Anh Chỉ Muốn Em

Chương 30

Edit: Lam

Beta: Sani

Hạ Thụ nhẫn nại dọc đường.

Từ năm nhà họ Hạ suy tàn, Hạ Thụ cực kỳ nhạy cảm với tiếng động, có khi nghe thấy tiếng động, tim cô sẽ đập nhanh hơn, tay run rẩy, cả người rất khó chịu.

Xuống xe, sắc mặt Hạ Thụ vô cùng khó coi.

Tần Dã thấy cô vẫn nghiêm mặt, cho rằng trong lòng cô còn tức giận, ở bên cạnh dỗ dành.

“Cô cười một cái đi “

“Đừng lạnh mặt nữa, như vậy không xinh.” 

“Để cho bọn họ thấy còn tưởng tôi bắt nạt cô, cười đi, giống vậy đó.”

Anh ta nở nụ cười, kề sát vào mặt cô.

Hạ Thụ vô thức tránh về sau, hai má tái nhợt, “Anh cách xa…”

“Sao vậy?” Tần Dã nhíu mày.

Đây không phải là lần đầu tiên anh ta phát hiện ra, dường như cô cực kỳ ghét sự đụng chạm của anh ta, chán ghét con người anh ta, bỗng cảm thấy hơi buồn.

Anh ta giải thích: “Tôi nói với cô nhé, cô đừng tưởng nhà tôi bẩn như vậy thì tôi cũng vậy, không phải tôi bẩn đâu! Ngày nào tôi cũng tắm, tôi rất thích sạch sẽ, cô không cần coi tôi như là người bệnh…”

Hai người đã đi vào trong sân của Tiểu Phong Hà, trong lúc họ nói chuyện thì có nhân viên phục vụ đến, cười tủm tỉm gật đầu: “Tiểu Tần gia.”

Tần Dã khẽ ho, thu liễm một chút, “Bọn họ đến chưa?” 

“Tổng giám đốc Quý, tổng giám đốc Hoắc, tổng giám đốc Thẩm đều đã tới, ở Hạm Đảm Các, chỉ thiếu ngài.”

Nghe thấy câu tổng giám đốc Hoắc, Hạ Thụ cứng đờ.

Mấy năm nay, chỉ cần nghe thấy cái gì có liên quan đến anh, cô đều không thể kiềm chế được mà nghĩ đến anh.

Anh họ Tống, cũng họ Hoắc… Có rất nhiều họ đó, nhưng bảy năm qua, cô gặp rất nhiều người, nhưng đều không phải anh.

Cô vô thức sờ miếng ngọc bên dưới lớp áo.

Hai người đi theo nhân viên phục vụ vào Hạm Đảm Các.

Cánh cửa từ từ được đẩy ra. 

Hạ Thụ đứng phía sau Tần Dã, tầm nhìn bị che khuất một nửa, nhưng vẫn nhìn ra trong phòng có ba người đàn ông.

Vị trí của Quý Dương gần cửa nhất, nhìn thấy cô đầu tiên.

Sau đó, Tần Dã nghiêng sang một bên, cô cũng thấy rõ được hai người còn lại.

Vào thời khắc này, máu Hạ Thụ như chảy hết ra ngoài, vẻ mặt tái nhợt.



Người đàn ông ngồi cách cô năm mét, mặc áo sơ mi trắng gọn gàng, áo vest được vắt sau ghế.

Dù đang trong trạng thái thư giãn, nhưng cà vạt của anh vẫn được thắt cẩn thận, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt.

Phía sau anh  có một ngọn đèn, ánh đèn chiếu dưới lưng anh, còn lại cả người chìm trong bóng tối, càng có vẻ xa cách, lạnh lùng hơn.

… 

Toàn thân cô cứng đờ, ngạc nhiên nhìn anh, vô số hình ảnh xuất hiện trước mắt.

Bao lâu rồi…

Đã bao lâu rồi cô không gặp anh? 

Hình như là… Bảy năm? 

Đúng.

Hai ngàn, năm trăm, năm mươi tám ngày.

