Anh Chỉ Muốn Em

Chương 27

Edit: Lam

Beta: Sani

Tần Dã không đáp.

Sau đó anh ta cúi đầu, ánh mắt dừng trên người cô, đánh giá từng tí một.

Cô gái trước mặt không cao, có lẽ chỉ đến bả vai anh ta, cùng lắm là hơn hai mươi tuổi, rất gầy, nhìn qua có vẻ là một cô gái yếu đuối, không hề có tính công kích.

Da cô rất trắng, mặt mộc không trang điểm, tóc đen dài đến lưng.

Vào đầu xuân tháng 3, cô mặc quần jean dày vừa phải và áo thun trắng, bên ngoài là áo dệt kim màu xanh lá cây, giày vải trắng, cách ăn mặc rất ngoan và thuần khiết. 

Nhưng cũng vẫn toát lên vẻ xinh đẹp. 

Chị gái anh ta điên rồi?

Sợ con nhóc này sống quá lâu?! 

Đôi mắt anh ta híp lại, vẻ mặt nghiền ngẫm, không mặn mà không nhạt hỏi: “Cô chính là trợ lý chị tôi đề cử tới đây?”

“Vâng.” Hạ Thụ cong khóe môi trả lời. 

Khi cô cười lên có hai lúm đồng tiền nhỏ, nhìn rất đáng yêu.

Tần Dã thầm “chậc” một tiếng, chậm rãi nghiêng người cho cô vào phòng. 

Trong nhà ổn hơn nhiều so với dự đoán của Hạ Thụ, không quá giống một bãi rác lộn xộn như Abel nói, nhưng thật sự không biết nên đặt chân ở đâu.

Hạ Thụ hờ hững, đứng ở một chỗ tương đối sạch sẽ, cười nhìn anh ta.

Tần Dã vẫn ôm hai tay quan sát, hỏi: “Tên là gì?”

“Hạ Sấu.”

“Chữ nào?” 

“Sấu trong chảy trôi.” Cô hơi rũ mắt, nhưng lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, nở nụ cười bình tĩnh.

Có vẻ anh ta đang nhẩm lại, khẽ hừ: “Nghe không hay.”

Hạ Thụ từ chối cho ý kiến. 

“Hôm nay có hoạt động gì vậy?” Anh ta nhanh chóng lười biếng ngồi xuống ghế sofa, mặc kệ trên ghế sofa có một đống quần áo bẩn, tùy tiện chạm tay vào một con quay.

Con quay xoay tròn trên tay anh ta, anh ta cười nhạt nhìn cô.

Hạ Thụ cầm bảng công việc, nghe vậy bình tĩnh trả lời: “Hoạt động hôm nay vào 12h30 trưa. Ban đầu là tham gia chương trình < Giải trí ngày cuối tuần>, nhưng sau đó lại đổi thành. Chương trình được ghi hình ở Ngũ Hoàn, đi đến đó cần khoảng bốn mươi lăm phút, bây giờ đã gần chín giờ, bây giờ anh có thể cho người đến trang điểm…”

“Chờ đã.” Con quay dừng lại, Tần Dã đột nhiên lên tiếng, “Tại sao lại không tham gia cái chương trình giải trí gì đó?”

Hạ Thụ: “À, bởi vì <Giải trí ngày cuối tuần> là một chương trình truyền hình trực tiếp,  anh Abel cảm thấy phù hợp hơn, vì vậy…”

“Tôi muốn tham gia <Giải trí ngày cuối tuần>.” Tần Dã cắt lời cô, giống như cố ý chọc giận cô, cười nhạo quan sát vẻ mặt của cô. 

Cô gái bình tĩnh hơn anh ta tưởng tượng, nhưng đôi mắt đẹp vẫn có vẻ hơi ngạc nhiên, phơi bày cảm xúc có phần hơi rối loạn.

