Anh Chỉ Muốn Em

Chương 32

Edit: Thanh Ngân

Beta: Sani

Hoắc Cận Hành đi rất chậm.

Anh mặc quần tây dài màu đen, áo sơ mi trắng, bình thường không phải là những nơi trang trọng, anh không mặc áo vest, cà vạt bị gió phất nhẹ bay, giống như một vị hoàng tử vừa mới tham gia xong tiệc tối tiện tay vứt bỏ lễ phục, tao nhã xa cách.

Hạ Thụ đứng tại chỗ, cứ nhìn anh ngược sáng như thế, từng bước từng bước, tiến đến gần mình, có thể là ánh mặt trời quá chói mắt, hốc mắt của cô đột nhiên cay cay, mắt của cô càng híp lại. Hoắc Cận Hành đứng cách cô nửa mét.

Dáng người cao gầy của anh che đi ánh nắng trong đôi mắt cô, cô ngẩng đầu, lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt anh.

Anh cũng nhìn ngắm cô. Trong tròng mắt đen nhánh của anh phản chiếu hình bóng nho nhỏ của cô gái mặc chiếc áo len màu vàng nhạt, làm dịu đi sự lạnh lùng nhiều năm không tan vùng ấn đường của anh.

Hạ Thụ cảm thấy cổ họng mình giống như bị thứ gì đó chặn lại, không phát ra được một chút âm thanh nào. Cô cứ nhìn anh như vậy, rất lâu rất lâu, môi cong lên một độ cong.

“A Hành.”

Ngay sau đó anh cũng mỉm cười, chất giọng rất trầm, cũng rất nhẹ: “Hạ Thụ.”

Hình như là xưng hô này đã từ nhiều năm trước, rất xa, đã từ lâu rồi.

Hốc mắt của Hạ Thụ bỗng đỏ lên, cô khẽ chớp mắt để che giấu đi màn sương trong tròng mắt: “Sao anh lại ở đây?”

“Anh nghe nói, Tần Dã có lịch trình ở đây.” Ánh mắt của Hoắc Cận Hành rất sâu: “Nên muốn tới xem thử.”

Xem có thể gặp em hay không, lạy chúa vô cùng may mắn.

Cô khẽ gật gật đầu, một lời tâm sự, không thể nào nói ra, chỉ đỏ mắt nhìn anh liên tục mỉm cười.

“A Hành.” Cô nhìn chăm chú khuôn mặt của anh: “Anh trưởng thành rồi.”

Thật tốt…

Người con trai trước mắt mặt mũi trầm ổn, đường quai hàm tuấn tú sáng sủa. Gương mặt của anh vẫn như vậy, lạnh lùng đẹp mắt. Đây là dáng dấp trưởng thành của thiếu niên của cô.

Thật tốt, cô có thể nhìn thấy.

Trong khoảng thời gian không từ mà biệt, bị năm tháng tách ra ấy, cô từng tiếc nuối rất nhiều lần vì không thấy được dáng vẻ trưởng thành của anh, Hoắc Cận Hành chậm rãi chớp mắt, giọng nói trầm thấp giống như phát từ trong lồng ngực: “Đúng vậy, anh trưởng thành rồi.”

Anh trưởng thành rồi.

Anh có thể bảo vệ được em rồi.

Em… Còn cần anh không?

Ánh mắt của anh không kìm lại được mà hướng xuống, từ lông mi của cô, gò má, cằm, từng chút từng chút rơi vào cổ cô.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo phông màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo len màu vàng nhạt, xương quai xanh lờ mờ lộ ra bên dưới cổ áo phông, trên cổ cô trống không.

Anh lặng lẽ rũ mắt xuống.

Gió từ giữ kẽ cây nhẹ nhàng thổi đến, ánh nắng buổi trưa mùa xuân tươi sáng sôi nổi, nhưng không lọc được khí lạnh trong không khí.

“Hôm qua em chạy nhanh quá, anh cũng không kịp nói chuyện với em.” Nhẹ nhàng cong môi, màu mắt của Hoắc Cận Hành ấm áp: “Mấy năm nay em có khỏe không?”

