Anh Chỉ Muốn Em

Chương 37

Edit: Bunny

Beta: Sani

Hạ Thụ sửng sốt trong giây lát.

Khoảnh khắc tiếp theo, nhịp tim của cô tăng lên không kiểm soát. Nhìn người trước mặt không chớp mắt, nhẹ giọng thăm dò, “A Hành?” 

Ánh đèn u ám, anh quay lưng lại với ánh sáng, cả thân hình hòa với ánh đèn, chỉ nhìn thấy đôi mắt đen láy ảm đạm.

Anh trả lời, “Ừ.”

Tay Hạ Thụ vô thức siết chặt túi áo, không thể tin nổi, “Sao anh…”

“Anh nhớ em, muốn gặp em.” Giọng anh trầm, mùi rượu nồng nặc lẫn trong hơi thở lạnh lẽo, “Xin lỗi vì đã làm em sợ.”

Hạ Thụ ngạc nhiên hỏi, “Anh uống rượu?”

“…Ừ.”

Anh dừng lại một chút nhưng vẫn thừa nhận, một tay đỡ sau lưng cô, một tay đỡ dạ dày.  

Hạ Thụ lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn với anh.

Nhẹ nhàng đỡ cánh tay anh di chuyển đến chỗ sáng, lúc này Hạ Thụ mới nhận ra toàn bộ khuôn mặt anh trắng bệch, thái dương đổ mồ hôi, chỉ có đôi mắt mang màu sắc nhưng lại tối, đang ngấm ngầm chịu đựng.

Cô hơi giật mình, thời gian trôi qua nhưng chàng trai đó vẫn vậy.

Cho dù  bị thương cũng chẳng sợ đau, từ trước đến nay luôn mạnh mẽ, tự kiềm chế, mặt không đổi sắc, trừ khi đạt đến cực hạn.

Tay Hạ Thụ run rẩy đỡ anh, cổ họng anh bắt đầu sưng lên, “Anh, anh bị sao vậy? A Hành, anh bị sao vậy?”

Hoắc Cận Hành nhắm mắt lại, hơi thở của anh đã cố nén cuối cùng cũng yếu đi: “Đau dạ dày…”

“Đau dạ dày… Đau dạ dày!”

Cô hoảng sợ nhìn xung quanh, thấy một chiếc ghế đá dưới gốc cây không xa, cô vội vàng đỡ anh ngồi xuống, ngồi xổm trước mặt anh và nói: “Đừng cử động, gần đây có hiệu thuốc, em đi mua thuốc cho anh, chờ em nhé!”

Cô đứng dậy muốn chạy đi, nhưng cánh tay bị một lực mạnh kéo lại, giây tiếp theo lảo đảo ngã vào một vòng tay. 

Hoắc Cận Hành ngồi dậy ôm lấy cô.

“Anh không uống thuốc.” Anh quàng tay ôm lấy vai cô, giọng trầm run nhẹ vì chịu đựng cơn đau “Đừng đi.”

“Không được!” Hạ Thụ lo lắng đến mức suýt khóc. Cô đẩy mạnh nhưng không thể đẩy anh ra xa. Cô vội vàng nói, “Anh phải uống thuốc, em sẽ mua thuốc, em sẽ quay lại, sẽ quay lại ngay. A Hành, anh đợi em được không?”

“Không.”

“Tại sao!” Lòng bàn tay cô đẫm mồ hôi, mắt đỏ au, giọng nói của cô trở nên giận dữ.

Giọng nói của Hoắc Cận Hành yếu ớt: “Chỉ khi anh bị thương, em mới nhìn anh”

Trước kia như vậy, bây giờ vẫn vậy. 

Thay vào đó, anh muốn luôn bị thương, dù chỉ có thể lưu lại một khoảnh khắc ánh mắt đau lòng của cô, vậy cũng tốt. 

Hạ Thụ đau lòng vì những gì anh nói, mũi cô đột nhiên bị nghẹt, bàn tay đẩy anh dừng lại.

Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên trong vòng tay anh.