Giọng nói của cô vẫn rất nhẹ nhàng: “Nhưng đã báo hủy <Giải trí ngày cuối tuần>.”

“Tôi muốn tham gia <Giải trí ngày cuối tuần>.”

“Chúng tôi đã nói chuyện với  bên rồi.”

“Tôi, muốn, tham, gia <Giải trí ngày cuối tuần>.”Anh ta đã cố tình lặp lại vài lần, còn rất chắc chắn, “Nếu hôm nay tôi tham gia, tôi sẽ gọi cô là ba.”

Hạ Thụ hơi ngừng lại, cẩn thận từng câu nói: “Được rồi, nói cách khác, hôm nay anh không tham gia, mà tham gia <Giải trí ngày cuối tuần> đúng không?”

“Có thể nói như vậy.”  Tần Dã nhíu mày, cảm thấy câu này của cô có điều gì đó không đúng, nhưng không biết không đúng ở đâu.

“Được rồi!” Nào biết giây tiếp theo, ý cười của cô gái càng tươi hơn, lập tức đi ra mở cửa.

Cô nói về phía hành lang: “Tiểu Na, giáo viên trang điểm, mọi người có thể vào.” 

Tần Dã ngốc, ngồi thẳng dậy, nhìn cô như kẻ ngốc, “Cô không hiểu lời người khác nói sao? Tôi nói là tôi sẽ tham gia <Giải trí ngày cuối tuần>! Sao cô gọi họ vào đây?”

“Đúng vậy, <Giải trí ngày cuối tuần>.” 

Một đám người bên ngoài ầm ĩ tiến vào, không nói một lời, ấn anh ta đến trước gương trang điểm.

Cô gái mỉm cười, “Bây giờ chúng ta sẽ đi tham gia chương trình đó.” 

“Không phải cô nói…” 

Cô hào phóng đưa bảng công việc cho anh ta xem, Tần Dã nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, “Bà mịa nó, cô…” 

Anh ta muốn đứng dậy, còn chưa đứng lên đã bị mấy chuyên gia trang điểm  ấn ngồi xuống, chỉ có thể hét lên: “Cô lừa tôi! Tôi không đi!” 

Hạ Thụ im lặng khẽ tạo khẩu hình miệng: “Vậy gọi ba đi.”

“… Tần Dã nghiến răng nghiến lợi.

CMN!

Đây là chiêu trò gì vậy!

Sao không ra chiêu như bình thường!

– 

Mấy ngày sau đó, không thể nghi ngờ là một phen đấu trí, đấu dũng.

Qua mấy ngày nay, Hạ Thụ cũng hiểu đại khái về Tần Dã, cũng biết không thể dùng lại cách đã dùng. Cũng may, Tiểu Na vẫn còn liên lạc với mấy trợ lý trước của Tần Dã, cũng tổng kết được vài chiêu trò gây khó dễ của anh ta.

Cũng may, đối phó với những chiêu trò của anh ta rất đơn giản.

Suy nghĩ của anh ta khá đơn giản, trên thực tế, con người không phải là xấu, chỉ là anh ta đã quen với việc thích làm trái ý người khác.

Nhưng chỉ cần cô thiết lập bẫy rập, anh ta đều rơi vào bẫy, dù không tình nguyện nhưng vẫn phải phối hợp.

Tần Dã liên tục bị mấy lần như vậy cũng sắp phát điên!

Buổi chiều, sau khi tham gia một buổi phỏng vấn, mấy người Tần Dã, Hoắc Cận Hành, Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương đến Tinh Lãng Tự. 

Tĩnh Lãng Tự là một câu lạc bộ cao cấp đa chức năng, khách sạn, phòng tập thể hình, phòng bi-a, nhà hàng phương Tây và nhiều hơn nữa.

Sau khi nói chuyện mấy ngày nay bản thân gặp phải cho Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương nghe, hai người bọn họ cười đến mức đau bụng.