Đáy lòng Hạ Thụ có một tảng đá nặng nề đang cứng rắn đang ma sát, duy trì nụ cười, nói dối với anh: “Em cũng không tệ, còn anh?”

Nụ cười của Hoắc Cận Hành cũng không tản đi, chỉ là ánh mắt trong phút chốc bày ra sự thê lương phức tạp: “Anh… Không ổn.”

Nghe anh nói như vậy, ngực Hạ Thụ đột nhiên đau nhói.

Anh nói: “Anh không ổn. Hạ Thụ, những năm này… Anh trải qua không ổn, không ổn một chút nào.”

Lúc đầu khi vừa mất liên lạc, anh nóng lòng, sốt ruột, nhưng không thể làm gì. Trường cấp ba tư thục Nam Xuyên quản lý nghiêm khắc, cho dù anh ầm ĩ, náo loạn cũng không có ích gì.

Đều nói nhà họ Hoắc của anh dòng dõi cao quý, nhưng như vậy thì sao? Con của mỗi một người đều là hào môn quyền quý, đối xử bình đẳng như nhau, đổi lại anh chỉ càng được dạy dỗ nghiêm khắc hơn.

Cuối cùng cũng chịu đựng được đến kỳ nghỉ thường lệ, anh xin ba mẹ, xin ông nội, xin bọn họ để cho anh trở về Thanh Thành.

Cho dù chỉ là nhìn thấy mặt ở xa xa, chỉ cần biết cô bình an là được.

Lúc đó anh đang có một cuộc thi lớn, ba mẹ không muốn để cho anh lỡ mất cơ hội, ông nội không mong muốn anh có quá nhiều tình cảm với gia đình ban đầu.

Anh cầu xin đến nỗi muốn quỳ xuống. Cuối cùng vẫn là anh trai và chị dâu của anh âm thầm giúp đỡ, để anh có cơ hội lén lút trở về Thanh Thành một chuyến.

Sau khi trở về, chờ đợi anh chính là tin tức cả nhà bọn họ xảy ra chuyện. Nhà không lầu trống, không biết tung tích.

Đêm tuyết đó thật lạnh, còn lạnh hơn lễ giáng sinh năm ở cô nhi viện. Nhưng lại không có ai đến gần anh, cho anh một viên kẹo, sưởi ấm tay anh.

Lại trở về Nam Xuyên, mưa to bão táp. Bởi vì trốn học, trường cấp ba tư thục muốn đuổi anh.

Ông nội tức giận, sau đó không biết gia đình làm biết bao nhiêu đàm phán với nhà trường, lại thêm thành tích của anh tốt, rốt cuộc mới chấp nhận cho anh tiếp tục đến trường, chỉ là hồ sơ ghi chép lại một lỗi nặng.

Anh trai anh nói không sai, nhà họ Hoắc, đúng là không giống với nơi khác.

Anh có thế giới rộng lớn hơn, cũng gặp được rất nhiều thứ chưa từng thấy qua, nhưng đồng thời, cũng mất đi rất nhiều. Anh phải xuất sắc, anh không thể phạm sai lầm, luôn luôn phải tỉnh táo, không thể để cho người khác bới móc ra manh mối, không thể bị người khác ở sau lưng nói anh không xứng là người của nhà họ Hoắc.

Cuối cùng anh đã thành người giống như Hoắc Cận Diễm nói, trở thành một người đứng ở vị trí cao, có năng lực bảo vệ người mình muốn bảo vệ.

Nhưng mà… Cô ở đâu chứ?

Trong lòng Hạ Thụ giống như có vũ khí sắc bén khuấy đảo qua lại bên trong. Vốn dĩ muốn hỏi tại sao anh biết? Anh ở nhà họ Hoắc, có người nhà, có người thương anh, tại sao lại không sống tốt?

Nhưng lời tới bên môi đột nhiên cô lại không dám hỏi, cô sợ ngọn nguồn của từ ‘Không ổn’ của anh là từ cô. Cuối cùng nói: “Đều sẽ ổn hơn thôi, A Hành.”

Đáy mắt Hoắc Cận Hành đỏ hồng một mảng, màu môi nhợt nhạt: “Thật sự đều sẽ ổn sao?”