Đôi mắt trong trẻo của cô gái phản chiếu dáng vẻ im lặng của anh. Hoắc Cận Hành lặng lẽ nhìn chằm chằm, nắm tay sau lưng thành nắm đấm.

“Không phải vậy A Hành.” Đôi mắt cô hơi ướt, nhưng lại rất kiên định, “Đó là vì em thường xuyên nhìn anh, vậy nên em mới biết rằng anh bị thương.”

Thế giới của Hoắc Cận Hành im lặng vì lời nói của cô, đôi mắt anh tĩnh lặng, chỉ có cảm giác đau đớn hằn trên hàng lông mày, chịu đựng mà run rẩy.

Cô khịt mũi và mỉm cười ngọt ngào với anh, giọng điệu như dỗ dành một đứa trẻ, “Chờ em nhé? Em sẽ đi mua thuốc, quay lại sớm, ngoan nhé.” Anh không từ chối nữa, khẽ nhắm mắt lại, cô vội chạy đi.

Mắt anh cứ nhìn theo bóng lưng cô, cho đến khi thân hình biến mất hẳn, nét mặt của Hoắc Cận Hành thay đổi, khom lưng ôm bụng.

Khi Hạ Thụ trở về với một túi thuốc nhỏ, cô thấy anh cuộn tròn, đầu vùi trong cổ tay, nắm chặt tay đến mức nổi gân xanh.

Trong lòng cô lo lắng, nhẹ nhàng chạm vào vai anh, “A Hành.”

Hoắc Cận Hành từ từ ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt anh có vẻ tệ hơn, mồ hôi rịn trên trán anh nhiều hơn.

Cô vội vàng mở từng chai thuốc ra, vừa đếm số lượng vừa nhớ lại: “Hai viên này, một, ba viên này…”

Hoắc Cận Hành chăm chú nhìn cô.

Dưới ánh đèn ảm đạm, cô gái mang theo gió xuân, cô chạy vội nên tóc cô rối tung lên, thở hổn hển, có những giọt mồ hôi rịn trên khuôn mặt trắng của cô, má đỏ bừng.

Sau khi kiểm tra thuốc, cô lấy ra một chai nước khoáng giấu trong cánh tay áo. Nước khoáng đã được cô ấy giữ lại trong quần áo. Cô ấn chai nước lên má để kiểm tra nhiệt độ.

Xác nhận nhiệt độ thích hợp, cô mở nắp chai và đưa cho anh cả nước lẫn thuốc, “A Hành, mau uống thuốc đi!”

Hoắc Cận Hành chẳng nhúc nhích gì cả.

Vì vậy, cô đưa bàn tay của mình về phía trước một lần nữa, nhìn nghiêm túc.

Hoắc Cận Hành không lấy, từ từ cúi đầu xuống uống viên thuốc trên tay cô.

Đôi môi ấm áp lướt qua lòng bàn tay cô.

Thấy anh uống xong, Hạ Thụ thở phào nhẹ nhõm, rồi vội đưa nước khoáng lên môi anh, vỗ nhẹ vào lưng anh.

Thuốc giảm đau có tác dụng nhanh chóng, khoảng mười lăm phút sau, hơi thở của Hoắc Cận Hành dần ổn định.

Đêm nay không có trăng, những ánh đèn đường bên đường mờ mịt, tối tăm, bị cây cối che khuất thành từng mảnh.

Hô hấp dần ổn định, Hạ Thụ lo lắng hỏi anh: “Thế nào, còn đau không?”

Đôi môi trắng như tuyết của người đàn ông vẫn chưa có màu, anh chậm rãi lắc đầu.

Hạ Thụ thở phào nhẹ nhõm rồi bật điện thoại lên.

Gần mười hai giờ rưỡi, cô nhìn xung quanh, khẽ nói, “A Hành, sao anh đến được đây? Tài xế của anh đâu? Uống rượu không lái xe được, anh sống ở đâu? Hay để em giúp anh… “

Cô vừa nói vừa đứng dậy, muốn đến ngã tư định vị chiếc xe.

Một bàn tay siết nhẹ cổ tay cô.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm và không nói nên lời, như thể có vô số điều muốn nói, nhưng lại không thể nói được từ nào.

