Anh Chỉ Muốn Em

Chương 49

Edit: Anna

Beta: Sani

Trên hành lang xa hoa lộng lẫy của khách sạn Kinh Đô không một bóng người, vì tất cả đang dự tiệc tại sảnh chính.

Hạ Thụ bị Hoắc Cận Hành kéo ra ngoài, cô đang đi giày cao gót nên chân bước có phần loạng choạng.

Sàn nhà lát đá cẩm thạch sáng bóng vang lên âm thanh lộp cộp của giày cao gót. Hạ Thụ biết anh đang tức giận nên khẽ giọng gọi: “A Hành.”

Hoắc Cận Hành làm như không nghe thấy.

Thấy anh muốn đưa mình ra ngoài khách sạn, Hạ Thụ đoán rằng anh sẽ dẫn cô đi mua lễ phục mới.

Cô không dám để anh lái xe trong tình trạng này, cô dừng lại rồi lùi về phía sau vài bước: “A Hành!” 

Mỗi khi anh muốn dẫn cô đi thì cô đều gọi anh như thế, chỉ vì mục đích muốn anh rời bỏ cô, cách xa cô.

Khóe môi Hoắc Cận Hành hơi mím lại, anh nắm tay cô càng chặt hơn.

Không biết nên làm thế nào, Hạ Thụ đành khẽ nói: “A Hành, anh làm đau em…”

Hoắc Cận Hành lập tức dừng bước.

Sau vài giây lưỡng lự, anh thở dài rồi quay mặt lại nhìn cô.

Hạ Thụ ngước đôi mắt màu trà trong đó có hình bóng thu nhỏ của anh.

Hoắc Cận Hành nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Làn da của con gái vốn mềm mại, vừa rồi anh đã cố gắng khống chế lực của mình, nhưng vì anh nắm quá chặt nên cổ tay cô vẫn đỏ lên một mảng.

Anh lấy tay mình nhẹ nhàng xoa cổ tay cô, giọng anh khàn lại: “Anh sẽ không bỏ qua cho cô ta.”

Hạ Thụ giật mình.

Cô biết “ Cô ta” mà anh nói chính là La Nhiên.

Mặc dù Hạ Thụ rất muốn biết tại sao mà một người cô không quen biết lại đối xử với cô như vậy, nhưng cô càng hiểu mình không nên đụng tới những người tham gia bữa tiệc hôm nay, bởi vì họ đều là những người có địa vị. Cô nói: “A Hành, đừng kích động.”

Đừng vì em mà đi đắc tội với người không nên đắc tội, không đáng đâu anh.

Hoắc Cận Hành im lặng không nói gì.

Là lỗi của anh, là anh không tốt. Anh đã để cô phải chịu tủi thân và bị người khác làm xấu hổ ngay trước mặt anh.

Vết đỏ trên cổ tay cô đã dần biến mất, anh nhẹ nhàng đặt tay cô xuống. Anh yên lặng nhìn cô, sau vài giây do dự, cuối cùng anh cũng duỗi tay ra ôm chặt cô vào lòng.  

Hạ Thụ chỉ biết lặng yên đứng đó.

Hơi thở thanh mát quen thuộc của anh quấn lấy cô, cô không nỡ đẩy anh ra.

Hoắc Cận Hành thấy cô giơ tay lên như muốn đẩy anh ra, nhưng cuối cùng lại không nỡ, giờ đây lòng anh tràn ngập sự vui sướng, vòng tay ôm cô càng chặt hơn.

Anh dường như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình.

Hôm nay anh đã muốn được làm như vậy ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy cô.

Nhưng anh không dám.

Đã rất lâu rồi anh không gặp cô, hơn một tháng kể từ lần gặp gỡ ở ngõ Đồng Hoa đến hôm nay, anh chỉ còn cách nhờ vả Hạ Quân Kiêu và đứng từ anh nhìn cô. Mỗi ngày đều trôi qua trong sự dằn vặt.

Anh muốn được trò chuyện cùng cô, muốn được ôm cô vào lòng, muốn có thể đưa cô ra khỏi bữa tiệc đó như bây giờ, nhưng anh không dám tiến tới.