Bảy năm… 

Hình ảnh cuối cùng về anh trong ký ức của cô vẫn còn là chàng trai mười sáu tuổi, nhưng giờ khắc này, thiếu niên trong mơ và người trước mặt có khuôn mặt giống y xì nhau.

Sống lưng Hoắc Cận Hành cũng cứng đờ trong nháy mắt, vẻ mặt thay đổi.

Thẩm Hoài Xuyên cũng vô cùng ngạc nhiên, sau đó nhìn Hoắc Cận Hành bên cạnh. 

Bầu không khí trong phòng im lặng vài giây, giống như giây tiếp theo sẽ có sóng to gió lớn.

Quý Dương và Tần Dã không phát hiện ra ba người kia khác thường, nhiệt tình gọi cô, “Cô chính là trợ lý của Tần Dã, Hạ Sấu đúng không? Ngưỡng mộ đã lâu! Thôi nào, vào đi!”

Tần Dã cũng cười, hơi nghiêng người về phía cô, “Đi vào thôi.”

“Tôi…” Hạ Thụ rũ mắt xuống, bước chân lại giống như đổ chì, cô lui về phía sau: “Tôi không muốn đi vào.”

Tần Dã ngạc nhiên: “Sao vậy?”

Hốc mắt cô ướt đẫm, chóp mũi chua xót. Không dám nhìn anh, cũng không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình, hơi nghiêng người, “Xin lỗi, Tần Dã, tôi không thoải mái, muốn về trước.”

Tần Dã thấy một giây trước cô vẫn tốt, bỗng lại rơi nước mắt, không ngừng lại, nhất thời luống cuống, hoảng hốt hỏi: “Cô, cô làm sao vậy? Cô không khỏe ở đâu? Tôi… Tôi, tôi đưa cô đến bệnh viện.”

Hoắc Cận Hành bỗng đứng lên.

“Không cần.” Cô rất sợ hãi, sợ anh đuổi theo, sợ phải đối mặt với anh. 

Vội vàng nói xong câu này, cô dứt khoát xoay người bỏ chạy, để lại Tần Dã vẫn mơ hồ, “Ơ…”

Anh ta vừa định giải thích với ba người trong phòng trước rồi đuổi theo, bỗng có một cơn gió thổi qua, là Hoắc Cận Hành vội vàng rời đi. 

“Ơ nhị thiếu gia…” Tần Dã ngây ngốc, sững sờ nhìn phương hướng anh rời đi, lắp bắp hỏi: “Chuyện này, chuyện này…?”

Quý Dương cũng ngơ ngác. 

Thẩm Hoài Xuyên tìm một lời giải thích rất thích hợp, “Vì cậu đến trễ, tám giờ Cận Hành còn có cuộc họp video.”

Tần Dã buồn bực, gãi gãi đầu, “Tôi đâu biết lại thành như vậy…”



Hạ Thụ chạy ra khỏi Tiểu Phong Hà, nước mắt không thể kiểm soát được nữa, điên cuồng chảy ra ngoài.

Cô nắm chặt dây chuyền ngọc bích bên trong áo, chạy rất nhanh.

Cô biết anh đang đuổi theo, chắc chắn sẽ đuổi đến. 

Cô không dám dừng lại. 

Ra khỏi cửa, trùng hợp có hai chiếc taxi chạy đến.

Cô nhanh chóng vẫy một chiếc xe, ngồi vào và bảo tài xế lái nhanh lên.

Khi Hoắc Cận Hành vội vàng chạy ra khỏi cổng, anh nhìn thấy cô gái chui vào cửa xe taxi.

Hạ Thụ, Hạ Thụ, Hạ Thụ…

Xe nhà họ Hoắc cách đó không xa, tài xế và vệ sĩ đợi lệnh 24/24.

Bởi vì buổi tối còn có cuộc họp video quan trọng, trợ lý Chu Tung Kỳ cũng không rời đi, đang cần iPad xem văn kiện.

Vội vàng ngồi lên xe, Hoắc Cận Hành ra lệnh, “Đuổi theo chiếc taxi biển N86 phía trước. ” 

Chu Tung Kỳ hơi giật mình, nhắc nhở, “Nhị thiếu, tám giờ rưỡi có cuộc họp video, bây giờ trở về căn hộ là vừa kịp.”

