ống Hành không phải anh trai tôi.”[A trưởng (la trưởng) là 1 cung thể trưởng trên nốt A, bộ khóa của nó có 3 dấu thăng. Trong bản nhạc khóa C, mỗi nốt Do Sol Mi lại tăng lên nửa cung]
Nét chữ trên bảng đen rất đẹp.
Vừa viết xong, cô giáo lau mồ hôi trên trán, quay người lại, gõ gõ phấn vào bảng đen.
Đây là lời nhắc nhở.
“Bạn nào cho tôi biết, trong đàn cello, sự khác biệt về vị trí bấm ngón của các dây thứ nhất, thứ hai và thứ ba trong phím của gam A trưởng là gì?”
Tuyết rơi dày đặc, bầu trời buổi tối mờ mịt.
Đã đến mùa đông, trời rất lạnh, nhưng bên trong lớp lại có vẻ ấm áp giống phương Bắc bởi vì ở đây có hệ thống máy sưởi.
Lớp học đàn này không có nhiều người học.
Trong phòng học lại rất ấm áp, dễ khiến người ta buồn ngủ.
Nghe thấy câu hỏi này, mấy học sinh sắp ngủ gục bỗng tỉnh dậy, đều cúi thấp đầu, sợ bị gọi.
Tưởng Nguyệt Viện ngồi ở hàng ghế thứ ba, nhìn xung quanh, cười khinh thường.
Cô ta thẳng lưng, nhìn chằm chằm bục giảng, ánh mắt sáng rực.
Nhìn là biết rất muốn bị gọi.
“Hạ Thụ.” Cô giáo nhìn một lượt, tầm mắt dừng ở phía cô gái ở trong góc: “Em trả lời đi.”
Vẻ mặt Tưởng Nguyệt Viện trầm xuống.
Cô gái đứng dậy có gương mặt sạch sẽ, khí chất dịu dàng, điềm tĩnh, đôi mắt tròn trong veo.
“Dây ba ngón thứ tư phải hạ xuống 1 ô vì nốt này là do thăng. Dây hai cũng hạ xuống 1 ô vì nốt này là sol thăng. Dây một không đổi”
Giọng của cô rất nhẹ nhàng.
Cô giáo mỉm cười hài lòng, gật đầu tán thưởng.
Hết bài nhưng vẫn còn thừa hơn mười phút, thấy mọi người không có tâm tư nghe giảng nữa, cô giáo bảo họ tự thảo luận.
Đến lúc tan học, tất cả liền vui vẻ trở lại, trong phòng học rất ồn ào.
Hạ Thụ nói cười với bạn bên cạnh, cất cây đàn cello lớn vào túi, còn chưa mặc áo khoác đã vội chạy đi.
Tưởng Nguyệt Viện đứng phía xa xa nhìn thấy cô, dường như muốn đến gần nhưng lại do dự.
Trái lại mấy cô gái bên cạnh cô ta liên tục thúc giục.
“Đi đi Viện Viện!”
“Nếu cậu do dự nữa là cậu ta đi mất đó.”
“Nhờ tặng quà thôi mà, đừng sợ!”
Được cổ vũ, Tưởng Nguyệt Viện hít sâu, gọi cô gái đang chuẩn bị ra khỏi cửa.
“Hạ Thụ.”
Hạ Thụ dừng lại, ngạc nhiên quay đầu lại.
“Tớ nghe nói sắp đến sinh nhật anh cậu.” Cô ta vươn tay, cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh nhưng vẫn không dấu được sự kiêu ngạo: “Làm phiền cậu đưa cái này cho Tống Hành.”
Tay cô ta đang cầm một hộp quà được đóng gói tinh xảo, có lộ ra một góc phong thư màu hồng ở bên dưới.
Hạ Thụ cúi xuống nhìn vài giây, không nhận, lúc ngẩng đầu lên, vẻ mặt tươi cười.
“A Hành không phải anh tớ.”
Tưởng Nguyệt Viện ngẩn ra.
“A Hành không phải anh tớ, chúng tớ không phải là anh em. Hơn nữa, quà nên tự tay bản thân tặng thì sẽ có thành ý hơn, rất xin lỗi, tớ không thể chuyển giúp cậu được.”