“Có thể.” Cô gật đầu, cúi đầu chớp mắt loại bỏ một giọt nước mắt, giống như muốn thuyết phục anh cũng như thuyết phục chính mình: “Nhất định có thể.”

Từ nhỏ cô lớn lên ở tháp ngà voi, chưa bao giờ thất bại điều gì. Thời điểm bão táp kéo đến, cô cũng nghĩ bản thân không vượt qua được.

Nhưng sự thật chứng minh, mặt trời luôn luôn lên cao, trái đất vẫn tự xoay quanh mặt trời như trước.

Chỉ cần cô không bị đánh bại, tất cả đều sẽ qua đi, tất cả đều sẽ trở nên tốt hơn.

“Hạ Thụ.” Hoắc Cận Hành hỏi: “Mấy năm nay, em ở đâu?”

Tại sao cho tới bây giờ chưa từng liên lạc với anh? Tại sao không để cho anh tìm được?

Anh biết xảy ra chuyện như vậy, mấy năm nay nhất định cô đã trải qua rất cực khổ. Câu ‘Không tệ’ kia giống với câu ‘Không đau’ những năm đó của anh vậy. Nhưng nếu anh không hỏi, cô nhất định sẽ không nói.

Vừa nghĩ tới cô gái của anh, mười sáu năm được quý trọng che chở, trong một buổi tối lại chịu đựng mưa to gió lớn, anh liền khó chịu không nói nên lời.

Ánh sáng trong đôi mắt Hạ Thụ mờ đi, rất nhanh lại ngẩng đầu lên mỉm cười với anh, vẫn trong sáng dịu dàng: “A Hành, trước hết có thể không hỏi cái này được không?”

Hoắc Cận Hành hơi ngừng lại, khẽ cười gật đầu: “Được.”

Mặt trời trốn vào tầng mây, ánh mặt trời đổ bóng. Điện thoại của Hạ Thụ rung lên.

Là Tiểu Na gửi WeChat tới hối thúc. Hạ Thụ nhìn thời gian, nói: “A Hành, em phải đi rồi.”

“Ừm.” Ánh mắt của anh phá tan tất cả dịu dàng trên thế gian: “Đi đi.”

Nhẹ nhàng lùi ra mấy bước, rất nhanh cô lại đứng lại, xoay người mỉm cười với anh: “A Hành, anh ăn trưa chưa?”

Hoắc Cận Hành nhìn cô khẽ lắc lắc đầu.

Cô đưa một ly cà phê về phía anh, giọng điệu ấm áp nói với anh: “Ly này là của em, em mời anh uống cà phê. Nhớ ăn cơm đúng giờ, phải bảo vệ tốt cho cơ thể nhé.”

Giống như rất lâu, rất lâu trước đây, cô trong ánh đèn ấm áp cười rồi quay đầu lại, giọng nói trong trẻo nói với anh: “Cẩn thận, đừng bị thương.”

Anh ngạc nhiên trong một giây, tầm mắt rơi vào mu bàn tay cô, trên làn da trắng như tuyết của cô có một vết lằn dài màu đỏ thẫm.

Trông giống như mới bị thương không lâu trước đây, đã kết vảy lộ ra da thịt non đỏ.

Cảm nhận được tầm mắt của anh, Hạ Thụ khẽ kéo kéo tay áo lại che đi, không nói gì.

Cà phê vẫn còn ấm, rơi vào lòng bàn tay, phảng phất lưu lại nhiệt độ của cô.

*

Hôm nay Tần Dã thông báo gặp mặt ba người bọn họ ở Tinh Lãng Đảo, tâm trạng tốt hơn bao giờ hết.

Quý Dương vừa trông thấy mặt mày anh ta hớn hở bộ dạng rung đùi đắc ý liền không thể chịu nổi, trêu chọc: “Gần đây cậu có mùa xuân sao? Tinh thần không ổn định như vậy.”

“Cậu nói bậy gì đấy!” Anh ta phi một chân lên đạp anh ấy.

Bị Quý Dương cười toe toét né tránh.

Tần Dã khịt mũi khinh thường: “Loại cẩu độc thân như cậu làm sao có thể hiểu được người đột nhiên bị thần Cupid bắn mũi tên vào giữa tim như tôi? Cẩu độc thân thì phải có một chút nhận thức về cẩu độc thân được không? Đi đi đi, chó đừng có xen vào chuyện của chúng tôi.”