Anh sợ sự tiếp cận của anh sẽ khiến cô xa lánh anh hơn, càng sợ cô sẽ bỏ rơi anh. Anh chỉ mong được lặng lẽ ở bên cạnh cô, ít nhất anh còn có thể nhìn thấy cô.

Hạ Thụ bị anh ôm gần như không thở nổi, cô thì thầm trong vòng tay anh, “A Hành…..”

“Hạ Thụ, xin em đừng nói gì.” Giọng nói của Hoắc Cận Hành lọt vào tai cô: “Xin lỗi em, Hạ Thụ, anh vẫn không thể buông tay.”

“…..”

Dường như có sự run rẩy khó nhận ra trong giọng nói trầm thấp của anh, “Em yên tâm, nếu em thấy chán ghét, anh sẽ không đến làm phiền em. Nhưng chỉ lúc này… Chỉ lần này, xin đừng đẩy anh ra, anh xin em.”

Trái tim của cô như bị vật gì đó xuyên qua, đầu ngón tay của Hạ Thụ đâm sâu vào vào lòng tay. Cô kìm nén chua xót ở chóp mũi, dịu dàng nói: “A Hành, em chỉ muốn nói, váy của em bẩn, anh…”

Váy của cô vẫn đang dính một vệt rượu vang đỏ sẫm. Hoắc Cận Hành ôm chặt lấy cô: “Không bẩn.”

Anh vùi mặt vào tóc trên vai cô rỗi khẽ nhắm mắt lại, bỗng nhiên ước muốn thời gian lúc này hãy ngừng trôi.

Đèn pha lê ngoài hành lang sáng đến chói mắt, hình bóng của hai người họ phản chiếu trên mặt sàn.

Khi Quý Dương ra đến nơi thì bắt gặp cảnh này.

Anh ta vốn dĩ là muốn đuổi theo Hoắc Cận Hành, nhưng có phần hấp tấp vội vàng. Từ xa đã thấy hai bóng người đang lặng lẽ ôm nhau nên quay đầu trở về.

Ngay sau đó anh ta va phải Thẩm Hoài Xuyên theo sát sau.

Cả hai người đột nhiên kêu “Áh”

“Chuyện gì đấy?” Thẩm Hoài Xuyên đứng phía sau anh ta  nên không nhìn thấy. Quý Dương che mặt lại rồi chỉ tay ra phía sau mình.

“……” Thẩm Hoài Xuyên ho nhẹ một tiếng rồi quay đầu đi.

Trên hành lang rất yên tĩnh nên Hạ Thụ và Hoắc Cận Hành cũng chú ý đến động tĩnh của bên này.

Nhìn thấy hai người họ, Hạ Thụ xấu hổ, đỏ mặt rời khỏi vòng tay của Hoắc Cận Hành.

Hoắc Cận Hành khẽ đưa mắt nhìn về phía hai người bọn họ.

Thấy bầu không khí bị bọn họ quấy rầy, Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên do dự một lúc, sau đó đành phải nghiến răng mà bước về phía trước.

Quý Dương giả bộ như chưa nhìn thấy gì nói: “Ờ…thì, thì bọn tôi đến đây để thông báo với cậu, chuyện đó gần như đã rõ ràng rồi. Vừa rồi Tần Xu đã xem lại camera, quả nhiên chính là người phụ nữ đó cố ý… Hắt rượu vào Hạ Thụ. Sau đó Tần Xu còn phát hiện trước đó cô ta có tiếp xúc với Tưởng Nguyệt Viện, có thể là Tưởng Nguyệt Viện sai cô ta làm.

Hoắc Cận Hành hơi nhíu mày: “Tưởng Nguyệt Viện?”

Thẩm Hoài Xuyên đáp: “Ừ, đúng vậy, nhưng trước lúc cậu đi ra ngoài, cô ta đã chuồn rồi, không biết có phải là biết sự việc sẽ bị bại lộ nên cô ta chạy trốn không? Vị kia cũng được Tần Xu “mời” ra ngoài rồi.”

Hạ Thụ không biết Tưởng Nguyệt Viện cũng có mặt ở đó, nhưng sau khi nghe bọn họ nói, cô thấy mọi chuyện đã rõ ràng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Lúc này một giọng nói nóng nảy truyền tới: “Hạ Sấu, cô sao rồi? Có sao không? Tôi nghe nói cô xảy ra chút chuyện, cô…”

Là Tần Dã.