Gió thổi bóng cây khẽ phủ lên người họ.

“Hạ Thụ” Một lúc lâu sau, Hoắc Cận Hành thì thầm: “Có phải em đang trách anh lúc trước chưa nói gì mà đã bỏ đi không?”

Trái tim của Hạ Thụ lặng lẽ thắt lại.

“Anh sai rồi.” Giọng anh khàn vì đau, còn có một chút cầu xin, “Nếu như được trở lại, chắc chắn anh sẽ không đi đâu, đừng giận anh, được chứ?”

Cô hít một hơi, cố gắng thả lỏng bản thân, ngồi xổm xuống trước mặt anh.

“Em không giận.” Cô mỉm cười với anh, nước mắt trong như pha lê, cười dịu dàng: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, A Hành.”

Cô đã biết ơn rất nhiều lần vì anh đi, may mắn thay anh không phải trải qua những khổ sở đó.

Anh từng rất vất vả, sao có thể vất vả đến cuối đời được chứ?

Nếu chuyện năm đó, thật sự là do nhà anh làm, anh sẽ khổ sở như thế nào khi đối mặt với hiện thực?

Vẫn còn may mắn vì giấc mộng của một trong hai người được bảo toàn.

Cô vui mừng vì người được bảo toàn đó là anh.

“Vậy tại sao…” Mắt anh hơi đỏ lên, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, anh nói, “Có phải vì món nợ đó không?”

Hạ Thụ hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cô biết là không thể nào che giấu được. Chừng nào cô còn gặp anh, sớm muộn gì anh cũng biết.

“Anh sẽ trả cho em.” Hoắc Cận Hành nắm tay cô và hơi run, ánh mắt dè dặt, “Hạ Thụ, anh sẽ trả cho em, em không phải sợ, em không phải sợ gì cả. Chúng ta làm hòa, được chứ?”

Hạ Thụ không ngạc nhiên, cô thở dài và mỉm cười với anh: “A Hành, đừng gây chuyện, đây là chuyện của gia đình em, không phải chuyện của anh. Anh biết không, em và anh không có quan hệ gì, gia đình em không thể nhận được.”

Anh nắm tay cô với nhiệt độ nóng như thiêu đốt, cô cảm nhận trong hai giây, rồi nhẹ nhàng tách tay anh ra.

Cô đặt tay của anh lên đùi anh, “A Hành, buông bỏ đi.”

Buông bỏ đi. 

Biểu cảm và suy nghĩ của Hoắc Cận Hành bị đóng băng hoàn toàn vì 3 từ này, anh nhìn cô với vẻ bối rối không thể tin nổi.

“Anh sẽ không bỏ!” Giọng nói của anh kiên quyết và khàn khàn, mắt anh ủ rũ.

Anh không hiểu tại sao cô có thể từ bỏ dễ dàng như vậy? Nói nhẹ nhàng vậy sao?

Anh đã chờ đợi bảy năm, tìm kiếm bảy năm, và trông ngóng bảy năm. Cuối cùng, lại chỉ nhận được hai  từ “buông bỏ” của cô.

Anh bỗng nắm chặt tay cô ép cô về phía sau.

Hạ Thụ buộc phải dựa vào cây bạch quả bên cạnh. Lần này, không có bàn tay anh đỡ, vì vậy lưng cô rất đau.

Cô hơi giật mình và hét lên, “A Hành!”

Hoắc Cận Hành vây cô trong ngực, nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi rồi lấy ra một thứ gì đó.

“Của em đâu?”

Anh hiếm khi nổi giận, nhưng bây giờ con ngươi lại đầy lửa giận, đè nén hỏi: “Của em đâu?”

Đó là một mặt dây chuyền bằng gỗ.

Qua nhiều năm, màu sắc của gỗ đã phai dần. Nhưng có lẽ chủ nhân của nó thường lau chùi nên bề mặt nhẵn bóng, có một vết chạm khắc ở hình cái cây nhỏ. 