Quý Dương nghe vậy kinh ngạc, kêu lên: “Vãi chưởng! Cậu tiến đến thật?” 

Thẩm Hoài Xuyên vô thức nhìn về phía Hoắc Cận Hành.

Hôm nay Hoắc Cận Hành từ lúc bắt đầu cho tới giờ, vẫn mặt lạnh chẳng nói câu nào.

Anh rất ít khi giận, có thể nói, cho dù là bình thường khi vui vẻ, cũng rất ít khi biểu lộ ưu tư gì ra ngoài.

Hôm nay lại có thể nhìn rõ được tâm trạng của anh không xem là quá tốt. Điều này làm cho Tần Dã và Quý Dương trái lại sinh ra vài phần bất ngờ, cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Chỉ có Thẩm Hoài Xuyên đoán được đại khái.

Tần Dã nói: “Đúng thế.”

Quý Dương quả thật phát điên rồi: “Cậu, ông cụ lớn Tần Dã à? Bây giờ mới có mấy ngày, trước kia còn bắt nạt cô gái nhỏ nhà người ta, bây giờ lại như thế. Nếu cậu không có trái tim đó cũng đừng thả thính người ta, đừng chà đạp người ta có được không!”

“Cái gì gọi là chà đạp hả! Chúng tôi gọi cái này là trai này gái sắc tình chàng ý thiếp lang… Lòng lang… Không đúng, dù sao là yêu thật được chứ!”

Anh ta vừa mới nói xong, Hoắc Cận Hành ở phía đối diện ngước mắt lên, u ám không một chút nhiệt độ.

Tần Dã bị anh nhìn đến nỗi sợ hãi khó hiểu, bả vai run run: “Nhị thiếu gia, làm gì thế? Có thể nào đừng nhìn tôi như thế, giống như là tôi cướp vợ của cậu vậy…”

Thẩm Hoài Xuyên đang uống trà, nghe vậy bị sặc ho khan một tiếng, vẻ mặt phức tạp liếc nhìn anh.

Phòng huấn luyện Taekwondo ở phía xa vừa mới kết thúc, học viên rải rác đi ra.

Tần Dã liếc mắt trông thấy, cười đùa cợt nhả đề nghị: “Này, Hoắc nhị thiếu, đi nào, hai chúng ta đi luyện tập một chút?”

“Cậu có thể thôi đi không!” Quý Dương khịt mũi: “Trình độ rác đó của cậu, có thể nào đừng sỉ nhục Cận Hành không, Cận Hành không đánh với người đai đỏ đen trở xuống được chứ?”

Tần Dã vốn không học Taekwondo, cho đến mấy năm trước quen mấy người bọn họ, một lần tình cờ thấy Hoắc Cận Hành luyện tập, cảm thấy đẹp trai chết mất, bèn ồn ào cũng phải học.

Chỉ là anh ta đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày, học mấy năm, chỉ mới thi được đai xanh, trình độ không khác gì đứa trẻ bảy tám tuổi.

Tần Dã: “Ai yo, chỉ là tùy tiện luyện một chút chơi đùa một chút mà, trước kia cũng không phải là chưa từng đối luyện, hơn nữa,” Anh ta nhướng mày về phía Hoắc Cận Hành: “Nhị thiếu gia sẽ nhường tôi đúng không?”

Trước kia bởi vì bị anh ta làm phiền, Hoắc Cận Hành không có cách nào, nên đồng ý luyện tập với anh ta.

Luyện tập cũng không nghiêm túc, qua mấy hiệp hơi thở của Tần Dã đã không thông nổi, còn Hoắc Cận Hành không ra một giọt mồ hôi nào.

“Có được không hả?” Thấy anh cả buổi không đáp lại, Tần Dã truy hỏi.

Vốn tưởng rằng sẽ từ chối, Hoắc Cận Hành lại yên tĩnh nhìn chằm chằm quanh ta hai giây đột nhiên đứng dậy, xoay người ra phía ngoài: “Thay quần áo.”
Bình Luận (0)
Comment