Nhìn thấy Hoắc Cận Hành cũng có mặt ở đây, bước chân anh ta bỗng nhiên khựng lại, miệng không nói lên lời.

“…”

Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên cảm thấy có hơi đau đầu.

Đây là tình cảnh quái quỷ gì đây?

Hạ Thụ và Hoắc Cận Hành cũng ngẩn người, họ không ngờ Tần Dã lại quay về đúng lúc này.

Tất cả mọi người đều đứng ngơ ngác nhìn nhau. Tần Dã đột nhiên nhíu mày bước tới, cầm cổ tay của Hạ Thụ kéo về phía sau lưng mình.

Hạ Thụ bỗng nhiên bị Tần Dã kéo lực mạnh như vậy không khỏi cau mày.

Hoắc Cận Hành cũng đồng thời cau mày lại.

“Buông tay.” Giọng anh trở lên lạnh lẽo: “Cậu kéo tay làm cô ấy đau.”

Tần Dã lạnh lùng nhìn anh, sau vài giây lưỡng lự rồi buông tay cô ra, nhưng vẫn cố chấp kéo cô ra phía sau mình: “Cô ấy là bạn đồng hành của tôi hôm nay.”

Cho nên, cậu đừng xen vào chuyện của người khác, OK?

“… Là bạn đồng hành của cậu.” Hoắc Cận Hành thì thào nhắc lại. Giọng anh đột nhiên trở lên khàn khàn: “Cậu đã đi đâu? Cậu đã bảo vệ tốt cô ấy sao?”

Tần Dã tự biết mình không đúng, anh ta hơi mím môi lại: “Tôi mới rời đi một lát, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa không phải bây giờ tôi đã trở lại rồi sao.”

Ánh mắt Hoắc Cận Hành thâm thúy, trầm giọng nói: “Cậu đã đưa cô ấy đến đây, thì phải chăm sóc cho cô ấy, nếu không đừng trách người khác làm thay cậu.”

Anh nói rõ với Tần Dã cũng như đang tự nói với chính bản thân mình.

Đúng như vậy… Trong những lúc cô khổ sở, đau buồn, cần đến anh nhất thì anh lại không ở bên cạnh cô. Hiện tại anh càng không đủ tư cách để ghen tị với những người xung quanh cô. Là anh đã đánh mất cơ hội của chính mình.

Cô tốt như vậy, tất nhiên sẽ có nhiều người bảo vệ.

Bầu không khí có phần ngượng ngùng, Quý Dương cố gắng hết sức để hòa giải: “Ờ… Được rồi, được rồi, đừng cãi lộn nữa, đi thôi! Chúng ta quay về bữa tiệc nào! À, đúng rồi, Hạ Thụ nên đi thay trang phục đúng không, cái này…”

Lồ ng ngực của Hoắc Cận Hành như muốn nổ tung vì ghen tị, anh thực sự không thể ở lại đây thêm được nữa, cuối cùng anh đưa mắt nhìn Hạ Thụ đắm đuối rồi quay người bỏ đi.

Anh đi thẳng ra phía ngoài khách sạn.

“Này Cận… Cận Hành!” Quý Dương cất giọng gọi theo anh, bây giờ anh ta không biết nên đi hay ở lại, suy nghĩ một lúc vội vàng dặn dò Tần Dã vài câu rồi chạy ra ngoài. 

Thẩm Hoài Xuyên cũng theo sau.

Sau khi mấy người đã rời đi, Tần Dã quay mặt lại về phía Hạ Thụ: “Hạ…”

Hạ Thụ lùi lại phía sau mấy bước, ánh mắt có phần cảnh giác và lạnh nhạt nhìn với anh.

Tần Dã như chết lặng.

Cô chưa bao giờ đối xử với anh ta bằng thái độ như vậy, khiến anh ta không khỏi có chút sợ hãi, nhẹ giọng hỏi: “Hạ Sấu, cô sao vậy?”