“Hoãn cuộc họp lại, đuổi theo chiếc xe phía trước cho tôi!” 

Hiếm khi anh thất thố như vậy, Chu Tung Kỳ không biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn nói: “Nhị thiếu, cuộc họp này rất quan trọng, ông cụ Hoắc chủ trì, đại thiếu và tổng giám Hoắc cũng sẽ tham gia, sếp không thể vắng mặt.”

“Nghe theo tôi…”

“Nhị thiếu!” 

Giọng nói của anh ta cũng cao lên, hơi thở của Hoắc Cận Hành hơi dồn dập, nhíu chặt mày.

Trước kia, Chu Tung Kỳ là trợ lý của Hoắc Cận Diễm, mặc dù là trợ lý, nhưng thật ra lại lớn tuổi hơn Hoắc Cận Hành. 

Anh ta là người làm việc cẩn thận, lợi ích là trên hết. Hoắc Cận Diễm phái anh ta tới làm trợ lý cho anh, cũng để giúp đỡ Cận Hành.

Cửa kính mở ra một khe nhỏ, gió thổi vào, thổi bay nhiệt độ cơ thể anh, cũng thổi bay sự nóng nảy của anh.

Một lúc lâu sau, Hoắc Cận Hành mở mắt ra, ánh mắt lại trầm tĩnh như thường ngày. 

Hốc mắt anh đỏ lên.

“Trở về căn hộ.” Giọng nói của anh khàn khàn, “Tung Kỳ, điều tra giúp tôi một người.” 

“Anh nói đi.” 

Hạ Sấu, Hạ Thụ…

Đã không còn thấy đuôi chiếc xe taxi kia, Hoắc Cận Hành nói: “Trợ lý của Tần Dã, Hạ Sấu.” 

– 

Khi về đến nhà, Hạ Thụ đã lau khô nước mắt.

Ánh trăng đã lên cao, đèn trong tứ hợp viện đã sáng lên. Tiểu viện ảm đạm yên bình, mèo con đang gặm nhấm một con cá khô.

Đi vào nhà, Hạ Mẫn Quân và Hạ Hùng Hải đang bưng thức ăn lên bàn, thấy Hạ Thụ thì cười nói: “Tiểu Mộc về rồi, ăn cơm với đồng nghiệp chưa? Có gặp gì khó khăn không?”

“Không ạ…” Cô cười miễn cưỡng, bưng đồ ăn giúp bọn họ, sau đó ngồi xuống bàn cơm.

Cả nhà cùng ăn cơm.

Mã Tuấn ra muộn nhất, cậu ta vốn chơi trò chơi trong phòng, nghe thấy đã dọn cơm xong mới chạy ra ăn cơm

Hạ Mẫn Quân thấy cậu ta như vậy, nhíu mày, “Về sau con có thể thay quần áo rồi mới ra ăn cơm được không, cả người đều là đất, bẩn chết mất.”

Mã Tuấn không kiên nhẫn, “Ôi mẹ! Mẹ có thể đừng ghét bỏ con được không! Con bẩn như vậy không phải là vì cái nhà này sao!”

Năm nay, Mã Tuấn đã là một thiếu niên mười chín tuổi. Năm đó sau khi nhà họ Hạ phá sản, Mã Tuấn không đi học nữa, mãi đến khi thay đổi thân phận, mới đến trường kỹ thuật lăn lộn hai năm. 

Cậu ta có thể chất tốt, sau khi đến Đế Đô đã tìm được một công việc chuyển phát nhanh, ngày nào cũng đi sớm về trễ.

Tùy tiện và cơm, Mã Tuấn gắp một miếng dừa viên vào bát của Hạ Thụ: “Không phải chị thích ăn cái này sao? Mẹ em đặc biệt chuẩn bị cho chị đó.” 

Hạ Thụ hơi giật mình.

Hạ Mẫn Quân cười nói: “Đúng rồi, hôm nay siêu thị giảm giá, nhớ Tiểu Thụ thích ăn nên cô mua. Tiểu Thụ, cháu nếm thử xem.”