“… Fuck! Được lắm! Được lắm! Sao trên đời lại có một người con gái như vậy? Tôi nói cho cậu nghe, trông thì rất dịu dàng, xinh đẹp, ban đầu tôi còn nghĩ rằng chị tôi là điên mới đưa một cô gái trẻ như vậy đến, ai ngờ đều là gạt người! Con gái đều là người tâm địa rắn rết!”

“Hôm nay, tôi đã nghĩ rằng cho dù cô ta có nói  điều gì, thì tôi cũng sẽ không đi. Tôi đã nghĩ ra cách để từ chối đi, không đi đâu hết! Kết quả các cậu đoán xem, cô ta nói gì? Cô ta nói gì!”

Anh ta khẽ ho, hắng giọng bắt chước Hạ Thụ: “Vâng, Tần tiên sinh, tôi nghe anh. Anh yên tâm, hoạt động hôm nay là trả lời phỏng vấn của một tạp chí, tôi đã xác nhận với biên tập viên bên đó, lần này phỏng vấn có kịch bản, không phải ghi hình, vì vậy anh không cần trang điểm, cũng không cần đi tới tòa báo. Tôi đã thông báo người bên phía tạp chí nửa tiếng sau đến nhà anh, mong anh chờ một lát. À, hy vọng anh mau dọn dẹp phòng khách, tạp chí sẽ đưa tin chân thật về cuộc sống sinh hoạt của anh.”

“… Cho dù phải tham gia phỏng vấn, nhưng căn phòng lớn như vậy, hơn nữa còn rất nhiều đồ! Rất lâu rồi tôi không tự dọn dẹp, chỉ nửa giờ mà tôi tưởng mình sắp ngất! Không những vậy, cô ta còn đứng một bên nhìn không giúp đỡ, tôi bảo cô ta giúp, cô ta lại nói không dám đụng đến đồ của tôi, mấy người nói xem đây là thái độ của người đi làm thuê sao?”

“Chẳng lẽ cô ta học khóa ăn nói chuyên nghiệp?”

Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương cười to.

Quý Dương cười đến nỗi mặt đỏ bừng, vỗ vỗ vai anh ta: “Như vậy cũng rất tốt, ai bảo cậu làm trời làm đất, bây giờ đã có người quản lý được cậu. Không phải ngày nào chị cậu cũng gặp được cậu, cô ấy cũng đỡ lo lắng hơn.”

“Tốt cái gì mà tốt!” Tần Dã nghiến chặt răng: “Bây giờ chắc hẳn chị tôi, ông già ở nhà kia, bọn Abel rất vui vẻ! Tôi thì sao? Thật sự không biết chị tôi tìm được khắc tinh đó ở đâu! Đời trước tôi ăn trộm thịt nhà chị ấy sao mà bây giờ lại đối xử với tôi như vậy!”

Thẩm Hoài Xuyên cười lắc đầu, liếc nhìn Quý Dương.

Hai người họ vẫn không nhịn được cười: “Ha ha ha…”

“… Cười? Còn cười?” Tần Dã càng tức giận hơn.

Hoắc Cận Hành không ngồi cùng bọn họ.

Mấy người họ đang ở khu tập thể hình, bên cạnh là phòng tập Taekwondo, bốn phía đều là mặt thủy tinh, chiếm diện tích rất lớn, được làm bằng vật liệu thủy tinh đặc biệt, nhìn trong suốt nhưng thật ra rất dày.

Hoắc Cận Hành ở trong phòng Taekwondo từ nãy vẫn chưa ra.

Anh mặc võ phục màu trắng quyền 4, ống tay áo và ống quần đều có vạch đen, đai lưng cũng là màu đen.

Thân hình anh cao gầy, mặc võ phục vào càng có vẻ cao hơn, giống như cây trúc khi đứng ngoài sương.

Khi anh đá chân, thậm chí Thẩm Hoài Xuyên còn có cảm giác luồng khí xung quanh anh đều có gió.