“Tần Dã, tôi hỏi anh.” Trong đôi mắt trong veo của Hạ Thụ toát lên vẻ lạnh lùng, cô nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Hôm nay không phải là bữa tiệc cảm ơn mà là tiệc mừng thọ của ông nội anh, cũng không phải là không tìm được cô gái nào đi cùng anh. Anh sớm biết Hoắc Cận Hành sẽ đến, cho nên anh cố tình để tôi làm bạn đồng hành?”

Vừa rồi sau khi nghe ông cụ Tần nói, Hạ Thụ mới hiểu rằng bữa tiệc hôm nay hoàn toàn không phải là tiệc cảm ơn mà là tiệc mừng thọ.

Cũng do cô bất cẩn, đáng lẽ ra cô nên biết trước đại tiệc như thế này có thể anh sẽ được mời đến. Hơn nữa khách sạn Kinh Đô này lại là sản nghiệp của nhà họ Hoắc, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ nhiều được như vậy.

Nếu như cô biết được A Hành sẽ đến thì cô chắc chắn sẽ không xuất hiện ở đây.

Cô thực sự không hiểu Tần Dã, rõ ràng đã biết về quá khứ của hai người họ, nhưng vẫn kiên quyết đi thuyết phục cô làm bạn đồng hành trong bữa tiệc mừng thọ ông nội của anh ta.

Anh ta cố ý đưa cô đến đây để chọc tức A Hành.

Tần Dã cứng họng, tự biết mình đã giở trò trong chuyện này, anh ta duỗi tay ra đặt lên bả vai cô rồi giải thích:  “Hạ Thụ, hãy nghe tôi nói…”

Hạ Thụ đánh “Bộp” vào tay anh ta rồi dứt khoát đẩy ra.

Tay nhói đau, tim Tần Dã cũng như chết lặng.

“Tần Dã.” Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng không để nước mắt rơi, nói một cách đầy nghiêm túc: “Tôi không biết giữa anh và A Hành đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi muốn nói rõ ràng với anh rằng tôi không thích anh. Cho nên anh đừng lợi dụng tôi để chọc giận A Hành. Là do trước đây tôi không giải thích cặn kẽ với anh, vậy nên hôm nay tôi sẽ nói cho rõ ràng, tôi không thích anh, cho nên từ nay về sau xin đừng đến tìm tôi.”

Tần Dã vô cùng sững sờ, ngơ ngác vẫn chưa định thần lại được. Trong phút chốc, anh ta chợt nhận ra cô nói những điều này đều chỉ vì Hoắc Cận Hành, cũng giận dữ vì cậu ta.

“Em thích cậu ta đến vậy sao?” Anh ta hỏi cô một cách gay gắt: “Bảy năm, đã bảy năm rồi! Hơn nữa không phải năm đó cậu ta là người bỏ em sao? Cậu ta có tốt đến vậy không?

“Anh ấy không tốt.” Hạ Thụ đã không kìm được nước mắt, giọng cô mang theo âm mũi: “Nhưng anh ấy là A Hành…” 

Người mà cô yêu và trân trọng nhất, là chàng thiếu niên cô cất giữ trong tim, ngay cả chạm vào cô cũng không dám.

Cô còn có thể làm gì khác khi cô đã thích anh nhiều đến vậy.

Từ lúc lên năm đến lúc hai mươi ba tuổi, từ Thanh Thành đến Đế Đô, cô đã thích anh từ rất lâu, rất lâu rồi, vẫn luôn mòn mỏi chờ đợi anh.

Nhưng ngày hôm nay cũng chính cô đã khiến anh phải đau lòng.

Đúng vậy, là cô đã từ chối A Hành nhưng không phải vì bất cứ người nào hay chuyện gì khác mà chỉ vì cô có lý do của riêng mình.

Cô trước mặt thì từ chối anh, sau lưng lại để anh nhìn thấy mình đi bên cạnh một người đàn ông khác trong bữa tiệc riêng của gia đình anh ta. Anh sẽ nghĩ gì? Có phải sẽ rất đau lòng không?

