương Giới có biết một vài chi tiết về nó, bộ phim này là chính kịch trong chính kịch, tương lai sẽ phát sóng ở kênh truyền hình trung ương, thế nên chọn lựa diễn viên rất nghiêm khắc, Lưu Sơn cũng là một đạo diễn thành danh nhờ phim lịch sử, phương diện tuyển diễn viên vô cùng bắt bẻ.

Thương Giới để bản kế hoạch điện ảnh xuống, mặt không biểu tình, mở miệng nói: “Muốn đóng, có thể, tôi cho anh hai lựa chọn, một là khuân vác, hai là binh lính, anh chọn một cái, một cuộc điện thoại là tôi có thể sắp xếp giúp anh.”

“Khuân vác, binh lính?” Văn Dương ngẩn người: “Đều là vai quần chúng sao?”

“Quần chúng, nhưng có lời thoại, tuy không nhiều lắm nhưng cũng có thể lộ mặt.”

Đây đã là ưu đãi lớn nhất mà Thương Giới có thể cho anh ta, hoàn toàn là suy xét đến mặt mũi của Giang Tỉnh Tỉnh, nếu không căn bản anh sẽ không gặp anh ta.

Văn Dương khó tin nhìn Thương Giới, giọng cao lên: “Tôi là diễn viên kịch, sao có thể đi làm quần chúng! Vậy cũng quá hạ giá rồi.”

Thương Giới nhướng mày: “Anh muốn lăn lộn ở đây, vậy thì phải tuân thủ quy tắc, có lẽ thật sự có người một lần thành danh, nhưng phần nhiều là bước lên từ vai quần chúng, anh cảm thấy với điều kiện ngoại hình như anh, có thể thuộc về phần ít kia sao?”

Anh độc miệng không chút kiêng nể, hoàn toàn không cho ai thể diện.

Thương Giới vốn không phải dạng người tốt lành gì, mà loại người tìm quan hệ đi cửa sau như Văn Dương, là loại mà anh chướng mắt nhất, ngay cả người phụ nữ của anh cũng phải diễn vai quần chúng một thời gian rất dài, từng bước một đi đến ngày hôm nay, anh ta là cái thá gì, còn kén cá chọn canh.

Văn Dương thấy Thương Giới quyết tâm sẽ không giúp mình, dứt khoát bất chấp tất cả, lấy một xấp ảnh đưa tới trước mặt Thương Giới.

“Anh Thương, có lẽ anh sẽ cảm thấy hứng thú với cái này.”

Trong bức ảnh là một cô gái với gương mặt ngây ngô, cột tóc đuôi ngựa, cười rất vui vẻ với máy ảnh, có vẻ là lúc Giang Tỉnh Tỉnh học đại học, nhìn thấy cô, sắc mặt Thương Giới dịu đi rất nhiều.

Mà một bức khác, là ảnh chụp chung của Giang Tỉnh Tỉnh và Văn Dương, hai người tự chụp trong vườn hoa, có vẻ rất thân mật, một tay Văn Dương còn đặt trên vai cô.

Mấy bức sau, có lúc là hai người đóng kịch, cũng có ảnh bình thường, dường như quan hệ rất không tồi.

Sắc mặt Thương Giới dần lạnh xuống.

Văn Dương mở miệng nói: “Giang Tỉnh Tỉnh có anh làm chỗ dựa, tương lai nổi tiếng là chắc chắn, đến lúc đó tôi công bố mấy bức ảnh này ra ngoài, bố trí một tiết mục bạn trai cũ, nói cho truyền thông, vừa nổi tiếng cô ta đã đạp tôi sang một bên, anh nói xem, có thể ảnh hưởng đến hình tượng của cô ta không nhỉ?”

Thương Giới cầm xấp ảnh, ngả lưng ra ghế, bàn chân vắt chéo trên bàn, nhàn nhã cười lạnh: “Uy hiếp tôi?”