Tấm ván gỗ dày khoảng ba mươi cm, trong nháy mắt bị vỡ thành hai mảnh.

Mọi người ở ngoài có thể nghe thấy tiếng gỗ vỡ.

Người cầm tấm ván gỗ lùi về sau hai bước.

“Hôm nay cậu ấy bị sao vậy?” Tần Dã nhíu mi khi thấy cảnh đó.

Khi mới tới đây, Tần Dã đã nhận ra tâm trạng của Hoắc Cận Hành không tốt.

Tuy bình thường anh cũng không thích cười, không thích nói chuyện, nhưng khi tập luyện đều rất chú ý, rất ít khi liều mạng như vậy.

Bởi vì anh ta cảm thấy hình như anh rất sợ bị thương, luôn bảo vệ bản thân rất cẩn thận, đến cả vết bầm cũng không có.

Anh ta còn cười Hoắc Cận Hành là đàn ông mà còn sợ bị thương.

Quý Dương thở dài: “Mới trở về từ Thanh Thành.”

Tần Dã hiểu ra: “Cậu nhìn đi, tôi đã nói thật sự không tìm được mà.”

Quý Dương liếc anh ta: “Bây giờ cậu vào nói với cậu ta đi?”

“…” Anh ta rụt cổ lại.

Trong phòng tập Taekwondo, dường như thể lực của Hoắc Cận Hành đã không chịu nổi, sau khi đã tấm gỗ kia thì không cử động, hơi khom người.

Thẩm Hoài Xuyên có hơi lo lắng, đẩy cửa ra đi vào: “Cận Hành.”

Hoắc Cận Hành nhắm mắt lại, tiếng thở dốc rất nhẹ, tóc dính đầy mồ hôi. Khi Thẩm Hoài Xuyên chạm vào anh thì phát hiện ra võ phục của anh ướt đẫm.

Một lúc lâu sau, anh mới mở mắt ra, lắc đầu với anh ấy.

Bên ngoài khu tập thể hình có nhà ăn, bọn họ tìm một chỗ ngồi xuống.

Hoắc Cận Hành đến sau, anh đi tắm trước, khi ra ngoài tóc vẫn còn ướt, mặc áo sơ mi trắng và quần bò giống như thiếu niên.

Có nữ khách hàng nhận ra Tần Dã, cũng may mọi người ở đây đều có chừng mực, không lỗ mãng xông lên.

Khi nhìn đến Hoắc Cận Hành, không nhịn được mà nhìn thêm một lúc.

Lúc Hoắc Cận Hành ngồi xuống, Tần Dã đang nói với Quý Dương: “… Dù sao hai người cứ chờ xem, tôi chắc chắn sẽ cho con nhóc kia biết sự lợi hại của tôi! Không trị được cô ta, tôi không còn là Tiểu Tần gia nữa!”

Hoắc Cận Hành nhìn anh ta, thuận miệng hỏi: “Cậu ta sao thế?”

“Trợ lý mới.” Thẩm Hoài Xuyên cười, chắt cho anh một ly cà phê.

Anh nhỏ giọng nói cảm ơn.

Thẩm Hoài Xuyên trêu chọc Tần Dã: “Coi như lần này Tiểu Tần gia gặp được đối thủ, lần đầu tiên bị ăn hành bởi trợ lý, hơn nữa đó còn là một cô gái trẻ tuổi.”

“Cô gái trẻ cái gì, là một người đàn bà độc ác thì có!” Tần Dã phản bác: “Đâu có cô gái nào mà có nhiều ý xấu như vậy.”

Hoắc Cận Hành không thích xen vào chuyện của người khác, lẳng lặng rũ mắt, bưng cà phê lên uống một ngụm.

Quý Dương thuận miệng hỏi: “Cô gái đó tên là gì?”

Tần Dã hừ một tiếng, đáp: “Hạ Sấu.”
Bình Luận (0)
Comment