Nước mắt cứ thế tuôn rơi, cô vội vàng lau đi, khóe mắt vẫn còn ươn ướt tựa như ngôi sao nhỏ lấp lánh: “Tần Dã, nếu như anh là vì trách tôi và A Hành trước đây không nói rõ mọi chuyện với anh, thì bây giờ tôi xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi. A Hành là người không giỏi ăn nói, chuyện gì cũng chỉ giấu trong lòng. Tôi hiểu anh ấy không biết giải thích chuyện này như thế nào với anh, nên có trách thì hãy trách tôi. Tôi không thể tham gia bữa tiệc này, tôi sẽ gửi tiền chiếc váy này sau, tôi xin phép đi trước.”

Cô nói rồi quay đầu bỏ chạy ra ngoài, Tần Dã đuổi theo ngăn cô lại: “Hạ…..”

Chưa đợi anh ta đuổi theo được một mét thì ai đó đã xách tai anh ta lên,khiến anh đau đớn phải thốt lên “Ui ya”

“Á…Á đau! Chị! Chị! Chị làm gì vậy? Đau chết đi được!”

Tần Xu vô cùng tức giận, kéo tai anh ta càng mạnh hơn.

“Nói xem em đã gây ra chuyện quái quỷ gì? Em là chất độc phải không? Tại sao khi em vừa đến thì Quý Dương, Thẩm Hoài Xuyên, Hoắc Cận Hành đều tức giận bỏ đi, còn khiến cho Hạ Thụ khóc nhiều như vậy, tại sao lại đi bắt nạt một cô gái như thế hả? Nói mau!”

Vừa rồi khi Tần Xu đang ở trong đại sảnh để giải quyết chuyện của La Nhiên thì nhận được tin nhắn của Quý Dương nói rằng cậu ta, Thẩm Hoài Xuyên và Hoắc Cận Hành về trước, xin lỗi không thể tiếp tục tham gia bữa tiệc.

Cô ấy vội vàng chạy ra ngoài thì lại nhìn thấy dáng vẻ khóc như mưa bỏ ra về của Hạ Thụ.

Vừa nhìn là biết tên tiểu tử thối này bắt nạt người ta. Trước đây cô ấy nghe Abel nói Tần Dã từng khiến Hạ Thụ khóc, nên cô ấy cảm thấy vừa xấu hổ vừa có lỗi với cô. Không biết thương hoa tiếc ngọc, đáng sống một đời cô độc.

“Ai ya! Em không có!” Tần dã xoa xoa tai: “Sao em nỡ làm cô ấy khóc chứ.”

Nghe anh ta nói như vậy, Tần Xu có hơi sững sờ, mơ hồ nhận ra điều gì đó: “Em không nỡ sao? Thằng nhóc này, chẳng lẽ em thích Hạ Sấu rồi?”

Tần Dã trả lời một cách gượng gạo “Ừm” 

Tần Xu tức đến tím tái mặt mày, cô ấy càng đánh mạnh hơn.

Tần Dã cắn răng chịu đựng.

Tần Xu có vẻ đã hài lòng hơn: “Được đấy! Cả đời thằng nhóc thối em chưa làm được việc gì lên thân, nhưng ánh mắt nhìn người quả thật không tồi. Nói xem em và Hạ Sấu đã phát triển đến đâu rồi.”

Tần Dã mặt mày đau khổ:  “Ôi bà chị ơi, chuyện này không dễ thế đâu.”

Anh ta kể cho cô ấy những chuyện đã xảy ra gần đây.

Tần Xu nghe xong không khỏi kinh ngạc.

“…”

“ Vậy nên em nói Hạ Sấu… Là cô gái mà Hoắc Cận Hành vẫn luôn tìm kiếm bao lâu nay? Cô ấy chính là thanh mai trúc mã của Hoắc Cận Hành.”

Tần Dã đau khổ “Ừ” một tiếng

Tần Xu thật sự không thể tin nổi chuyện này.

Chẳng trách vừa rồi Hoắc Cận Hành…

Sau một hồi trầm tư, hai mắt Tần Dã sáng rực lên, dường như nhớ ra được chuyện gì đó: “Chị! Em bảo này! Vậy bây giờ chị em chúng mình là người mình cùng chung một chiến tuyến rồi! Em nhớ không nhầm thì chị cũng thích Hoắc Cận Hành mà phải không? Chị…”

Chưa nói dứt câu, anh ta đã bị Tần Xu nhéo mạnh vào cánh tay, giọng nói ban đầu vốn tràn đầy phấn khích, giờ đây chỉ còn nghe thấy tiếng khóc lóc kêu gào: “Ui, ui đau quá! Đau quá chị ơi!!!”