“Tiết mục bạn trai cũ, lên hot search, còn không đủ ảnh hưởng sao? Nếu anh không chịu giúp tôi, tôi chỉ có thể tự giúp mình, chỉ là chuyện này sẽ ảnh hưởng đến bạn gái anh thế nào, tôi không quản được.”

“Được, như anh mong muốn.” Thương Giới ném xấp ảnh, cầm điện thoại, lướt tìm một dãy số.

Văn Dương tự cho là đã uy hiếp được, tràn ngập chờ mong nhìn anh, hưng phấn cho rằng cuộc điện thoại này có thể giúp mình lấy được vai nam số một.

“Tổng giám đốc Lưu à, có một người mà anh nên nhớ, tên của anh ta là Văn Dương.”

Hô hấp Văn Dương gần như đình chỉ, trái tim đập nhanh, dường như anh ta có thể thấy được dáng vẻ mình bước lên thảm đỏ, có được danh hiệu ảnh đế, lâng lâng không biết làm sao.

“Người này, tôi không hy vọng tương lai sẽ xuất hiện ở một bộ phim hay tiết mục nào, bao gồm cả hot search, hay là nhìn thấy tên của anh ta, hoàn toàn phong sát anh ta cho tôi.”

Mấy chữ "hoàn toàn phong sát", Thương Giới nhấn mạnh, giọng rất lạnh lùng.

Cuối cùng Văn Dương bị bảo vệ kéo ra khỏi tòa nhà, lúc tới đã không có thể diện, lúc đi càng chật vật hơn, lớn tiếng ồn ào như lưu manh.

Văn phòng trở nên yên ắng, Thương Giới đưa bật lửa đến góc của bức ảnh, trong ảnh, gương mặt của cô gái ngây ngô non nớt, cười rất trong sáng.

Mà người đàn ông bên cạnh, nhìn đáng ghét đến cực điểm.

Lửa được bật lên, nháy mắt thiêu rụi cả bức ảnh.

Cô gái của anh, dù là kẻ nào cũng đừng mơ nhúng chàm.

...

Buổi tối, Giang Tỉnh Tỉnh tắm rửa xong, bọc khăn tắm đi ra, thấy người đàn ông bên ngoài thì hoảng sợ.

Không biết anh đã đến từ khi nào, đứng ngay ngoài cửa phòng tắm chờ cô.

Dưới ánh đèn, làn da anh trắng trẻo, cổ thon dài, áo sơ mi không cài hai nút trên cùng, phác hoạ nửa người trên tuyệt đẹp của anh.

Giang Tỉnh Tỉnh che ngực, bình ổn nhịp tim, trừng mắt với anh: “Không nên cho anh chìa khóa mới đúng, muốn hù chết em, gánh nợ giúp em à?”

“Nợ của em, anh đã trả giúp em toàn bộ rồi.”

“Thật không đó?”

Giang Tỉnh Tỉnh không tin, nhưng vẫn nói: “Em sắp nhận thù lao đóng phim rồi, đến lúc đó sẽ trả anh, em không muốn để người ta nói em là kẻ đào mỏ đâu.”

Thương Giới ôm eo cô, mặt không biểu tình, nói: “Anh phong sát Văn Dương rồi.”

Giang Tỉnh Tỉnh nhạy cảm quay đầu lại: “Anh ta tới tìm anh?”

“Ừ, còn hồi tưởng lại quá khứ ngọt ngào của hai người với anh, dùng tiền đồ của em để uy hiếp anh.”

Giang Tỉnh Tỉnh đỡ trán, tên kia thật là ngu xuẩn, Thương Giới là loại người nào, trong mắt tuyệt đối không chứa nổi một hạt cát, anh ta uy hiếp anh, không phải là tìm chết sao.

“Em và anh ta không có ngọt ngào!” Cô lập tức biện giải: “Chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”

“Hửm?”

“Thứ gì mà lại dám đến trước mặt ông đây diễu võ dương oai.” Thương Giới mê mẩn ngửi mùi thơm của tóc cô, nói: “Tối hôm nay, anh muốn em là người phụ nữ của anh.”
Bình Luận (0)
Comment