Khi Hạ Thụ nhìn thấy nó, mắt bỗng ướt át. Cô rất muốn chạm vào, nhưng ngón tay lại buông xuống, đừng nhìn.

“Em đã bỏ xuống.” (Ý là tháo vòng cổ)

Lại là bỏ…

Hơi thở của anh ngưng trệ trong chốc lát, cố gắng kiềm chế.

Lễ nghi bỗng bay sạch trong phút chốc, anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô. 

Hạ Thụ bỗng trợn tròn mắt. 

Cô ghì chặt cánh tay, lòng bàn tay anh đè vào sau gáy cô, hơi thở nóng bỏng hổi của anh mang theo mùi rượu.

Nụ hôn rất mãnh liệt, nhưng cũng cẩn thận. Dường như sợ cô bị đau, nhưng cũng có vẻ muốn cô bị đau.

Anh vừa vội vàng vừa dịu dàng, vừa suồng sã vừa kiềm chế.

Cánh tay ôm cô run lên.

Hạ Thụ không thở được.

“A Hành…” Cô dùng sức đẩy mạnh ngực anh, hét lên, “A Hành!”

“A Hành…”

Cô dùng sức đẩy anh, anh và cô tách ra, trán anh khẽ dựa vào trán cô thở nhẹ.

Hạ Thụ thở hổn hển.

Gió lúc nửa đêm rất lạnh. Cái ôm của anh nóng bỏng, nóng bỏng đến nỗi im cô cũng nóng bỏng.

“A Hành.” Một lúc sau Hạ Thụ mới hít thở bình tĩnh, khẽ nói: “Anh say rồi, anh sống ở đâu? Em…”

“Anh không say.” Giọng nói của Hoắc Cận Hành trầm xuống, “Anh xin lỗi…”

Anh rất tỉnh táo, tỉnh táo biết bản thân đang nói gì và làm gì.

Nhưng cũng vì anh tỉnh táo, anh bỗng hy vọng là mình say.

Anh nói: “Hạ Thụ, bảy năm trước, khi anh rời đi, mọi lời anh nói đều là sự thật.” 

Mong cô không quên là thật, nhớ cô cũng là thật, mong mỏi được gặp lại cũng là thật, nụ hôn đầu không kìm lòng được cũng là thật

Anh thở rất nhẹ nhàng: “Hạ Thụ, em đã từng yêu anh chưa?”

Một giọt chất lỏng rơi xuống mu bàn tay cô, nóng và ấm, nhưng trở nên lạnh lẽo trong chốc lát.

Trán anh tựa vào cô, khoảng cách quá gần, ban đêm cũng rất tối. Cô không thể nhìn thấy mặt anh.

“Hoặc, không cần là từng yêu, em có từng thích anh dù chỉ một chút nào chưa?”

Hạ Thụ gần như sụp đổ vì câu hỏi của anh, tim cô thắt chặt.

“Không.”Rất nhanh chóng, che giấu những tiếng rên rỉ.

“Không” Anh lặp lại bằng một giọng trầm, mềm mại như một tiếng thở dài, “Không bao giờ?”

Vậy những giọt nước mắt và sự không nỡ đó chỉ vì anh là bạn thời thơ ấu của cô?

Vậy những điều tốt đẹp đó chỉ thói quen mà cô đối xử tốt với mọi người, trong khoảng thời gian đen tối và u ám nhất của anh?

“Không…”

Hạ Thụ đã nắm chặt tay anh, hoàn toàn không nói nên lời. Anh nhắm chặt mắt để bản thân không rơi nước mắt.

“Anh hiểu rồi.” Một lúc lâu không nhận được câu trả lời, anh buông cô ra, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng anh, Hạ Thụ bật khóc.

Bóng đèn bị gió lay chuyển, không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo hơn.

Một cái cúc áo nằm yên trong ánh sáng và bóng tối, phản chiếu ánh sáng lờ mờ.

Đó là cúc áo của anh. Cô cầm nó lên và nắm chặt nó trong tay.

A Hành, không phải.

Không phải.

Không phải em từng yêu.

Mà là em… Vẫn luôn luôn yêu anh.
Bình Luận (0)
Comment