“Em đau thì mặc xác em.” Tần Xu nghiêm túc nói: “Chị nói cho em biết, em đừng bao giờ nhắc lại lời em vừa nói. Nếu như Hạ Sấu mà nghe được chuyện đó thì em chết với chị đấy! Còn nữa, từ giờ trở đi không được làm phiền Hạ Thụ, càng không được tham gia vào chuyện của cô ấy và Cận Hành, nếu không chị sẽ đánh chết em.”

“Tại sao lại thế?” Tần Dã không phục: “Chị! chị rốt cuộc là chị của em hay là của Hoắc Cận Hành? Đúng là cùi chỏ luôn hướng ra ngoài, chị vẫn mang họ Tần đấy!” 

Anh ta vẫn còn muốn nói thêm nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Tần Xu thì đành rụt cổ lại.

Tần Xu thực sự có chút thiện cảm với Hoắc Cận Hành, điều này cô ấy không phủ nhận.

Tính ra cô ấy và Hoắc Cận Hành đã quen biết nhau khoảng ba, bốn năm rồi. Ngay từ lúc mới quen, cô ấy đã cảm thấy người thanh niên này rất đặc biệt. Tần Xu hơn anh hai tuổi, nhưng anh lại người cẩn trọng và trầm tĩnh từ trong suy nghĩ cũng như hành động. Hơn nữa, cho dù là gia thế, tướng mạo, đối nhân xử thế, tất cả mọi mặt đều gần như hoàn hảo. Điều đó khiến cô ấy từng nghĩ rằng tại sao trên đời lại có một người đàn ông hoàn mỹ đến vậy! Cô ấy cũng đã từng ngầm bày tỏ tình ý với anh. 

Đến khi trực tiếp nghe Thẩm Hoài Xuyên nói rằng anh đã có người trong lòng.

Ban đầu cô ấy thực sự không cam tâm, luôn ép buộc Thẩm Hoài Xuyên nói rõ người trong lòng anh là ai? Dựa vào tiết lộ ngày càng nhiều của Thẩm Hoài Xuyên, cô ấy dần cũng tỉnh ngộ.

Lúc đó cô ấy đã rất ngưỡng mộ người con gái đó.

Trong hoàn cảnh như vậy lại có thể dùng sức lực yếu ớt của mình để bảo vệ người mà cô muốn bảo vệ, không sợ biến mình thành kẻ thù của người khác, cũng không sợ miệng lưỡi thế gian. Không có nhiều cô gái có thể làm được như vậy.

Thậm chí ngay cả chính bản thân Tần Xu cũng khó mà làm được.

Cho nên chẳng trách Hoắc Cận Hành vẫn luôn nhớ mãi không quên.

Cô ấy không thể sánh bằng người con gái đó.

Đương nhiên thằng nhóc thối này càng không xứng.

Tần Xu khẽ “hừ” rồi nói: “Em đã nghe qua câu bông hoa nhài cắm bãi phân trâu chưa?”

Tần Dã hơi ngẩn người sau đó không nhịn được mà phản bác: “Chị à, chị đừng nói vậy mà, mặc dù hiện tại rất không thích Hoắc Cận Hành, nhưng cũng không thể nói cậu ta là bãi phân trâu được. Cậu ta cũng rất được mà, vẫn xứng với chị.”

Anh ta tưởng rằng Tần Xu nói về cô ấy và Hoắc Cận Hành.

Tần Xu biết em mình hiểu lầm thì lườm cậu.

Cô ấy khoác tay lên vai anh ta rồi nói: “Tiểu Dã, em có biết điểm khác biệt lớn nhất của chị em chúng ta là gì không?”

“Là gì vậy?”

“Chị hiểu được câu mình phải biết mình là ai, nhưng em thì không.” Tần Xu khẽ thở dài “Bông hoa nhài là nói Hạ Thụ.”

Cho nên phân trâu chính là em đấy.

Tần Dã: “…”
Bình Luận (0)
Comment