Cô cười vừa xa cách vừa lễ phép, mặc dù nói từ chối nhưng cũng rất nhẹ nhàng. Nói xin lỗi cô ta xong, cô xoay người đi.
Bóng lưng cô gái biến mất ở cuối hành lang, Tưởng Nguyệt Viện mím chặt môi.
Không giúp thì thôi, có gì hơn người đâu! Lúc nào cũng treo câu không cùng huyết thống ở miệng, sợ người khác không biết nhà họ Hạ chỉ có một người con, thật đúng là coi mình thành đại tiểu thư!
–
Nơi này là cung thiếu niên lớn nhất Thanh Thành.
Bảy tám giờ tối là thời điểm náo nhiệt nhất, phụ huynh đến đón con đứng ở cửa, ra vào tấp nập.
Hôm nay có hơi khác mọi khi.
Cách lớp học đàn khoảng trăm mét là lớp huấn luyện Taekwondo, bên ngoài cửa lớp có rất nhiều nữ sinh vây quanh.
Hết giờ học mà bọn họ vẫn chưa đi, dường như đứng đó đợi cái gì.
Có nam sinh đi ngang qua, tò mò hỏi: “Sao bên kia nhiều người vây quanh vậy, có chuyện gì thế?”
Nam sinh bên cạnh giải thích: “Đang đợi nhìn Tống Hành.”
“Tống Hành? Tống Hành là ai?”
“Còn Tống Hành nào nữa, chính là Tống Hành đứng thứ nhất trong cuộc thi giữa một trăm trường đó!”
Nghe cậu bạn nói vậy, nam sinh kia cũng hiểu ra.
Tỉnh B là một tỉnh giáo dục lớn, làm tỉnh lỵ*, Thanh Thành đương nhiên cũng coi trọng việc giáo dục, có rất nhiều các trường tiểu học, trung học cơ sở, riêng trường trung học phổ thông đã có khoảng một trăm trường.
*Tỉnh lỵ: là trung tâm hành chính của một tỉnh trực thuộc trung ương, tức là nơi các cơ quan hành chính nhà nước cấp tỉnh đóng trụ sở.
Tháng mười một hàng năm, văn phòng giáo dục thành phố sẽ tổ chức một cuộc thi giữa một trăm trường cấp 3.
Cuộc thi lần này, người đạt giải nhất chính là Tống Hành đến từ trường trọng điểm Nhất Trung của Thành phố.
Cuộc thi thì sẽ có người đạt giải nhất, điều này là bình thường. Nhưng đề thi lần này cực kỳ khó, mà Tống Hành lại được điểm tuyệt đối môn toán, tiếng anh và ngữ văn chỉ bị trừ một vài điểm. Khi có kết quả, mọi người đều kinh hãi.
Có thể nói một trận thành danh.
Bảy giờ mười lăm phút, lớp Taekwondo tan học.
Cửa lớp huấn luyện được mở, hệ thống máy sưởi bên trong tản ra ngoài.
Những học sinh lớp Taekwondo cười cười nói nói sánh vai nhau ra về, không gian đã chật chội càng thêm chật chội hơn, mãi đến khi mọi người đi ra hết, một thiếu niên mới từ từ bước ra…
Gió đêm nhè nhẹ, ánh sáng hắt lên người anh. Anh rất cao, làn da trắng. Mặc áo lông trắng sạch sẽ, cả người có vẻ rất lạnh nhạt.
Thiếu niên lẳng lặng nhìn lớp đàn bên kia, giống như nhìn ra xa xa cũng giống như đang chờ đợi ai đó…
Không khí trông như bị đóng băng, bầu không khí có sự biến hóa kỳ diệu, hơi ấm của bếp sưởi đã bay hết.
Không lâu sau, có một bóng người chạy đến. Đàn cello rất nặng, khiến bước chân cô lảo đảo.
“A Hành!”
Thiếu niên chạy lên đón.
Bóng đêm tối đen, chỉ có ngọn đèn đường leo lắt.
Áo khoác của nữ sinh còn chưa kịp kéo khóa, khăn quàng cổ thì xộc xệch, cổ bị gió thổi vào nên đỏ ửng.
“Lại là người chạy ra đầu tiên?”
Anh tiến lên cầm lấy hộp đàn cho cô, rũ mắt liền nhìn thấy.
Giọng thiếu niên nhàn nhạt.