Hạ Thụ khóe môi cong cong, “Cảm ơn cô.”

Cô nhìn dừa viên trắng như tuyết, cảm thấy cổ họng đắng chát.

Thật ra, cô không thích món này, mà là anh thích.

Nhưng khi đó, cho dù anh thích ăn cũng không bao giờ nói, cũng không chủ động nói muốn ăn.

Cô đã quen với việc nói rằng cô thích ăn, và sau đó đưa nó cho anh.

Hạ Thụ nắm chặt đũa khuấy cơm: “Ba, hôm nay con gặp một người.”

“Ai vậy?” Hạ Hùng Hải vui vẻ cười ha hả. 

Cô không kìm được nước mắt, từng chạy châu rơi xuống, giọng cô rất nhỏ: “A Hành. ” 

Cả nhà bỗng im lặng.

Có lẽ đã lâu rồi cái tên đó không xuất hiện trong nhà này. 

Một giây sau, Mã Tuấn đột nhiên dùng sức đặt mạnh đũa xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

Hạ Thụ sợ tới mức bả vai run rẩy. 

“Con đi đâu vậy?” Hạ Mẫn Quân hoảng hốt, kéo cậu ta lại. 

“Con sẽ giết anh ta.” Mã Tuấn hét lên.

Tên khốn đó! Giết tên khốn kiếp đã hại cả gia đình cậu ta!

“Em đi đâu để giết cậu ấy!”

“Anh ta ở đâu thì em sẽ đến đó!” Mã Tuấn giận dữ hỏi: “Chị, chị nói cho em biết chị gặp anh ta ở đâu? Em sẽ giết anh ta ngay lập tức, em…”

Hạ Thụ càng khóc dữ dội hơn.

Cậu ta thực sự rất tức giận, như thể một con chó hoang thoát cương, không thể nào ngăn được. Đến cuối cùng, Hạ Mẫn Quân cũng tức giận, nói một câu: “Con đi đi!”

Bà ta lấy một con dao trong bếp ra và vỗ nó xuống bàn: “Con đi ngay lập tức đi! Nào, cầm cái này mà giết thằng bé, nếu không giết được thì đừng về! Mau đi đi!”

“…” Mã Tuấn im lặng. 

Căn nhà cũng yên lặng.

Náo loạn một hồi như vậy, Hạ Mẫn Quân cũng không muốn ăn cơm, thở hổn hển, xoay người trở về phòng: “Thật là xui xẻo!”

Động tĩnh không nhỏ, ngay cả Dịch Hiên, cháu trai của chủ nhà cũng tới hỏi thăm.

Hạ Hùng Hải cười ha ha, ứng phó vài câu rồi cậu ta rời đi. 

Sau bữa tối, Hạ Thụ trở lại phòng nhỏ của mình.

Phòng của Hạ Thụ rất nhỏ, một không gian nhỏ được ngăn cách ở phía tây, chỉ có bảy hoặc tám mét vuông.

Mọi thứ trong phòng được đặt đầy đủ, dọn dẹp ấm áp và sạch sẽ. Thỏ hồng lặng lẽ đặt ở góc giường đơn.

Kéo một cái hộp ra khỏi gầm bàn, Hạ Thụ nhẹ nhàng mở hộp ra. 

Trong hộp, gần vài trăm lá thư được sắp xếp gọn gàng.

Một cũng đàn bị gãy được đặt ở trên cùng, trên đó có một biểu tượng cây nhỏ.

Đầu ngón tay vuốt ve hình cây nhỏ, Hạ Thụ tháo vòng ngọc trên cổ xuống. 

Cô nhìn miếng ngọc trên sợi dây.

Khi Hạ Hùng Hải vào phòng, thấy Hạ Thụ đưa lưng về phía ông ấy xem cái gì đó.

“Tiểu Mộc.”

Ông ấy khẽ gọi.

Hạ Thụ quay lại. 

Dưới ánh đèn, khuôn mặt của cô gái ướt đẫm nước mắt, đôi mắt hạnh nhân đầy nước, lấp lánh.
Bình Luận (0)
Comment