Hạ Thụ cười, ngước mắt hạnh nhìn anh: “Sợ cậu đợi lâu.”
“Tớ không vội, lần sau đi từ từ. Trời rất lạnh, cẩn thận bị ốm.”
Đầu ngón tay anh trắng nõn, cẩn thận quấn lại khăn quàng cổ cho cô. Hai người sóng vai đi ra khỏi cung thiếu niên.
Lúc về đến nhà thì tròn tám giờ. Dì giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối, lên lầu gọi ông bà chủ xuống ăn cơm.
Thay giày ở huyền quan xong, khi đi vào thì thấy Hạ Hùng Hải khoan thai đi ra từ thư phòng, Hạ Thụ cười khanh khách gọi: “Ba.”
Thiếu niên đứng sau cô gái, cũng chào: “Chú Hạ.”
Hạ Hùng Hải cười dịu dàng: “Tiểu Mộc và A Hành đã về rồi, mau vào ăn cơm nào.”
Hạ Thụ gật đầu: “Vâng.”
Nhà họ Hạ có tổng cộng năm người, đợi Hạ lão gia được cô Hạ Mẫn Quân đỡ xuống, lúc này cả nhà mới lục đục ngồi xuống, dì giúp việc sắp xếp bát đũa.
Tống Hành ngồi ở đầu bàn ăn hình chữ nhật, đứng dậy xới cơm cho mọi người cùng dì giúp việc.
Khi Hạ Mẫn Quân đi ngang qua người anh, hình như còn liếc nhìn khinh thường.
Thiếu niên bất động thanh sắc, dường như không phát hiện ra. Thay vì nói là không sao, thì nên nói anh đã quen rồi.
Bữa tối hôm nay rất phong phú, còn có dừa viên.
Hôm qua Hạ Thụ nói muốn ăn món này, dạo này cô rất thèm mùi vị của nó.
Ngồi đối diện Hạ Thụ chính là em họ Mã Tuấn, con của cô, vừa vào bàn đã la hét ầm ĩ: “Chị, em muốn ăn của chị, chị cho em đi!”
Hạ Mẫn Quân vỗ gáy con trai: “Ăn gì mà ăn, đó là của chị, con ăn cơm của mình đi.”
Hạ Thụ cười, nói: “Không sao, cô.” Cô chủ động gắp một miếng cho cậu nhóc: “Tiểu Tuấn muốn ăn thì ăn đi.”
Vẫn còn hai miếng dừa viên, nhân lúc không ai chú ý, Hạ Thụ cầm cái đĩa, lẳng lặng đặt xuống bàn, thăm dò chọc chọc vào xương đùi cứng rắn của thiếu niên.
Thiếu niên cảm nhận được, ngạc nhiên nhìn.
Cô hất hất mắt với anh.
Anh cầm lấy chiếc đĩa cô đưa.
Trong khi ăn cơm, ba Hạ lại nhắc đến cuộc thi giữa một trăm trường.
“Tiểu Mộc, nghe nói đề thi một trăm trường lần này rất khó, đúng không?”
“Đúng vậy ba.” Giọng cô mềm như nước: “Rõ ràng con thấy con tiến bộ nhưng tổng điểm vẫn giống lần trước.”
Cô cúi đầu uống cạnh, bỗng nhớ ra điều gì, mắt đầy ý cười: “Thế nhưng ba, cuộc thi bên khoa học tự nhiên còn khó hơn khoa văn, nhưng A Hành lần này vẫn đứng thứ nhất, rất lợi hại!”
Ba Hạ cười tán thưởng: “Thành tích của A Hành vẫn rất tốt.”
Hạ Mẫn Quân nhíu mày, liếc nhìn cậu thiếu niên, sau lại nhìn Mã Tuấn, vẻ mặt không cam lòng.
Lúc ăn cơm, Hạ lão gia không nói nhiều, ông ngồi ở ghế chủ vị, kiên nhẫn nghe tiểu bối nói chuyện phiếm.
Ăn cơm xong, ông cụ cởi khăn ra, bỗng nhiên mở miệng: “Ông muốn thương lượng chuyện này.”
Mọi người không hẹn mà đều nhìn qua.
Chỉ có Mã Tuấn vẫn chăm chú ăn đồ ăn.